Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 9: Tôi muốn làm người bình thường




Chương 9: Tôi muốn làm người bình thường
Cả hai trở về nhà, vừa mở cửa bước vào thì mùi thức ăn thơm lừng đã ập tới. Trên bàn ăn giữa phòng khách, vô số món ngon được bày biện tươm tất, như thể đã được chuẩn bị từ lâu.
Mẹ Thiên Tân từ trong bếp bước ra, thấy hai người trở về liền mừng rỡ:
“Hai đứa về rồi đấy à? Mau rửa tay rồi ăn cơm, mẹ nấu đầy đủ món con thích đấy.”
Thiên An ngồi sẵn bên bàn, thấy Kiều Trang đi cùng liền bật dậy, mắt sáng rỡ:
“Chị Trang! Mau vào đây ngồi đi ạ.”
Không để Kiều Trang kịp phản ứng, Thiên An đã nhanh tay kéo cô tới cạnh mình.
Thiên Tân nhìn thấy chỉ biết lắc đầu thở dài: Cô em gái nhỏ của hắn, hình như đã quên mất người anh trai này rồi.

Bầu không khí trong nhà cũng dần trở nên vui vẻ. Thiên An gắp cho Kiều Trang một cái cánh gà, giọng vui vẻ nói:
“Chị ăn cái này đi, mẹ em hầm ngon lắm.”
Kiều Trang cũng không từ chối trước sự nhiệt tình của Thiên An, cô mỉm cười nhận lấy:
“Cảm ơn em nhé.”
Mẹ Thiên Tân ngồi bên kia bàn nhìn cảnh đó, ánh mắt hiền từ, vừa ăn vừa gật đầu tán thưởng:
“Thiên An ít khi quý ai như vậy lắm đấy, Trang à. Con làm gì mà được lòng con bé thế?”
Thiên An liền đáp ngay, mặt đầy hào hứng:
“Chị ấy xinh nè, lại hiền nữa, còn chịu chơi với con! Không như ai kia, suốt ngày cứ thui thủi một mình!”
Thiên Tân vừa mới gắp miếng cá lên liền khựng lại, nhíu mày:
“Anh có thui thủi một mình đâu?”
Thiên An tròn mắt, giả vờ như không hiểu:
“Có chứ! Anh suốt ngày chỉ ở trong phòng, chẳng có thời gian chơi với con, lúc nào cũng diện bộ mặt ũ rủ như người mới bị bỏ rơi ấy!”
Thiên Tân liền giật mình, mặt thoáng đỏ, khẽ lắc đầu:
“Con không có đâu, mẹ đừng có nghe con bé nói bừa.”
Mẹ Thiên Tân nhìn hai đứa con mình, không nói gì, chỉ lắc đầu cười khẽ. Ánh mắt bà đầy yêu thương, rồi bà nhẹ nhàng bảo:
“Thôi ăn đi, hai đứa đừng làm ồn nữa.”
Nói rồi bà liếc sang Kiều Trang, thấy cánh gà trong chén cô còn nguyên, khẽ hỏi:
“Con sao thế ? Không ăn được thịt gà à ?”
Kiều Trang nghe thấy thì giật mình lắc đầu:
“Dạ không ạ. Chỉ là con… không quen ăn thịt gà thôi.”
Mẹ Thiên Tân nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy thiện ý, không hỏi thêm. Bà chỉ mỉm cười rồi tiếp tục ăn.
Thật ra, Kiều Trang xưa nay không cần phải ăn thức ăn như con người, một Thượng Quỷ như cô không cần đồ ăn để duy trì sự sống.
Thiên An ngồi bên cạnh Kiều Trang, chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi:
“À phải rồi. Hai anh chị hẹn hò từ khi nào thế?”
Câu hỏi của Thiên An khiến Thiên Tân có phần lúng túng, không biết nên trả lời thế nào. Nhưng Kiều Trang lại đáp rất nhanh, giọng nhẹ nhàng như đang đùa:
“Lâu lắm rồi nhỉ, chắc phải vài vạn năm trước… chị cũng không nhớ rõ nữa.”

Hai mẹ con Thiên An bật cười vì tưởng Kiều Trang đang nói đùa. Thiên An cũng tiếp lời Kiều Trang một cách hào hứng:
“Vài vạn năm trước… vậy chắc anh chị… là người tình kiếp trước phải không nhỉ?”
Kiều Trang mỉm cười, dịu dàng gắp cái cánh gà của mình vào bát của Thiên An, rồi nói:
“Em nói đúng lắm, cho bé An cái cánh gà này nhé!”

Thiên Tân khẽ liếc nhìn Kiều Trang, ánh mắt có phần ngẩn ngơ.
Cô thực sự rất xinh đẹp, từ dáng vóc đến khuôn mặt, tất cả đều hoàn hảo như thể được tạo ra từ một bức tranh. Nhưng có một điều duy nhất khiến hắn không thể quên được: cô ta là một ác quỷ.
Mẹ Thiên Tân thấy ánh mắt của con trai, liền khẽ nhắc khéo:
“Nước dãi chảy ra khắp bàn rồi kìa, cậu bé!”
Thiên Tân giật mình, theo phản xạ liền lấy khăn giấy lau miệng. Hắn bấy giờ mới phát hiện ra là mình vừa bị mẹ trêu đùa.
Mẹ Thiên Tân mỉm cười hài lòng. Bà không ngờ đứa con trai trầm tính, ít khi biểu lộ cảm xúc của mình đã biết yêu rồi..
Trong khi đó, Kiều Trang vẫn đang trò chuyện vui vẻ với Thiên An. Cả hai người đã rất thân thiết, dường như không có khoảng cách gì.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại của mẹ Thiên Tân vang lên, khiến mọi người ngừng nói chuyện. Thiên Tân để ý thấy sắc mặt của mẹ mình thay đổi ngay lập tức khi bà nhìn vào màn hình điện thoại. Cảm giác không vui vẻ chút nào.
Mẹ Thiên Tân đứng dậy và đi ra ngoài để nghe điện thoại, không quên để lại một câu:
“Các con ăn đi, mẹ ra ngoài một lát.”
Phải đến gần 30 phút sau, bà mới trở lại, vẻ mặt có phần căng thẳng:
“Chỗ làm của mẹ có chút chuyện gấp cần xử lý… có lẽ… sáng mai mẹ phải đi sớm…”
Thiên An và Thiên Tân nghe vậy thì mặt mày rũ xuống.
Đây không phải lần đầu tiên mẹ phải đi làm gấp. Cả hai đứa đều đã quen với việc này. Mỗi lần mẹ họ trở về, thường chẳng bao giờ ở lâu, tối đa chỉ ba ngày.
Mẹ Thiên Tân nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hai đứa con thì cũng tỏ ra thông cảm:
“Hmm, tối nay hai đứa có thể qua phòng mẹ ngủ nếu muốn!”
Thiên An nghe vậy thì lập tức vui vẻ, đôi mắt sáng lên như đứa trẻ được quà.
Nhưng Thiên Tân đã lớn, hắn không còn muốn ngủ cùng mẹ nữa. Hắn lắc đầu nhẹ nhàng đáp:
“Không cần đâu mẹ. Con muốn ngủ một mình.”

Một lúc sau, tại phòng của Thiên Tân.
Kiều Trang, sau khi chúc ngủ ngon với mẹ và Thiên An, liền bước vào phòng hắn. Thấy Thiên Tân đang ngồi trên giường chờ cô, Kiều Trang không chút ngần ngại, liền nằm xuống bên cạnh hắn.
Thiên Tân là người mở lời trước, giọng nghiêm túc:
“Chúng ta bắt đầu với thân phận của cô đi.”
Kiều Trang nhìn hắn, khuôn mặt đầy vẻ trách móc, giọng điệu đùa cợt:
“Thân phận của em à, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vợ của anh rồi!”
Nghe vậy, Thiên Tân không khỏi đỏ mặt, nhưng hắn vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, giọng vẫn cứng rắn:
“Đừng đùa nữa, cô thực sự là ai vậy?”
Kiều Trang bật cười khúc khích, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

“Em thực sự là vợ anh đó. Mà có lẽ chỉ là… tiểu th·iếp!”
Thiên Tân cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu. Hắn muốn cô nghiêm túc hơn:
“Cô là loại quỷ gì? Sao lại tìm đến tôi?”

Kiều Trang không vội đáp, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy bí ẩn. Cô nghiêng người về phía Thiên Tân, giọng nói chậm rãi:
“Em là Vệ Hồn Thượng Quỷ!”
Thiên Tân nghe không hiểu.
“Cái gì mà Vệ Hồn Thượng Quỷ chứ ?”
Hắn nhíu mày hỏi tiếp:
“Vậy còn tôi. Cô bảo tôi cũng là quỷ sao ?”
Kiều Trang im lặng một lúc, đôi mắt khẽ cụp xuống như đang suy nghĩ cách diễn đạt. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, giọng nói trở nên trầm hơn, mang theo chút gì đó bí ẩn.
“Thiên hà này rộng lớn vô cùng, có hàng ngàn hàng vạn chủng tộc cùng tồn tại. Nhưng cho đến hiện tại, chỉ có năm chủng tộc là mạnh mẽ nhất, chiếm giữ phần lớn quyền lực và lãnh thổ. Lần lượt là Quỷ Tộc, Thiên Thần Tộc, Yêu Tộc, Ma Tộc và Trùng Tộc.”
Cô ngừng một chút, ánh mắt nhìn sâu vào mắt hắn.
“Anh và em… đều xuất thân từ Quỷ Tộc.”
Thiên Tân thoáng khựng lại, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Kiều Trang đã nói tiếp, giọng cô nhỏ dần như đang kể về một huyền thoại cổ xưa:
“Quỷ Tộc chúng ta từng có hai thực thể tối thượng, là hai cái tên khiến cả thiên hà nghe đến phải run sợ. Một là Quỷ Bất Phàm—Ngạo Thiên. Hai là Quỷ Vô Diện—Diệc Thần.”
Ánh mắt cô khóa chặt vào hắn, lời nói như khẳng định: “Và anh chính là Diệc Thần.”
Thiên Tân cũng đã hiểu lờ mờ phần nào. Hắn gật đầu rồi hỏi tiếp:
“Vậy… cô có thể nói rõ hơn về tôi không? Ý tôi là… về cái người tên Diệc Thần ấy.”
Kiều Trang không né tránh, ánh mắt vẫn bình thản nhìn hắn, giọng nói cũng không hề giấu giếm:
“Diệc Thần là một trong hai chúa quỷ tối thượng của Quỷ Tộc. Sức mạnh đã vượt qua cả giới hạn của thiên hà, nhưng không may lại dính phải một lời nguyền kỳ lạ, ngài ấy đ·ã c·hết và trọng sinh trở thành anh bây giờ.”
Thiên Tân trầm mặc một lúc, rồi khẽ nói giọng đầy nghi hoặc:
“Nghe cứ như mấy tiểu thuyết xuyên không vậy…”
Kiều Trang không hề tỏ ra bối rối, chỉ nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt cô không rời khỏi hắn:
“Không phải là chuyện hư cấu đâu. Đây là sự thật. Anh đang mất ký ức. Không chỉ vậy… anh còn mất đi cả sức mạnh của mình nữa…”
Thiên Tân thở dài, ánh mắt trống rỗng như đang cố gắng trốn tránh sự thật hiện tại:
“Thôi bỏ đi. Tôi không muốn làm quỷ, tôi chỉ muốn sống như một người bình thường.”
Kiều Trang không có ý kiến gì. Cô mỉm cười, rồi bất chợt tiến sát lại hắn, giọng có chút nguy hiểm:
“Tuỳ ý anh thôi. Nhưng anh phải lập em làm chính thất!”
Thiên Tân giật mình, đẩy nhẹ Kiều Trang ra, quay đi, giọng lắp bắp:
“Tôi… tôi muốn đi ngủ, cô… cô có thể về phòng được không?”
Kiều Trang nghe vậy, vẻ mặt không vui, cô nhướng mày, giọng điệu hơi bướng bỉnh:
“Em không được ngủ ở đây sao?”
Thiên Tân mặt nghiêm túc đáp, cố gắng giữ vững lập trường:

“Không được! Đây là phòng của tôi mà!”
Kiều Trang lập tức phản bác, không chịu bỏ cuộc:
“Nhưng mẹ bảo em có thể ngủ cạnh anh để dễ dàng chăm sóc cho anh…”
Thiên Tân vẫn kiên quyết:
“Không cần đâu. Tôi cảm thấy mình khỏe lắm.”
Kiều Trang nghe vậy, nở nụ cười rồi nhanh chóng nhảy lên giường, nằm xuống và đắp chăn lại, giọng nói bình thản như cố ý mời gọi:
“Em ngủ trước đây! Anh muốn làm gì thì làm…”
Thiên Tân nghe vậy, bất lực lắc đầu. Hắn không thể nào lý giải được tại sao nữ quỷ này lại có thể phóng khoáng như vậy. Theo lẽ thường mà nói, xinh đẹp như cô ta phải biết giữ gìn mới đúng chứ!
Bất lực, hắn đành lấy thêm bộ chăn mềm dự phòng và trải xuống đất để ngủ.
Kiều Trang nằm trên giường, ánh mắt không rời khỏi hắn, quan sát mọi động tĩnh. Nhìn cái phản ứng của hắn, cô bật cười khúc khích, trong lòng thầm than:
“Ca ca thật là ngốc… người ta đã dâng tới miệng, vậy mà anh lại không thèm ngó ngàng…!”

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trên Trái Đất.
Giữa khu rừng hoang lạnh không ánh đèn, hai người đàn ông đang vác theo một bao tải lớn, dính đầy máu khô và bùn đất. Cái bao im lìm, nhưng dựa hình dáng của nó, có thể đoán được đó là… một cái xác người.
Người đi trước thở hổn hển, quay đầu nhìn gã đi sau, giọng đầy căng thẳng:
“Chắc chắn là Từ thiếu gia đ·ã c·hết rồi chứ?”
Gã phía sau nhếch môi cười gằn:
“C·hết chứ. Bị bắn một phát vào tim, mày còn muốn gì nữa?”
Họ dừng lại giữa rừng, chọn một chỗ trũng ẩm ướt rồi thả bao tải xuống đất. Gã cầm xẻng bắt đầu đào hố, từng nhát nặng nề như muốn chôn cả tội lỗi theo cái xác kia.
Nhưng họ không biết trong sâu thẳm bóng tối, một luồng khí mờ nhạt đang dần tụ lại quanh cái xác. Mặt đất khẽ run, còn không khí thì lạnh dần, như có thứ gì đó cổ xưa vừa tỉnh giấc.
Đó… không còn là một cái xác bình thường.
Từ trong bụi rậm phía xa, một cặp mắt đỏ rực bất ngờ lóe lên, lạnh lẽo và đầy sát khí. Là một con sói khổng lồ. Nó chính là con quái vật đã t·ấn c·ông Thiên Tân lúc trước.
Hai cặp mắt đỏ thẫm của nó nhìn chằm chằm vào hai gã đàn ông đang lúi húi chôn xác. Một tiếng gầm thấp thoáng vang lên, khiến cả khu rừng im bặt.
Gã cầm xẻng sững người, chưa kịp quay lại thì con sói đã lao ra như một cái bóng, hàm răng sắc nhọn nhắm thẳng vào cổ hắn.
Tiếng hét thất thanh xé toạc màn đêm. Máu bắn tung.
Gã còn lại chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã bởi một cú tát mạnh như búa giáng. Đôi mắt đỏ rực của con quái vật soi thẳng vào hắn, lạnh lùng như muốn xé linh hồn của hắn ra làm đôi.
Gã muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân run rẩy đã không còn nghe lời.
Giữa lúc đó, trong chiếc bao tải bẩn thỉu nằm vắt ngang gốc cây, một âm thanh lách tách vang lên, giống như xương đang tự nối lại.
Một ngón tay đen sạm đầy máu thình lình đâm xuyên qua lớp vải dày.
Rồi một bàn tay. Rồi cả cánh tay.
Soạt! Chiếc bao bị xé toạc như giấy vụn.
Cái xác vốn bất động giờ bật dậy, gập người như đang hít một hơi thở đầu tiên sau hàng ngàn năm bị c·hôn v·ùi.
Hai mắt hắn còn khép kín, mái tóc rối bời dính đầy máu khô và đất bẩn. Nhưng từng ngón tay lại co lại, nắm chặt như thể nắm lấy sinh mạng của cả một thế giới.
Rồi hắn mở mắt. Ánh nhìn lạnh như vực thẳm, sâu không thấy đáy.
Ma Vương… đã trùng sinh.
Ngay khoảnh khắc ấy, con sói khổng lồ với cặp mắt đỏ kia bỗng khựng lại. Nó không gầm gừ, không t·ấn c·ông. Ngược lại, nó lặng lẽ cúi đầu, từng bước tiến đến trước mặt hắn rồi quỳ rạp xuống, như một kẻ bề tôi đang nghênh đón chủ nhân trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.