Lục Tư Hoa nhàn nhạt đáp lời: "Là do công việc đến đột ngột quá, anh ấy không thể đến đây được, nhưng con ở đây thay cho anh ấy, mẹ xem có khác nhiều không?"
"Sao lại không có gì khác biệt? Thằng hai của tôi không có ở đây, lỡ như tôi lỗ thì sao?" Ánh mắt của bà nội Tô lúc này rất là đáng sợ, bà ta nhìn vào cô ấy như thể dùng con mắt của bà ta nuốt chọn cô ấy vậy.
Tô Kiến Quốc nói: "Bà nội, cho dù là như vậy, cũng là chuyện của nhà chúng ta, bà cũng đừng lo lắng."
"Sao lại là chuyện của mỗi mình nhà mày? Điểm công của nó cũng là điểm công của tao, mất đi chẳng lẽ tao lại không đau buồn sao? Bao nhiêu công điểm thì được bấy nhiêu lương thực, trong nhà giờ lương thực đã gần như không còn, tao đã phải chờ rất lâu mới đến ngày này đấy mày biết không?"
“Đây là lương thực của nhà tao, chúng mày đừng hòng mơ tới!”
Khi nói điều này, bà nội Tô vô cùng tức giận nhưng cũng không nỡ đánh cậu nhóc. Muốn lấy lương thực của bọn họ, xem nhà thằng hai có mấy cái gan! Bà ta đã tính toán xong sau khi được phát tới tay, sẽ chia số lương thực này sẽ như thế nào rồi, rồi sao này sẽ ăn như thế nào, muốn lấy chỗ tốt ở chỗ bà ta sao, đừng hòng!
Tô Kiến Quốc bị chọc giận đến bật cười, nhà bọn họ trở thành như thế này từ lúc nào vậy? Đúng là logic khó hiểu, tướng ăn cũng thật khó coi.
Trước kia có chỗ tốt bọn họ đều giành lấy để nuôi mấy con người này, không hề phân biệt yêu ghét. Nên những người này coi việc đó là đương nhiên sao? Mấy người đó có từng hỏi qua ý kiến của bọn không? Hay muốn nuốt của nhà bọn họ cho bằng hết, nghĩ cũng hay thật đấy chứ.
"Mẹ, sao có thể nói như vậy được chứ, nhà con đã tách nhà, công việc của nhà con đương nhiên không có liên quan đến bên mẹ, còn lương thực đương nhiên cũng không có phần của bên đấy rồi" Lục Tư Hoa đáp trả lại.
Hai mắt của bà nội Tô biến thành tam giác ngược, bà ta hung dữ trừng mắt nhìn về phía Lục Tư Hoa và Tô Kiến Quốc: "Có cái rắm! Tách nhà là thế nào? Tách nhà, thằng hai là từ đâu tới, nếu không có tôi sinh nó ra thì không biết giờ nó ở cái xó xỉnh nào, làm gì có được như ngày hôm nay? Làm sao, vừa chia nhà đã muốn đá bay mẹ của nó ra ngoài đường rồi sao? Nói cho các người biết, không có cửa đâu!"
Lục Tư Hoa đã sớm biết, bà nội Tô là một người khó hiểu, chỉ luôn thiên vị anh cả và chú ba, coi nhà con thứ bọn họ như một cái máy kiếm tiền.
Nếu không phải vẻ ngoài của Tô Cần có mấy phần giống với ông Tô, thậm chí Lục Tư Hoa còn nghi ngờ liệu chồng cô có phải con ruột của hai ông bà không nữa.
Đều là con ruột mình sinh ra, sao lại khác biệt lớn như vậy, có thể bất công đến mức này thì chỉ có mình bà nội Tô làm được.
Ai có thể ngờ được, một người mẹ lại có thể đối xử tàn nhẫn với con ruột của mình như vậy chứ? Tục ngữ nói, hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng bà ta làm như vậy đúng là hết thuốc chữa rồi.
Cô ấy cũng lười nói chuyện với bà ta, cô ấy biết dù có tranh cãi với bà ta, nếu bà ta không cãi được thì sẽ lại dùng chiêu khóc lóc hay dọa treo cổ cũ rích ra làm loạn.
Nhưng tranh cãi với một bà già không nói lý lẽ, nếu thắng thì có thể thế nào nữa?
Dù sao cô ấy cũng biết, nhà mình đã tách hộ khẩu rồi, coi như bà nội Tô thật sự muốn cướp lương thực nhà bọn họ, thì liệu có thể giành được sao? Ủy ban thôn cũng không phải ăn cơm khô, có thể để bà nội Tô tùy ý muốn thế nào được thế này sao, nếu không thì xã hội này còn cần pháp luật làm gì nữa?
Ông Sơn Thúc với bác Đại Minh cũng đã hứa với chồng cô ấy sẽ giúp nhà bọn họ bảo vệ lương thực, nên cô cũng không sợ bên phía nhà ba mẹ chồng nữa.
Ông nội Tô luôn nói sống công bằng, đương nhiên sẽ không công khai cướp lương thực ở chốn đông người, cùng lắm cũng chỉ có bà Tô ra mặt thôi.
Trước kia cũng chưa nghĩ tới mức này, từ sau khi tách khẩu, đã mấy lần bên phía đó giằng co với nhà cô ấy, mỗi lần như vậy chỉ khi thấy bà nội Tô gây sự quá đáng, ông nội Tô mới đứng ra nói mấy câu, vậy nên cô ấy cũng đã sớm biết rằng, ông ấy cũng là một người bất công.
Chỉ là không tỏ rõ ra như bà nội Tô mà thôi. Nhưng có không rõ ràng, thì đó cũng là bất công, đã bất công, vậy cô ấy cũng không để bọn họ dễ dàng đạt được.
Ông nội Tô không phải tự nhận là mình công bằng nhất sao? Ngược lại cô ấy muốn xem xem, ông ấy có dám làm gì lúc chia lương thực ở trước mặt tất cả mọi người không. Nếu như ông ấy làm, vậy thì thật là tốt, có thể lột bỏ lớp ngụy trang đạo đức giả của ông ấy trước mặt mấy người trên xã.
Thấy Lục Tư Hoa không để ý tới mình nữa, bà nội Tô cho là cô ấy đã chịu thua, trên mặt có chút đắc ý.
Coi như hiện tại thằng hai có mạnh mẽ hơn trước kia thì có sao cơ chứ? Lúc chia lương thực, sợ phải đối đầu với bà ta thì cũng không dám ra mặt. Để con nhỏ nhà quê Lục Tư Hoa kia ra mặt thì có lợi ích gì chứ? Anh ấy là một người nhu nhược, tính tình của một người thì sao có thể thay đổi quan một hai chuyện được chứ.
Chỉ có Tô Thành Tài hơi nghiêng đầu nhìn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Anh ta há to miệng, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại, giống như đang nghĩ tới điều gì đó, sau đó lại im lặng suy nghĩ.
Giống như tất cả mọi việc đều không liên quan tới anh ta, vẫn nên lúc cần im lặng thì vẫn nên im lặng.
Ông nội Tô hừ lạnh một tiếng: "Bà nó, đang nói bậy bạ gì đó, im lặng không ai coi bà câm đâu."
Trước mặt nhiều người như vậy, làm loạn cái gì không biết? Không ít mấy người ở xã nhìn về phía bọn họ, đã nói với bà ta bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì thì để về nhà nói sau, cãi vã ở bên ngoài còn ra thể thống gì nữa?
Bà nội Tô ngậm miệng, nhưng là ánh mắt vẫn như có độc, nhìn chằm chằm vào Lục Tư Hoa.
Lục Tư Hoa lại coi ánh mắt kia không tồn tại, biện pháp đối phó với bà nội Tô tốt nhất, thật ra cũng không phải là cãi lộn với bà ta, mà là không để ý tới bà ta, coi bà ta là không khí, đó mới là ác độc nhất.
Cũng không phải do sợ mới lờ đi, mà là khinh thường. Lúc này Lục Tư Hoa biểu hiện ra, chính là biểu cảm khinh thường.
Lúc này bà nội Tô mới bất giác nhận ra phát hiện, đối phương cũng không phải sợ cô, mà là...
"Mày cái đồ xxx c.h.ế.t tiệt.." Bà nội Tô lại bắt đầu mắng chửi.
Một tiếng chửi này đã át đi tiếng ông Sơn Thúc đang đọc diễn văn ở trên, ông ấy cau mày nói: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Muốn cãi nhau, về nhà mà cãi đi!"
Những người khác ở xã cũng quay đầu oán trách nhìn về phía ông nội Tô, thấy vậy nên ông nội Tô càng nhíu chặt lông mày, ông ấy bị mất hết mặt mũi, ông ấy hừ: “Thằng ba, đưa mẹ về nhà đi, ở đây chỉ toàn làm mất mặt"
Bà nội Tô đang muốn há miệng nói, lại thấy ông Tô trừng mắt với bà ta, trong lòng bà ta nhảy lên một cái.
Bà ta biết, ông nhà đang nổi giận. Nếu như bà ta thật sự còn dám ở chỗ này mắng chửi người, ông ấy sẽ thật sự đánh bà ta ngay tại đây.
Bà ta im lặng, trong lòng như có lửa đốt, nhà của thằng hai làm gì cũng khiến bà ta tức giận, chỉ cần có cơ hội, bà ta sẽ bộc phát ngay, chỉ là bây giờ vẫn phải nhịn mà thôi.
Bà Tô làm loạn một hồi rồi cũng qua nhanh đi.
Lục Tư Hoa nhếch miệng, nhưng lại bất đắc dĩ thở dài trong lòng, mấy chuyện giành lương thực này, cô ấy thật sự không muốn xảy ra, thế nhưng…