Số lương thực kia vốn thuộc về nhà bọn họ, bên nhà cũ kia muốn kia tiện nghi sao, đừng có mơ.
Ông Sơn Thúc đã nói hết những gì phải nói, sau đó liền bắt đầu chia lương thức.
Ông ấy đã giao việc chủ trì chia lương thực cho đại đội trưởng Đại Minh, nên ông ấy cũng không tham dự vào nữa. Ông ấy là bí thư chi bộ, tham gia vào chuyện chia lương thực làm gì, vậy nên luôn giao cho đại đội trưởng.
Ông nội Tô làm ở đại đội kế toán, đương nhiên cũng cần phải lên chủ trì công việc phân chia lương thực, ông ấy cũng đã ghi chép rõ hết tất cả ra rồi.
Chia lương thực theo như cầu và công việc. Những người khó khăn vất vả thì không cần phải nói, đó cũng là cũng là việc kiếm lương thực, ai làm nhiều thì được nhiều thôi. Còn chia lương thực theo nhu cầu tức là lương thực được tính theo đầu người, còn với những người không đi làm việc hay vì lý do nào đó nên không thể lao động thì sẽ được tính theo kiểu này, nhưng nhiều hay ít thì chưa biết được, có thể chỉ đủ lấp đầy dạ dày, nhưng cũng có thể không đủ.
Muốn có nhiều lương thực hơn, vậy cũng chỉ có thể đi làm việc nhiều hơn, kiếm được nhiều lương thực hơn. Mấy đứa nhóc Tô Kiến Quốc cũng đi vào đội làm việc, vì cũng có kiếm được lương thực, vậy nên khi phát lương thực thì cũng được nhiều hơn.
Lương thực mỗi mùa chia một lần, hoặc chia thành hai lần như năm nay, mấy thứ lương thực này, nếu như không cố gắng làm việc thì làm gì được gì chứ? Lương thực không đủ ăn, cũng chỉ có thể chịu đói, hoặc là mình dùng tiền đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mua, nhưng muốn mua cũng cần phải có phiếu lương thực, không phải có phải là mua được.
Đến chợ đen mua sao? Đây là một chuyện có tính rủi ro rất lớn, một khi bị bắt lại, có thể bị đưa đi xứ khác lưu lạc cũng nên.
Chuyện như vậy, bình thường nông dân sẽ rất ít làm, lá gan mọi người của mọi người khá nhỏ, đương nhiên nhát gan mới lo c.h.ế.t đói, nên mỗi thôn cũng Có được máy người dũng cảm.
Bác Đại Minh bắt đầu đọc số lương thực, từng nhà, bình thường chia theo công việc, mỗi người có thể nhận được một trăm năm mươi cân lương thực. Bên nhà con thứ Hai, Tô Cần cũng có đi làm, dù sau đó anh ấy có chuyển đến đội vận chuyển, nhưng số lượng công việc trước đó vẫn có thể bù vào được, còn Lục Tư Hoa chỉ nghỉ cữ một tháng, còn lại vẫn có đi làm, Kiến Quốc lấy được chín phần, Kiến Binh ít hơn chút, nhưng cũng được bảy phần, liền ngay cả Kiến Dân cũng bắt đầu làm việc, mặc dù kiếm không nhiều, cũng được ba bốn phần. Cứ tính như vậy, cả nhà họ có lẽ sẽ được chia khoảng sáu trăm cân lương thực, bao gồm gạo, các loại đậu, ngô, khoai lang và các loại ngũ cốc khác.
Cả nhà bọn họ có thể được chia nhiều lương thực như vậy, khiến những người khác vô cùng hâm mộ. Nhưng bọn họ cũng chỉ hâm mộ, bởi vì so với nhà Tô Cần, cũng có khối người được chia nhiều hơn nữa. Đặc biệt là những gia đình có đông con trai, ai ai cũng khỏe, ai cũng có năng lực, có nhà còn được chia đến cả nghìn cân lương thực.
Đây là bởi vì năm nay thôn Hạ Hà có hai vụ mùa thu hoạch lớn, nếu không cũng không có nhiều lương thực để chia như vậy.
Ủy ban thôn thôn Hạ Hà cũng không bao giờ bao cáo sai giá trị sản lượng. Cũng sẽ không bởi vì bội thu, rồi sẽ phóng đại thành tích lên, vì giành được công trạng rồi không để ý đến sống c.h.ế.t của người dân. Về điểm này, nên mấy người đảng viên trong thôn được người dân vô cùng yêu quý và tin tưởng, những người cán bộ không màng chiến tích một lòng lo nghĩ cho người dân, hỏi sao người dân có thể không yêu, không kính chứ?
Bên phía nhà cũ, bởi vì anh cả với chú ba vẫn chưa tách hộ nên lương thực cũng được chia chung với nhau.
Bên phía anh cả, mặc dù nói Tô Đại Lực dùng mánh lới trộm gian, nhưng anh ta thông minh, mỗi lần bắt đầu làm việc, anh ta sẽ đi báo danh, cũng tan tầm đúng giờ, còn anh ta có làm được bao nhiêu thì có trời mới biết.
Lưu Chiêu Đệ còn giảo hoạt hơn cả Tô Đại Lực, cho nên cũng không bị trừ điểm, ngoại trừ thời gian ở cữ.
Ông nội Tô với bà nội Tô thì càng không cần phải nói, mặc dù bà nội Tô hay mắng chửi người ta, nhưng làm việc cũng rất lưu loát, vậy nên cũng được chia cho nhiều.
Chỉ còn lại chú ba Tô, Tô Thành Tài. Tên này cũng vô cùng tài lanh, rõ ràng đã không đi học, nhưng vẫn tự cho mình là thư sinh, ngoại trừ thời gian bị ông Tô bắt đi làm việc ở trong đội, còn lại hầu như anh ta cũng không đi làm, nhưng dù anh ta không được chia nhiều lương thực, nhưng cũng không tới nỗi bị đói.
Mà anh ta cũng không cần lo lắng sẽ bị c.h.ế.t đói.
Chờ bác Đại Minh báo cáo xong số lương thực, lại hỏi mọi người có ý kiến gì không, bà nội Tô nói: "Đại đội trưởng, bí thư chi bộ, tôi có ý kiến!"
Tất cả mọi người nhìn về phía bà ta, ông nội Tô cau mày.
"Bà nói đi" Nhìn thấy bà nội Tô ra mặt, hai người ông Sơn Thúc với bác Đại Minh quay mặt nhìn nhau, hai người họ đã đoán được bà ta sẽ không nhịn được, chắc chắn sẽ nhảy ra.
Bà nội Tô nói: "Tại sao lại chia riêng lương thực cho nhà thằng hai? Còn anh cả với thằng út lại không chia riêng? Đại đội trưởng, bí thư chi bộ, không thể bởi vì thằng hai dọn nhà đi, có nhà mới nên liền chia riêng lương thực cho nhà bọ họ. Lương thực chúng tôi sẽ tự chia lại, không cần đại đội trưởng chia giùm đâu."
Lục Tư Hoa nói: "Bọn con đều đã tách khẩu rồi, đương nhiên phải chia riêng chứ. Ba, ban nãy ba nói mỗi nhà tính riêng theo công việc, lời này còn tính không?"
Ông nội Tô nói lời này trước mặt hai vị cán bộ thôn, còn có cả hai bên thông gia, nếu như ông ấy nói không tính, vậy thì không khác nào ông ấy tự mình vả mặt mình.
Ông ấy vẫn im lặng, ngược lại ông Sơn Thúc ở bên cạnh nói: "Lời này đúng là anh Đạo nói, lúc ấy chúng tôi đều ở đây, chứ kỹ cũng rõ ràng trên giấy rồi"
Bà nội Tô nói: "Có cái rắm, lúc ấy dưới tình huống như vậy, thằng hai lấy tính mạng ra uy hϊếp, chúng tôi còn có thể làm sao? Thằng nhóc đó bất hiếu, chẳng lẽ đại đội bộ cũng muốn bênh vực nó sao?"
Bác Đại Minh cười lạnh: "Lời kia cũng không phải chúng tôi nói, đó là anh Đạo tự nói, có vấn đề gì sao? Đến phút cuối cùng lại đổ lên đầu chúng tôi, là chúng tôi ép nhà bà tách khẩu sao?"
"Tôi không trách đại đội, chỉ trách nhà thằng hai tâm địa độc ác. Tôi với ba nó nuôi nó lớn đến vậy dễ dàng lắm sao? Đến cuối cùng, nó cưới vợ sinh con liền không thèm nhận ba mẹ là chúng tôi, mọi người nói xem, nếu như mọi người thấy con trai như vậy, trong lòng các người dễ chịu sao?" Lần này, bà nội Tô không mắng lời thô tục, lại còn nói đạo lý.
Nhóm người ở xã nghe vậy, đều cảm thấy lời bà nội Tô nói, hình như cũng có chút đạo lý?
Đặc biệt là mấy người già, họ cũng đồng cảm, già rồi nên chẳng phải sẽ sợ con cái không cần mình nữa sao? Bọn họ nhất quyết không tách khẩu, không phải chỉ vì vậy thôi hay sao?
Tại mọi người gật đầu tán đồng, bà nội Tô cũng có chút đắc ý.
Bà ta biết, hung hăng càn quấy ở chỗ này chỉ vô dụng. Ở nhà thì có thể làm loạn, nhưng nếu gây sự ở bên ngoài, sẽ lại giống như lần trước ở ủy ban thông chuyện dù có lý cũng sẽ không có ai để ý.
Bà ta không nói nhà con trai thứ hai về những gì khác, chỉ mang đạo hiểu ra nói, chỉ cần bà tiếp tục dùng từ bất hiếu này để đối phó với nhà thằng hai là được.
Lục Tư Hoa lại làm như không nghe thấy, lương thực đã chia cho nhà họ rồi, bọn họ cũng không lo lắng phần lương thực sẽ bị bên kia cướp đi.
Hiện tại cứ để bà Ita nhảy nhót ở đó đi, cứ để bà ta thỏa mãn cảm giác đấy.
Cuối cùng bà ta sẽ phát hiện, bà ta nhảy nhót lâu như vậy, cuối cùng lại chẳng có lợi ích gì, đoán chừng còn sẽ bị vùi dập cũng nên?