Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 98: Chương 98




Chồng cô ấy đã từng nói qua, trước mặt những người ở xã, không cần phải tranh cãi với bà ta, kiểu người như bà ta thì dù có lý cũng làm cho nó thành vô lý cho bằng được, bà ta lôi đạo hiếu ra thì chắc chắn là sẽ phải bị vùi dập.

Đương nhiên, cô ấy cũng sẽ không để bà ta tùy ý làm loạn như vậy được.

Tô Kiến Quốc tủi thân nói: "Bà nội, cháu biết bà không thích ba cháu, dù ba cháu có cố gắng thế nào thì cũng sẽ không được bà khen lấy một câu. Chú ba, ba cháu có lỗi với chú sao??"

Cậu nhóc nhìn về phía Tô Thành Tài, lông mày Tô Lão Thành giật giật, Kiến Quốc cũng không mong nhận được câu trả lời từ chú ba, cậu nhóc lại quay ra nhìn mấy người ở trên xã nói: "Các vị chú bác, ba cháu là hạng người gì, không cần cháu nói chắc mọi người cũng biết rất rõ ràng, bà nội muốn đổ tội bất hiếu lên đầu ba cháu, nhà cháu cũng không còn gì để nói cả, dù gì bà cũng là bà nội của bọn cháu." Nói xong, cậu nhóc còn nấc lên hai tiếng.

 

Lục Tư Hoa cũng rơi mất nước mắt, ôm Tô Vãn Vãn đi ra khỏi đám người, tiếng khóc này còn chân thật hơn cả bà Tô. Cô ấy vốn là người yếu đuối, lúc khóc cũng không gào lên, chỉ im lặng rơi nước mắt, cô ấy nghẹn ngào nói: "Mẹ, con với nhà con sai ở đâu mà mẹ lại bôi đen bọn con như vậy? Con thừa nhận, con vốn ngu ngốc, không biết nịnh nọt mẹ như chị dâu cả, con cũng luôn cố gắng là một người con dâu tốt, cũng mang hết đồ của mình đi cầm để trả tiền viện phí cho mẹ."

"Khi đó con đang mang thai đứa thứ ba Kiến Dân, cơ thể ốm yếu, muốn dùng chút của hồi môn cuối cùng của mình để mua chút đồ dinh dưỡng, nhưng nhìn mẹ thở dài nói lâu rồi không được ăn thịt, con lại dùng số tiền đó mua chút thịt cho mẹ, còn con ngay cả canh cũng không uống lấy một ngụm. Từ nhỏ Kiến Dân đã ốm yếu, con cứ tự trách bản thân lần này đến lần khác, trách mình vì sao không để lại chút tiền bồi bổ cho bản thân, như vậy ít ra Kiến Dân cũng sẽ không gầy yếu như bây giờ."

"Con được mang tiếng là con dâu tốt, nhưng lại làm khổ con mình, nhưng từ đầu đến cuối, con có được một lời tán thưởng nào không?" Lục Tư Hoa khóc, từng tiếng tự trách, khiến mấy người trên xã cũng phải cảm động.

Lục Tư Hoa làm như vậy, rất nhiều người nói cô ấy ngốc, nói cô ấy đần, cũng chỉ có cô ấy làm đến tận nước này. Kết quả như vậy, không nhất định có thể lấy được tiếng tốt, ngược lại càng khiến người ta coi thường cô ấy.

"Cô... cô đánh rắm!" Bà nội Tô tức giận chửi ầm lên. Đứa con gái quê mùa này mua nhiều đồ ăn ngon cho bà ta lúc nào? Mà dù có, nhưng lúc cô ấy mang thai Kiến Dân, đã mua thịt cho bà ta từ lúc nào? Đó là con trai bà ta mua cơ mà.

Lục Tư Hoa như không nghe được bà nội Tô mắng chửi, cô ấy vẫn quỳ xuống: "Mẹ, con biết, mẹ chỉ thích cháu trai, từ sau khi con sinh Vãn Vãn, trong lòng mẹ rất tức giận, mẹ chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t Văn Văn. Nhưng con bé là con của con mà, là đứa con con mang thai mười tháng mới sinh ra, sao có thể nói c.h.ế.t là c.h.ế.t được chứ? Con biết mẹ hận con không nghe lời mẹ, nhưng sao con có thể nghe, mẹ không muốn cháu gái, thế nhưng con với nhà con muốn."

Khóc đến nghẹt thở, cô ấy nói: "Thế nhưng mẹ cũng đâu thể ném con của con cho đàn sói, đó là sói đói, sói nhìn thấy thịt có thể không ăn sao, nó là cháu gái ruột của mẹ, là đứa con gái con với nhà con trông móng bao nhiêu năm, trong người con bé đang chảy dòng m.á.u của nhà họ Tô đấy."

Bà nội Tô tức giận, khóe miệng run rẩy.

Bà ta vất vả lắm mới lôi kéo được nhóm người ở xã, nhưng khi Lục Tư Hoa vừa khóc, mọi người lại quay sang đồng tình với cô ấy.

"Van xin mẹ, van xin mẹ bỏ qua cho Vãn Vãn, bỏ qua cho cả nhà con đi, van xin mẹ." Lục Tư Hoa quỳ xuống, lại dập đầu với Bà nội Tô.

Tô Kiến Quốc lôi kéo hai đứa em trai, cũng quỳ trên mặt đất, dập đầu với bà nội Tô: "Bà nội, cầu xin bà buông tha nhà cháu được không? Nhà cháu thật sự sống không nổi nữa." Cúi đầu dập đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng nếu như nhìn kỹ vào mặt cậu nhóc, ngay cả một chút nước mắt cũng không có.

Khóe miệng Tô Vãn Vãn cũng giật giật, cô bé phát hiện thì ra mẹ cô cũng không yếu đuối như ngoài mặt. Anh cả là một đứa bé lanh lợi, kiểu giả khóc này chắc cậu nhóc rất am hiểu, ai mà không biết diễn chứ? Nhưng mẹ lại là một người phụ nữ rất nghiêm túc, cả ba nữa, xưa nay hai người đều không chơi trò này, nhưng bây giờ cũng học được cách diễn kịch rồi sao?

Vừa rồi bà nội Tô cũng không lớn tiếng mắng, chỉ cố ý khóc lóc kể lể nói ba Tô bất hiếu, chính là đang muốn dùng đạo lý để đánh vào tâm lý người ta, khiến tất cả mọi người đều sẽ nhớ kỹ là nhà thằng hai bất hiếu. Nhưng bây giờ mẹ với các anh đang khóc lóc cầu xin, có lẽ kế hoạch của bà ta sẽ phải thất bại.

Vì phối hợp với bọn họ, cô bé cũng bắt đầu khóc. Cô bé khóc lóc muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, nói về tài diễn xuất, cô bé cũng không kém đâu.

Tô Vãn Vãn khóc không giống như mấy người Lục Tư Hoa cùng Tô Kiến Quốc. Lục Tư Hoa là chảy nước mắt, lấy yếu đuối để cho người ta đồng tình. Còn mấy người Kiến Quốc chỉ có tiếng khóc, nhưng không có để cho người ta nhìn thấy nước mắt, đương nhiên bọn họ cũng che giấu rất tốt. Tô Văn Vãn lại khác, cô bé khóc thật, trên gương mặt trắng nõn đều là nước mắt, đã vậy cô bé còn nấc lên, khiến mọi người đều thấy thương.

Lục Tư Hoa nói: "Vãn Vãn đừng khóc, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ không để bà nội ném con đi nữa, dù mẹ có c.h.ế.t thì mẹ vẫn sẽ bảo vệ con, sẽ không để bà nội làm hại con nữa đâu"

 

Bà nội Tô tức giận đến tím mặt.

Mặt mũi có ông Tô cũng tối sầm.

Một nhà Tô Đại Lực làm như không liên quan tới mình, không rên lấy một tiếng.

Tô Thành Tài "A" một tiếng, tò mò nhìn về cả nhà anh hai, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.

Tô Kiến Quốc giống như còn không chê phiền, lại dập đầu với Tô Thành Tài: "Chú ba, van xin chú khuyên bà nội, đừng ép c.h.ế.t nhà cháu, cả nhà cháu sẽ ngoan, tuyệt đối không để bà nội tức giận nữa đâu."

Chỉ một câu nói, Tô Thành Tài muốn đứng ngoài quan sát cũng khó khăn.

Trong lòng Tô Vãn Vãn bật cười, miệng bên trong cũng gọi: "Chú...chú...

Tô Thành Tài cũng không muốn mở miệng, nhưng lúc này mấy người họ lại kéo anh ta vào đống lửa, không muốn mở miệng cũng phải mở miệng: "Mẹ, anh hai cũng đã tách hộ rồi, mẹ đừng.,,"

"Tách hộ thì sao? Tách khẩu thì nó không phải con trai tôi nữa sao?" Bà nội Tô hung tợn nói, cũng không thèm đóng kịch tiếp nữa.

Lục Tư Hoa cũng đã đứng lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cô ấy lạnh lùng nói: "Vậy ý của mẹ là có phải bên bác cả cũng không chia chia lương thực nữa, cứ gộp cả vào với nhà ba mẹ sao?"

Bà nội Tô mắng: "Cô đánh rắm, cái đồ đê tiện nhà cô, cô đúng là tâm địa độc ác! Nhà tôi với nhà anh cả anh út đã sớm tách khẩu rồi, sao phải để mấy đứa nó chia lương thực?"

Có người đưa ra ý kiến khác biệt: "Vậy theo như bà nói, nhà bà với nhà Tô Cần không phải cũng tách nhà rồi sao?"

Bà nội Tô nói: "Mặc dù chúng tôi đã tách nhà, nhưng không tách khẩu" Đây cũng là việc đúng đắn nhất bọn chúng làm, đó là không chia hộ khẩu.

Đáng tiếc phải để bà ta thất vọng, Lục Tư Hoa cười lạnh: "Đáng tiếc, nhà con đã sớm tách khẩu rồi, hiện tại trên sổ hộ khẩu nhà con, tên chủ hộ là chồng con, nhà con cũng đã là hộ gia đình độc lập rồi"

Bà nội Tô kinh ngạc, trên mặt lộ rõ vẻ không tin, làm sao có thể!

Ông nội Tô cũng kinh ngạc, thằng hai đã tách khẩu rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.