Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 10: Cuộc chạm mặt tình cờ




Chương 10: Cuộc chạm mặt tình cờ
Ánh nắng sớm len qua khung rèm cửa, phủ một lớp sáng nhạt lên căn phòng yên tĩnh.
Thiên Tân khẽ mở mắt, đầu óc còn chút mơ màng.
Hắn trở mình… thì chợt thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Trang đang nằm sát ngay bên cạnh, đôi mắt cô mở to nhìn hắn không chớp.
Thiên Tân giật bắn mình, cả người ngã phịch xuống giường.
“Này… cô… cô làm cái gì đó… từ… từ khi nào mà—?!”
Kiều Trang nhoẻn miệng cười, rồi bất ngờ nghiêng người, cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn một cái khiến hắn sững sờ không kịp phản ứng.
“Em sợ anh lạnh nên đã mang anh lên giường đó.” cô thản nhiên đáp.
Thiên Tân vội vàng kiểm tra lại quần áo, chỉnh lại cổ áo và sờ soạng người mình, xác nhận rằng… ít nhất là tối qua không có chuyện gì quá giới hạn xảy ra.
Kiều Trang chống tay lên gối, nhích lại gần, ánh mắt đong đầy vẻ trêu ghẹo:
“Anh không muốn thử trải nghiệm một chút sao? Em lúc nào cũng… sẵn sàng hết á.”
Thiên Tân giơ tay đẩy cô ra, nghiêm mặt nói:
“Cô tự trọng một chút đi. Những chuyện như thế… không thể tùy tiện được!”
Kiều Trang không cãi lại, chỉ mím môi cười nhẹ. Rồi bất chợt, cô bật dậy, bước thẳng về phía chiếc gương lớn đặt gần góc phòng.
Thiên Tân còn chưa bình tĩnh lại thì đã nghe tiếng vải sột soạt phía sau. Hắn quay đầu thoáng liếc và lập tức quay phắt đi.
Trước gương, Kiều Trang đã cởi váy, để lộ ra bộ nội y quyến rũ mà cô dường như cố tình không hề che giấu.
“Cô… cô làm cái gì vậy hả?!”
Giọng hắn lắp bắp, mặt đỏ bừng như cà chua chín.
Kiều Trang cười khúc khích, nói với giọng điệu vô tội:
“Em chỉ đang thay đồ thôi mà. Nếu anh muốn nhìn… thì cứ tự nhiên ạ.”
Thiên Tân nghe thế cũng chẳng biết nói gì. Hắn liền lấy dụng cụ vệ sinh cá nhân rồi nhanh mà bước ra khỏi phòng, mặc cho cô gái kia bên trong muốn làm gì thì làm.

Thiên Tân bước xuống lầu, không khí trong nhà yên tĩnh đến lạ. Hắn đảo mắt nhìn quanh rồi phát hiện ra một mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn:
“Mẹ đi công tác một thời gian, hai đứa tự chăm sóc lẫn nhau nhé.” nét chữ quen thuộc của mẹ hắn.
Hắn ngồi xuống ghế sofa, đầu tựa nhẹ vào thành ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Những hình ảnh r·ối l·oạn của ngày hôm qua lướt qua trong tâm trí hắn như một thước phim tua nhanh. Hắn lẩm bẩm, giọng như chưa thể tin vào chuyện này:
“Thiên Thần, Ác Quỷ, Ma Thú, Dị Năng, Phép Thuật… Mấy cái thứ đó… sao lại có thật được chứ…?”
Từ trước đến nay, Thiên Tân luôn là người sống theo lẽ thường. Hắn tin vào khoa học, vào logic, vào những điều có thể đo đạc và chứng minh.
Chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ bị cuốn vào một thứ gì đó giống như bước ra từ truyện tranh hay phim viễn tưởng. Thế nhưng, Kiều Trang đã bước vào cuộc sống hắn, với đôi mắt biết cười, với sự thân thuộc đến khó tin, và cả những bí mật không thể lý giải.
Khi hắn còn đang ngẩn ngơ giữa dòng suy nghĩ mơ hồ ấy, một cảm giác ấm áp khẽ lan tỏa nơi vai.
Hắn giật mình quay sang thì thấy Kiều Trang đã lặng lẽ ngồi bên cạnh từ lúc nào. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:
“Anh khó chấp nhận lắm phải không ạ? Lần trước anh cũng vậy… nhưng mà anh đừng lo quá, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Thiên Tân nhìn cô. Trong đôi mắt ấy không hề có sự trêu chọc thường thấy, chỉ còn lại sự chân thành và cảm thông.

Hắn chợt cảm thấy tim mình hơi mềm lại.
Kiều Trang khẽ mỉm cười, giọng cô vang lên đầy trìu mến:
“Có lẽ anh không nhớ… nhưng anh đã từng nói với em rằng, nếu gặp phải chuyện không thể chấp nhận, thay vì trốn tránh thì hãy học cách làm quen với nó.”
Câu nói ấy không chỉ là lời an ủi, mà còn như một mảnh ký ức thuộc về hắn, một phần bản thân mà giờ đây chính hắn cũng không dám chắc là mình có thể tiếp nhận được.
Thiên Tân trầm ngâm, rồi khẽ gật đầu, như thể cuối cùng cũng chịu bước qua ranh giới giữa lý trí và thực tại.
Kiều Trang không nói gì thêm, cô chỉ nhẹ nhàng khoác tay hắn rồi nghiêng đầu tựa vào vai hắn. Mái tóc mềm mại phất qua cổ hắn, mang theo mùi hương nhẹ thoảng mà say lòng.

Thiên Tân rơi vào trầm tư. Mùi hương dịu nhẹ vẫn còn lẩn quẩn quanh sống mũi, khiến hắn vô thức đắm chìm trong cảm giác mơ hồ giữa thực và ảo.
Cho đến khi…tỉnh lại.
Hắn giật bắn mình, mắt mở to nhìn đồng hồ:
“Mình trễ học rồi!!” Thiên Tân bật dậy khỏi sofa, suýt nữa hất cả Kiều Trang xuống đất.
Hắn lao vội lên lầu thay đồ, để lại một mình cô ngồi đó, tay chống cằm, mỉm cười lặng lẽ:
“Anh có thật sự là… ca ca của em không vậy ?”

Chỉ chưa tới hai phút sau, Thiên Tân trở xuống với bộ đồng phục trên người, cổ áo cài lệch, tóc vẫn còn ướt. Trong lúc hắn vội vã nhét sách vở vào cặp,
Kiều Trang trong bếp nghiêng đầu nhìn ra, nói vọng:
“Đồ ăn sắp xong rồi, anh đợi em một chút!”
Ting! Ting! — đồng hồ lại vang lên, âm thanh như giục.
Thiên Tân hoảng hốt liếc nhìn:
“Chỉ còn 20 phút!”
Vội vàng mang giày, hắn đáp nhanh:
“Không cần đâu! Tôi phải đi đây. Cô cứ để đó đi!”
Không chờ Kiều Trang nói gì thêm, hắn vội vã rời khỏi nhà. Cô chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng hắn, cười khẽ rồi quay vào, tiếp tục bữa sáng còn dang dở.

Sau gần 15 phút chen chúc trên chuyến xe buýt đông nghẹt, cuối cùng hắn cũng đến được trạm gần trường.
Từ đây đến trường chỉ mất khoảng 5 phút chạy bộ…nếu như không có trở ngại.
Nhưng đời vốn không đơn giản.
“Bịch!”
Thiên Tân đụng phải ai đó, ngã nhào xuống đất.
“Á… Xin lỗi! Tôi vội quá!”
Ngẩng đầu lên, hắn thoáng khựng lại. Cô gái trước mặt hắn… xinh đẹp một cách lạ lùng.
Gió sớm lùa qua tóc cô, đôi mắt sáng trong nhìn xuống, tay nhẹ đưa ra:
“Cậu không sao chứ?”
Thiên Tân nhìn cô gái ấy, sững sờ trong vài giây. Suýt nữa quên cả việc mình đang trễ học.

Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại kia, rồi từ từ đứng dậy, giọng có chút lúng túng:
“Cảm… cảm ơn cậu…”
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay hắn ra:
“Không có gì… Lần sau hãy cẩn thận chút!”
Thiên Tâm bình tĩnh lại. Hắn bây giờ mới cảm thấy có chút lạ lùng.
Rõ ràng cả hai người đã va vào nhau rất mạnh, nhưng chỉ có hắn ngã xuống còn bạn nữ kia vẫn không hề hấn gì.
Nhưng chưa kịp để Thiên Tân định hình thì cô gái kia đã lấy từ trong túi giấy một xâu thức ăn rồi đưa cho Thiên Tân.
“Cậu có muốn ăn không ?”
Thiên Tân nhìn xâu thức ăn, ngay lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Trên xâu thức ăn đó không phải là đồ ăn bình thường mà lại là… côn trùng.
Một thoáng sợ hãi lướt qua khuôn mặt Thiên Tân, đôi mắt khẽ giật giật như không tin vào những gì mình đang thấy.
Thiên Tân lùi lại một bước theo phản xạ, suýt nữa đụng trúng người phía sau.
“À… cảm ơn… nhưng mà tôi… tôi không đói lắm…”
Hắn cười gượng, mắt vẫn không rời khỏi con côn trùng chiên giòn đang nằm chễm chệ trên xâu que.
Cô gái vẫn giữ nụ cười dịu dàng, không tỏ vẻ khó chịu hay bất ngờ. Cô đưa xâu côn trùng lên, cắn một miếng như thể đó chỉ là món ăn vặt bình thường.
Tiếng nhai giòn giòn vang lên trong không khí khiến Thiên Tân sởn gai ốc.
Cậu liếc nhìn đồng hồ…
“Chỉ còn ba phút!”
Chẳng kịp nói thêm câu nào, Thiên Tân quay lưng chạy về phía cổng trường.
Để lại cô gái đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng cậu, tay vẫn cầm xâu thức ăn thừa, mỉm cười:
“Kỳ lạ… tên đó còn có thể chạy à ?”
Cô ta nhìn theo bóng lưng Thiên Tân đang khuất dần. Không ai để ý rằng trong mắt cô, tròng đen vừa rồi bỗng chốc chuyển sang màu ánh đỏ, rồi lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.

Cùng lúc đó, trong khuôn viên trường, Thiên Tân vừa kịp đến lớp, tim đập thình thịch vì chạy hết tốc lực. Cậu vừa ngồi phịch xuống ghế, chưa kịp lấy lại nhịp thở, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa lớp:
“Tân, là mày phải không?”
Cậu ngẩng lên, thấy Minh Duy đứng ở đó, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Minh Duy bước vào, ánh mắt lo lắng:
“Vậy ra mày vẫn ổn sau hôm đó, tốt quá!”
Thiên Tân nhìn Minh Duy, không ngờ lại gặp cậu ta ở đây. Cậu định lên tiếng nhưng Minh Duy đã nhanh chóng cắt lời:
“Đi với tao một chút.”
Thiên Tân không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy theo Minh Duy. Hai người bước nhanh ra khỏi lớp, đi qua các dãy hành lang tĩnh lặng, ra đến một khu vực vắng vẻ, nơi ít ai qua lại.
Không khí ở đây có vẻ nặng nề hơn, như thể một sự im lặng đè nén mọi âm thanh.
Minh Duy đứng lại, nhìn Thiên Tân một lúc rồi mới lên tiếng. Giọng cậu ta có chút khàn, như thể đang cố kìm nén sự lo lắng:

“Ngày hôm đó… sau khi mày b·ị t·hương, tình hình diễn ra còn tệ hơn mày tưởng. Cảnh sát vừa đến thì con sói khổng lồ đó cũng biến mất. Nhưng những người b·ị t·hương, nhất là những người trong hội trường, có rất nhiều người không qua khỏi.” Minh Duy ngừng lại, rút một hơi thật sâu, như thể muốn lấy lại bình tĩnh.
Thiên Tân im lặng nghe, tâm trạng nặng trĩu.
Cậu vẫn không thể nào quên được cảnh tượng lúc đó, khi con sói lao vào, và mình phải gồng mình lên bảo vệ Ngọc Huyền. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức cậu không kịp hiểu nổi sự nguy hiểm.
Minh Duy tiếp tục, giọng cậu ta trở nên trầm lắng hơn:
“Cảnh sát cũng chỉ có thể xử lý hiện trường, nhưng nguyên nhân vì sao cuộc t·ấn c·ông đó xảy ra, họ đã giữ im lặng. Chẳng có ai nói rõ cả. Họ chỉ bảo rằng là một vụ t·ấn c·ông ngẫu nhiên, không có bằng chứng gì về động cơ hay mục đích. Nhưng mày nghĩ sao? Một con sói khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa lòng thành phố, t·ấn c·ông một hội trường đầy người mà không có lý do gì sao?”
Thiên Tân im lặng, không trả lời ngay.
Cậu hiểu Minh Duy đang lo lắng không chỉ về sự an toàn của cậu mà còn về sự nguy hiểm đằng sau mọi sự kiện này. Cậu chỉ cảm thấy một điều duy nhất: Những gì xảy ra hôm đó không phải là một t·ai n·ạn tình cờ.
Minh Duy tiếp tục, giọng cậu ta trầm xuống, ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc:
“Không chỉ cảnh sát đâu… Tao còn thấy cả q·uân đ·ội, mấy người mặc đồ đen, có cả xe của chính phủ. Họ đến rất nhanh, gần như ngay sau khi con sói biến mất. Tất cả khu vực đó bị phong tỏa. Bất kỳ ai liên quan đều bị buộc phải giữ im lặng.”
Cậu hạ giọng hơn, như sợ có ai đang nghe lén:
“Họ thu giữ máy quay, tịch thu điện thoại, thậm chí còn bắt một số người ký cam kết không được tiết lộ bất cứ điều gì ra ngoài. Tao phải vờ như b·ất t·ỉnh mới được đưa đi mà không bị hỏi nhiều.”
Thiên Tân cau mày.
Giờ thì cậu đã hiểu vì sao sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, chẳng hề có lấy một dòng tin tức nào về vụ t·ấn c·ông.
Không có báo đài đưa tin, không một bản tin thời sự, không một bài đăng lan truyền trên mạng xã hội.
“Mày nghĩ… họ đang che giấu điều gì?” Thiên Tân hỏi khẽ.
“Chắc chắn là có gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát,” Minh Duy đáp, ánh mắt tối lại. “Và nếu họ đã phải che đậy đến mức đó… thì chuyện này không đơn giản đâu.”
Cả hai còn chưa kịp nói thêm gì thì tiếng bước chân vang lên từ cuối hành lang. Có người đang đến gần.
Minh Duy khẽ ra dấu bằng ánh mắt. Thiên Tân hiểu ý, cả hai lập tức rời khỏi sân sau, men theo hành lang vắng, tránh khỏi tầm mắt của bất kỳ ai có thể nhìn thấy.
Trên đường đi, họ băng ngang qua khu hội trường, nơi từng là hiện trường vụ t·ấn c·ông khủng kh·iếp hôm ấy. Bây giờ, toàn bộ khu vực đã bị rào lại bằng những tấm lưới cao, xung quanh dán đầy biển báo:
“KHU VỰC ĐANG SỬA CHỮA – CẤM VÀO”.
Một vài công nhân mặc đồng phục màu xám đang đi qua đi lại, nhưng vẻ mặt họ lạnh tanh, hầu như không ai nói chuyện.
Thiên Tân nhìn qua khe rào, nơi đó từng hỗn loạn, la hét, đầy máu và xác người. Giờ đây, sàn đã được lau sạch, vết tích đã biến mất, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Minh Duy cũng liếc vào rồi lẩm bẩm:
“Họ che đậy kỹ thật. Nhưng vẫn có cái gì đó… không đúng.”
Thiên Tân không đáp, chỉ khẽ liếc nhìn qua hàng rào rồi trầm tư suy nghĩ.
Kể từ sau lần gặp cô gái tên Kiều Trang, những chuyện kỳ lạ như thế này đối với cậu cũng chẳng còn quá bất ngờ nữa. Tất cả như thể một thế giới khác đang len lỏi vào cuộc sống mà cậu từng nghĩ là bình thường.

Buổi học mà hắn tưởng chừng như đã trễ hóa ra lại bị dời lại. Lý do là vì giảng viên phụ trách môn học hôm đó cũng nằm trong danh sách những người b·ị t·hương trong vụ t·ấn c·ông ở hội trường.
Nghe Minh Duy nói, thầy vẫn còn đang được điều trị ở bệnh viện, tình trạng khá nghiêm trọng nhưng may là không nguy hiểm đến tính mạng.
Vậy nên, lớp học tạm thời bị hoãn vô thời hạn, không ai dám nhắc nhiều đến lý do thật sự, chỉ có một vài lời mập mờ từ ban giảng huấn, cố gắng cho qua chuyện.

Cả hai rời bước tiếp, tiếng giày vang nhẹ trên nền gạch lát của dãy hành lang phía sau thư viện. Không khí lặng lẽ, như thể tất cả vẫn còn bị ám bởi sự kiện kinh hoàng vừa qua.
Bỗng từ hướng ngược lại, hai bạn nữ xuất hiện. Cả hai đều đeo khẩu trang, khoác áo khoá nhẹ màu sáng. Khi đi lướt ngang, một trong hai người khựng lại. Đôi mắt cô mở to, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó rất quen thuộc.
Thiên Tân và Minh Duy lúc ấy vẫn đang mải trò chuyện, không hề để ý, cứ thế bước qua mà không quay đầu lại.
Cô gái đi cùng liếc nhìn bạn mình, hơi ngạc nhiên:
“Cậu sao thế, quen họ hả?”
Người kia không trả lời ngay. Cô lặng im một lúc, mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Thiên Tân đang xa dần. Một cảm giác lạ lùng đang dâng lên trong lồng ngực, một nỗi bồn chồn như thể vừa lỡ mất điều gì quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.