Bắc Tiểu Lục không có kiên nhẫn, nếu tên họ Hoàng này dây dưa thêm nữa thì cứ đưa những người khác ra trước đã. Đợi đi hết rồi dạy cho lão một bài học cũng không muộn.
Dù sao hắn vơ vét dược liệu thế này cũng đã hoàn toàn đắc tội với đám tu sĩ ở đây, hiện tại không cần thiết phải lấy lòng bọn họ. Đắc tội một lần vẫn là đắc tội, một trăm lần cũng vẫn là đắc tội.
"Một, hai…”
Bắc Tiểu Lục cầm ngọc bài bắt đầu đếm, lúc hắn quyết định đếm tới ba mà người này vẫn còn chưa chịu đồng ý, liền trực tiếp quăng lão ra.
Tu sĩ phía ngoài đều ngẩn người nhìn Bắc Tiểu Lục và Hoàng Phi Hồng. Cả đám đều mở to mắt, ngay cả tu sĩ Kim Đan viên mãn như Hoàng Phi Hồng hắn cũng dám làm như vậy, chớ nói chi vừa rồi Lương Bất Ngũ chỉ là Kim Đan tầng tám.
"Coi như ngươi lợi hại. Ta nộp!”
Hoàng Phi Hồng nghiến răng nghiến lợi cầm dược liệu ném cho Bắc Tiểu Lục. Lão quyết định dù hai tháng sau không đi tìm kiếm dược liệu thì cũng phải đợi tên nhãi họ Bắc này ra ngoài.
Bắc Tiểu Lục thu hồi túi trữ vật, kiểm tra đồ vật bên trong một chút rồi lạnh lùng nói:
"Coi như ông thông minh, nếu không sẽ chẳng phải sáu phần như vậy đâu.
Sắc mặt Hoàng Phi Hồng âm trầm đến mức muốn chảy nước, nhưng lão chỉ có thể cầm ngọc bài của Bắc Tiểu Lục tiến vào Truyền Tống trận, chỉ trong chớp mắt đã bị truyền tống ra.
Đã có Hoàng Phi Hồng và Lương Bất Ngũ làm ví dụ, những người còn lại căn bản không cần Bắc Tiểu Lục nhắc nhở, đều chủ động lấy ra năm phần dược liệu của mình. Ngay cả hai nữ tu vốn định dùng sắc đẹp dụ dỗ Bắc Tiểu Lục cũng biết tên này cực kỳ tham lam, dụ dỗ căn bản không có tác dụng. Bắc Tiểu Lục cũng không làm khó những người này, thu dược liệu xong liền khởi động Truyền Tống Trận.
Người đứng ngoài căn nhà gỗ đi rất nhanh, ngay cả tên tu sĩ Kim Đan viên mãn còn lại của Bắc Vọng Châu cũng trực tiếp lấy ra một nửa dược liệu, được truyền tống đi.
Cuối cùng chỉ còn lại có ba người, một là Lương Bất Ngũ vừa rồi bị Bắc Tiểu Lục quẳng ra và Cửu Vô Tiện cùng Từ Bắc Vọng Kim Đan viên mãn của Đông Huyền Châu .
Sau khi tiến vào truyền tống trận, Từ Bắc Vọng nhìn Bắc Tiểu Lục một cách rất có thâm ý, nhưng cũng không ăn bớt lấy ra đúng một nửa dược liệu của mình.
Khi Bắc Tiểu Lục đưa ngọc bài cho Từ Bắc Vọng, tên này bỗng đưa tay chộp về phía Bắc Tiểu Lục. Bắc Tiểu Lục cười lạnh một tiếng, cũng không ngăn cản công kích của Từ Bắc Vọng, chỉ tùy ý ném ra một chiếc trận kỳ. Ánh sáng lóe lên trong căn nhà nhỏ, sau đó Từ Bắc Vọng lập tức bị đẩy ra khỏi căn nhà gỗ.
Từ Bắc Vọng lại không hề nóng nảy, tựa như y đã biết sẽ bị Bắc Tiểu Lục đẩy ra vậy, cười lạnh nói:
"Hiện giờ ta đã có ngọc bài, cho dù ngươi có đẩy ta ra đi nữa thì sao. Nếu hiện tại ta công kích trận pháp phòng ngự bên ngoài căn nhà, ngươi nghĩ mình có có thời gian phá trận? Ta cũng không làm khó ngươi trả lại dược liệu vừa cầm của ta, sau đó đem một nửa dược liệu ngươi vừa lấy được cho ta, chuyện này chấm dứt tại đây”.
Không đợi Bắc Tiểu Lục trả lời, Từ Bắc Vọng lại lấy ra hai hạt châu màu đen để trong tay, nói:
"Ta chỉ cần ném một hạt châu này vào, mày có tin trong một lần hô hấp là trận pháp của ngươi sẽ bị phá không?”
Lương Bất Ngũ và Cửu Vô Tiện nghe Từ Bắc Vọng nói vậy thì nhất thời ngây dại. Nếu quả thật như Từ Bắc Vọng nói, bọn họ căn bản không có năng lực ngăn cản. Nói cách khác, một khi chọc giận Bắc Tiểu Lục, Từ Bắc Vọng thì có thể đi nhưng hai người bọn họ nhất định không ra được.
Hơn nữa bọn họ đã nhìn thấy hạt châu trong tay Từ kIcFl Bắc Vọng, đó chính là "Bạo Phá Châu" do tu sĩ Nguyên Anh luyện chế. Loại hạt châu này uy lực cực lớn, Từ Bắc Vọng nói trong một lần hô hấp là có thể phá vỡ trận pháp phòng ngự của Bắc Tiểu Lục cũng không giỡn. Nếu như Từ Bắc Vọng ngăn cản được Bắc Tiểu Lục trước khi hắn đi, thì bọn họ vẫn có thể rời khỏi.
Mặc dù uy lực của "Bạo Phá Châu" khổng lồ, nhưng cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới luyện chế được. Nhưng bình thường thì tu sĩ Nguyên Anh sẽ không luyện chế thứ này, bởi vì “Bạo Phá Châu” chỉ dùng được một lần, hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều chân nguyên của tu sĩ Nguyên Anh.
Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Nguyên Anh sẽ không ngưng tụ “Bạo Phá Châu”. Bởi vì thứ này sẽ làm phân tán tinh lực, cho nên số lượng “Bạo Phá Châu” rất ít.
Cho nên sau khi Từ Bắc Vọng lấy “Bạo Phá Châu” ra, Bắc Tiểu Lục lập tức đã hiểu ý nghĩ của y. Người này có “Bạo Phá Châu” mà trước đó lại không lấy ra, rõ ràng là muốn để mình thay y thu thập dược liệu.
Dù có con bài trong tay nhưng y vẫn rất cẩn thận, thậm chí trước khi lấy được ngọc bài thì mới lộ ra. Hơn nữa, Bắc Tiểu Lục khẳng định Từ Bắc Vọng muốn không chỉ là một nửa dược liệu, mà là cái mạng của mình, sau đó cộng thêm cả nhẫn trữ vật của mình.
Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn Bắc Tiểu Lục, chỉ cần hắn dám lên Truyền Tống trận thì y sẽ lập tức ném “Bạo Phá Châu” ra.
Y đã tính rất tốt, Truyền Tống trận cũng phải bốn năm lần hô hấp thì mới truyền tống đi được. Dưới sự trợ giúp của “Bạo Phá Châu”, y có lòng tin sẽ phá vỡ trận pháp của Bắc Tiểu Lục trước.
Nhưng Bắc Tiểu Lục lại không vào Truyền Tống trận, mà lấy thêm một chiếc trận kỳ, cười lạnh nhìn Từ Bắc Vọng nói:
"Muốn nhẫn trữ vật và dược liệu của ta thì không có cửa đâu, nhưng ta có hai chữ tặng cho mày đấy”.
Nghe Bắc Tiểu Lục nói, Từ Bắc Vọng lại giơ “Bạo Phá Châu” trong tay lên, lạnh giọng hăm dọa:
“Tiểu tử, ngươi thật đủ ngông cuồng. Người trẻ tuổi, linh dược mặc dù tốt, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng thụ được. Dù thế, bất kể mày nói hai chữ gì thì tao cũng cho mày một cơ hội nữa.
“Ngu xuẩn!”
Bắc Tiểu Lục cười lạnh nói, mặc dù tu vi của Từ Bắc Vọng lợi hại hơn hắn rất nhiều, nhưng đúng là quá ngu ngốc. Nếu ngay cả điều này Bắc Tiểu Lục cũng không nghĩ tới, thì hắn sao dám ngồi đây thu phí qua đường được.
"Ngươi muốn chết!”
Từ Bắc Vọng quát lên một tiếng lớn, muốn ném “Bạo Phá Châu” trong tay ra. Nhưng sau một giây, y cư nhiên sửng sốt một chút, ngọc bài trong tay y bỗng hóa thành bụi phấn.
Từ Bắc Vọng lập tức biết đây là Bắc Tiểu Lục đang giở trò. Một khi Bắc Tiểu Lục thật sự truyền tống đi, y có lẽ sẽ bị kẹt lại đây. Nghĩ tới điều này, y không chút do dự ném một viên “Bạo Phá Châu” ra. Y chắc chắn dù Bắc Tiểu Lục muốn truyền tống thì cũng phải mất thời gian bằng với bốn năm lần hô hấp mới được. Trong khoảng thời gian đó, “Bạo Phá Châu” của y đã sớm phá trận.
Bắc Tiểu Lục đương nhiên biết sự lợi hại của “Bạo Phá Châu”, nhưng hắn không ngờ Từ Bắc Vọng lại sở hữu thứ đồ chơi này. Đồ chơi này quả thật có thể phá nát trận pháp của hắn trong tích tắc, điều này Từ Bắc Vọng không có thổi phồng.
Nếu ngay từ đầu Từ Bắc Vọng lấy ra “Bạo Phá Châu” thì kế hoạch của hắn thất bại ngay từ đầu, nhưng dù như vậy hắn vẫn có thể rời đi, chỉ là không có thu hoạch được dược liệu mà thôi.
Nhưng cũng phải nói tới Từ Bắc Vọng cũng rất tham lam, muốn thông qua hắn vơ vét dược liệu của những người khác. Nếu hắn không chuẩn bị từ trước thì hiện tại đúng là có chút lúng túng.
Từ Bắc Vọng vừa ném ra “Bạo Phá Châu” thì Bắc Tiểu Lục đã sớm đem trận kỳ ném hết ra ngoài, đồng thời nhìn gã cười lạnh:
“Nếu ngay từ đầu ngươi cầm ra Bạo Phá Châu, thì ta cũng chỉ có thể đào tẩu nhưng hai chữ ta tặng cho ngươi đúng không có sai mà. Ha ha…”
Những trận kỳ được hắn ném ra được sắp xếp theo một quy tắc, trong nháy mắt bao trùm “Bạo Phá Châu”.
Phía trước căn nhà nhỏ phát ra những âm thanh nổ vang rung trời, bởi vì bị những vách đá trong sơn cốc vọng lại, âm thanh rung động càng thêm mãnh liệt.
Những chiếc trận kỳ được Bắc Tiểu Lục ném ra rất nhanh liền liên kết với nhau tạo thành một trận pháp phòng ngự đơn giản. Nhưng trận pháp phòng ngự này ngay lập tức đã bị uy lực của "Bạo Phá Châu" làm nổ tung. Gần như chỉ trong chớp mắt, trận kỳ mà Bắc Tiểu Lục ném ra đã bị "Bạo Phá Châu" làm nổ hết.
Nhưng Bắc Tiểu Lục cũng không đợi cho uy lực của "Bạo Phá Châu" ảnh hưởng đến trận pháp phòng ngự mà hắn bố trí ở căn nhà nhỏ. Một lần nữa ném ra vài chục chiếc trận kỳ, chúng rất nhanh đã bao bọc lấy "Bạo Phá Châu" giống vừa rồi.
Cứ thế lặp lại, Bắc Tiểu Lục không ngừng ném trận kỳ ra, giống như trận kỳ trên người hắn là vô hạn vậy.
Theo mấy tiếng nổ cuối cùng vang lên, uy lực của "Bạo Phá Châu" đã bị vô số trận kỳ của Bắc Tiểu Lục tiêu hao hầu như không còn, mà trận pháp bên ngoài căn nhà của Bắc Tiểu Lục chỉ hơi hư hao một chút mà thôi. Bắc Tiểu Lục lại tiện tay ném vài trận kỳ ra, chỗ hư hao lập tức đã được sửa chữa.
Từ Bắc Vọng ngơ ngác nhìn, "Bạo Phá Châu" của y cư nhiên bị Bắc Tiểu Lục lấy ra vô số trận kỳ tiêu hao sạch, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Y từng nói chỉ cần một lần hô hấp là có thể phá vỡ trận pháp của Bắc Tiểu Lục, nhưng sự thật trước mắt lại chẳng phải một lần hô hấp, mà là đến tận vài chục lần có thừa. Mà sau tất cả, "Bạo Phá Châu" của y biến mất, nhưng trận pháp của Bắc Tiểu Lục thì vẫn còn đây.
Lúc này cuối cùng y cũng hiểu ý nghĩa của những điều Bắc Tiểu Lục vừa nói. Chính là vừa bắt đầu y lấy "Bạo Phá Châu" ra, mấy người khác đồng loạt công kích trận pháp phòng ngự của Bắc Tiểu Lục thì tất nhiên hắn sẽ không có sức mà đối phó với "Bạo Phá Châu" nữa.
Một khi Bắc Tiểu Lục không thể đối phó "Bạo Phá Châu" thì chỉ còn nước ném trận kỳ ra tạm thời ngăn cản để chạy trốn. Nhìn ra được việc này, Từ Bắc Vọng âm thầm khen ngợi tên tu sĩ Kim Đan tầng một này làm việc luôn giữ đường lui cho mình, đối phương đã sớm có chuẩn bị, luyện chế sẵn vô số trận kỳ.
Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ