Chương 11: Tiểu thiếp chạm mặt nhau
Không có tiết học, Minh Duy rủ rê đi đá bóng nhưng Thiên Tân đã từ chối. Hắn bảo còn vài thứ cần xem lại, rồi một mình rẽ sang khu thư viện.
Trưa nắng nhạt phủ xuống những tán cây sân trường, bóng lá đổ dài lên bậc thềm. Trong thư viện, ánh sáng từ cửa kính cao hắt vào những dãy kệ im lìm.
Tiếng bước chân hắn vang lên giữa không gian yên ắng, thi thoảng mới có vài sinh viên lặng lẽ đi ngang qua. Thiên Tân chọn một góc gần cửa sổ, mở điện thoại, rồi lấy ra vài cuốn sách ghi chú.
Nhưng hắn không thực sự tập trung. Bên ngoài trời trong vắt, gió nhẹ thổi làm rèm cửa khẽ lay.
Hắn chống cằm, mắt lướt qua từng dòng chữ nhưng tâm trí lại trôi về một nơi khác.
Thiên Tân khẽ nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được nhịp đập trái tim mình đang chậm lại, như thể một phần nào đó bên trong đang biến đổi.
Nhưng hắn không thể gọi tên nó.
Chỉ biết… Có gì đó đang chờ hắn phía trước. Một điều gì đó không thể né tránh, chỉ có thể bước đến và đối mặt.
...
Trên sân thượng của trường học, nơi gió thổi lồng lộng và ánh mặt trời chiếu thẳng vào những tấm bê tông đã cũ, một bóng dáng đang ngồi vắt vẻo trên thành tường cao nhất.
Là cô ta. Thứ sinh vật kỳ lạ vẫn đi theo Thiên Tân mỗi ngày.
Không ai biết cô đã lên đó bằng cách nào, cũng không ai có thể nhìn thấy được cô ta.
Cô ngồi nghiêng đầu, hai chân đong đưa theo nhịp, mái tóc dài rũ xuống lưng theo chiều gió.
Vẫn là gương mặt trong suốt như pha lê đó. Không có mắt, không có mũi. Thứ duy nhất nổi bật chính là cái miệng đang khẽ mỉm cười.
Cô ta đang nhìn về phía xa xa. Một giọng nói khe khẽ vang lên, không phải phát ra từ miệng, mà như vọng từ trong không khí.
“Diệc Thần đại nhân, ngài lẽ nào không nhận ra sao ?”
Giọng nói ấy nghe như đang mỉa mai, lại xen lẫn chút ngạc nhiên đầy hứng thú.
“Vệ Hồn Thượng Quỷ của ngài… đến nhanh hơn tôi tưởng đấy.”
Ngay khoảnh khắc đó, từ vị trí của cô ta, bốn cột sáng đen hắc ám đột ngột bừng lên tại bốn hướng trong thành phố. Chúng xuyên thẳng trời mây, cao ngất và tỏa ra một thứ năng lượng lạnh lẽo đến rợn người.
Không phải ánh sáng của sự sống, nó đến từ bóng tối, thứ bóng tối nguyên thủy, cổ xưa trong thiên hà.
...
Chiều xuống, Thiên Tân trở về nhà. Căn nhà quen thuộc hôm nay nhộn nhịp hơn thường lệ, đó là vì sự xuất hiện của Kiều Trang.
Cửa vừa mở ra, mùi thơm của thức ăn đã lan ra tận ngoài hiên.
Kiều Trang đứng bên bếp, tay thoăn thoắt đảo đều chảo, trong khi Thiên An bày ra những nguyên liệu lên bàn. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy sự hòa hợp, như thể đã quen làm việc chung từ lâu.
“Em lấy giúp chị chai nước tương với” Kiều Trang vừa nấu vừa quay sang gọi Thiên An.
Thiên Tân đứng lặng một lúc, ngắm nhìn cảnh tượng này mà chẳng biết nói gì.
Kiều Trang chợt nhận ra Thiên Tân đã trở về, cô mỉm cười dịu nhàng:
“Anh về rồi đó à, đợi em một chút, bữa tối sắp xong rồi ạ.”
Thiên Tân bước vào bếp, tự nhiên phụ giúp bày biện thức ăn. Hắn lặng lẽ xếp đũa, bát đĩa ra bàn, nhưng ánh mắt không khỏi lướt sang phía Thiên An.
Cô em gái nhỏ của hắn, hôm nay trông rất vui vẻ. Đó là nụ cười mà hắn đã lâu lắm mới thấy lại, kể từ lần cuối cả gia đình quây quần bên nhau.
Bữa tối sau đó được bày biện hoàn chỉnh, cả ba ngồi lại cùng nhau, thưởng thức bữa ăn giản dị nhưng ấm áp.
Kiều Trang mỉm cười, gắp một miếng thức ăn vào chén cho Thiên Tân. Cô nhìn hắn, giọng đầy mong chờ:
“Anh ăn thử đi, em đã mất cả buổi sáng để học nấu món này cho anh đấy.”
Thiên Tân khẽ nhìn cô, cắn một miếng mà không nói gì.
Thiên An nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt lướt nhanh qua lại giữa anh trai và Kiều Trang. Cô không thể không cảm thấy chút ghen tị. Thiên Tân, người anh trai mà cô luôn cảm thấy lập dị, sao lại có thể may mắn tìm được một cô bạn gái tuyệt vời như chị Trang được chứ. Người mà luôn dịu dàng, quan tâm đến hắn, còn chăm chút từng bữa ăn như thế này.
Thiên An hơi nhíu mày, giọng có chút trách móc nhưng cũng không thiếu phần tinh nghịch:
“Chị Trang đang hỏi anh đấy, anh không trả lời à?”
Thiên Tân nhìn Thiên An, vẻ mặt lặng lẽ, rồi mới lên tiếng đáp lại Kiều Trang:
“Ừm, ngon lắm, cảm ơn cô.”
Câu trả lời ngắn gọn, nhưng Kiều Trang chỉ cần nhiêu đó là đủ. Cô mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng tiếp tục gắp thức ăn cho cả hai người, không khí bữa tối lại trở nên thân mật hơn.
Xong bữa tối, cả ba ngồi lại cùng nhau xem tivi.
Thiên Tân không mấy hứng thú với việc này, nhưng khi Thiên An kéo hắn lại, hắn chỉ đành miễn cưỡng ngồi xuống sofa. Kiều Trang ngồi bên cạnh, nhìn cảnh tượng này với nụ cười ấm áp.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bật chương trình mà Thiên An đã chọn.
Thiên Tân thì không mấy quan tâm, đôi mắt hắn cứ lướt qua các hình ảnh trên màn hình mà không thực sự nhìn vào, lòng vẫn còn bâng khuâng về những chuyện đã diễn ra.
Thiên An ngả đầu vào vai Kiều Trang, ánh mắt vẫn dõi theo màn hình, đôi môi nhỏ khẽ thì thầm:
“Hay là chị ở lại đây với anh em tụi em luôn đi.”
Kiều Trang nhìn Thiên An một lúc, rồi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng:
“Vậy thì… chị ở lại thật nhé.”
Câu nói ấy khiến Thiên An mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn chị bằng ánh mắt đầy bất ngờ.
“Thật hả chị?” Cô reo lên, không giấu được sự vui mừng.
Kiều Trang gật đầu nhẹ:
“Chị đã dọn một ít đồ tới rồi. Nếu hai anh em không đuổi chị đi, thì chị sẽ ở lại đây một thời gian.”
Thiên An lập tức quay sang nhìn Thiên Tân, ánh mắt long lanh như đang chờ sự đồng ý từ anh trai.
Hắn chỉ liếc qua một cái, rồi quay đi, không nói gì.
Kiều Trang mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô gái nhỏ đang dựa vào mình.
Còn Thiên Tân thì thở dài trong lòng, Kiều Trang mà đã quyết ở lại, thì hắn cũng chẳng thay đổi được gì.
Thế là, căn nhà này… chính thức có thêm một người.
Thiên An xem phim được một lúc thì đôi mắt bắt đầu ríu lại. Cô ngáp khẽ, đầu cứ tựa vào vai Kiều Trang mà lim dim ngủ lúc nào chẳng hay.
Một lát sau, hơi thở đều đều vang lên thật khẽ, cả người cô bé đã th·iếp đi.
Kiều Trang nghiêng đầu nhìn, khẽ vén vài sợi tóc rũ trước trán Thiên An, rồi ngẩng lên ra hiệu cho Thiên Tân.
“Để em đưa con bé về phòng,” cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng.
Thiên Tân nhìn thoáng qua em gái, rồi gật đầu. Hắn đứng dậy tránh sang một bên, nhường lối cho Kiều Trang.
Cô nhẹ nhàng đỡ lấy Thiên An, bế cô bé lên, bằng một cách thuần thục và cẩn thận, như thể đây là việc cô đã làm vô số lần.
Thiên Tân ngồi lại trong phòng khách, ánh mắt vô thức hướng về khoảng trống nơi Kiều Trang vừa ngồi, tay thọc sâu vào túi áo, suy nghĩ điều gì đó mà chính hắn cũng không định hình rõ được.
Kiều Trang nhẹ bước quay lại phòng khách, thấy Thiên Tân đang ngồi trên ghế sofa, lặng im như đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.
Cô bước đến bên cạnh hắn, rồi không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Một thoáng sau, Kiều Trang bất ngờ nghiêng người, vòng tay ôm lấy vai hắn từ bên hông, tựa đầu lên vai hắn thì thầm:
“Anh sao thế… chờ em có lâu không?”
Thiên Tân hơi giật mình, lưng cứng lại một chút vì không quen với sự gần gũi bất ngờ này.
“Cô… cô làm gì vậy… ý tứ một chút đi chứ…”
Hắn lúng túng nói, giọng nhỏ như tiếng thở, ánh mắt né tránh.
Kiều Trang vẫn giữ lấy hắn, môi khẽ cong lên thành một nụ cười tinh nghịch:
“Em sao phải ý tứ chứ ? Bây giờ chỉ còn mỗi hai ta thôi mà…”
Cô nghiêng người tới gần, hơi thở lướt qua má hắn như làn gió nhẹ.
Nhưng khi môi cô sắp chạm vào, Thiên Tân đã đưa tay lên, nhẹ nhàng chặn lại.
Hắn không nhìn cô, chỉ khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp pha chút bất lực:
“Đừng làm mấy chuyện kỳ lạ đó nữa…”
Không khí giữa hai người đang dâng lên, thì bất chợt Kiều Trang khựng lại.
Ánh mắt cô chấn động, từ nghịch ngợm chuyển sang kinh ngạc tột độ. Cô nắm chặt lấy bàn tay Thiên Tân, bàn tay vừa đưa lên để ngăn cô.
“Thứ nay… sao có thể ?”
Trong lòng bàn tay hắn, một dấu vết kỳ lạ hiện lên, đó là hình của một con bươm bướm màu đen, mờ ảo mà rùng rợn.
Thiên Tân lúc này mới chú ý đến nó.
Hắn giật nhẹ tay lại, cau mày nhìn chằm chằm vào hình thù đó mà tự hỏi:
“…Nó ở đó từ khi nào vậy?”
Kiều Trang không trả lời. Nhưng cô biết nó là gì. Căn phòng nhỏ phút chốc trở nên im lặng đến lạnh người.
Dấu ấn hình bươm bướm ấy không nhúc nhích, nhưng tựa như đang sống, như đang chờ đợi… một thời khắc nào đó để bừng tỉnh.
Thiên Tân chợt nhớ về cuộc v·a c·hạm kì lạ lúc sáng, dấu ấn này có lẽ đã xuất hiện sau khi hắn nắm tay cô gái kia mà đứng dậy.
Kiều Trang nghe đến đây thì đã rõ, cô đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn tay hắn.
Một giây ngập ngừng, cô mới lên tiếng, giọng nghiêm túc và lạnh lùng:
“Em phải ra ngoài một chút, anh cứ ngủ trước đi ạ.”
Thiên Tân nhìn theo bóng dáng cô bước đi, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trong lòng hắn, cảm giác bất an lại lần nữa xuất hiện.
“Có phải….là sắp xảy ra chuyện gì rồi không ?”
Hắn tự nói với chính mình, ánh mắt nhìn theo hướng Kiều Trang vừa rời đi.
…
Công viên thành phố Thiên Dương
Trong màn đêm vắng lặng, dưới ánh đèn đường lờ mờ, hai tên thanh niên lưu manh đang vây quanh một cô gái trẻ.
“Một mình giữa đêm thế này… Em gái có muốn đi chơi với bọn anh không?” Một tên vừa nói vừa cười nham hiểm.
Cô gái ngẩng mặt lên, ánh mắt long lanh ngây thơ, giọng nhẹ nhàng đáp:
“Ahh, xin lỗi nha. Em không có… hứng đâu!”
Sự dễ thương bất ngờ ấy khiến hai tên cười lớn hơn, nghĩ rằng gặp được một con mồi ngon.
Một trong số đó tiến đến gần hơn, định kéo tay cô, nhưng chưa kịp chạm vào, hắn chợt hét toáng lên:
“Á—!! Cái gì thế này?!”
Dưới chân hắn, từ khi nào đã xuất hiện hàng chục con bọ cạp đủ màu sắc, trườn lổm ngổm.
Một con trong số đó đã nhanh như chớp cắn thẳng vào mắt cá chân hắn. Độc tố lan nhanh, khiến toàn thân hắn co giật dữ dội. Chỉ chưa đầy một phút sau, hắn đã sùi bọt mép, ngã vật xuống đất mà c·hết.
Cô gái nhếch môi cười, ánh mắt ngây ngô bỗng trở nên sắc lạnh đầy khinh bỉ.
“Lũ sâu bọ… Các ngươi không thể chạm vào ta đâu.”
Rồi cô quay đầu nhìn tên còn lại, giọng vẫn tỏ ra ngọt ngào:
“Anh gì ơi, chạy đi… còn kịp đó.”
Tên kia đã sợ đến mức không nói nên lời. Hắn toan bỏ chạy, nhưng đôi chân không nhúc nhích được nữa, đám bọ cạp độc đã vây kín lối thoát.
Bỗng một luồng ma khí mờ đục từ đâu xẹt tới, xuyên thẳng qua lồng ngực hắn. Cơ thể hắn cứng đờ, rồi đổ gục xuống đất không một tiếng động.
Cô gái ngồi lại trên băng ghế đá, dõi mắt theo luồng khí vừa thoáng qua.
Như nhận ra điều gì đó quen thuộc, cô khẽ vung tay. Đám bọ cạp lập tức rút xuống lòng đất, biến mất như chưa từng tồn tại.
Cô chậm rãi đứng dậy, duỗi tay một cách uể oải, rồi quay lại nhìn bóng người đang tiến tới từ trong bóng tối kia. Gương mặt cô lập tức đổi sắc, nở một nụ cười nửa trêu chọc nửa ngọt ngào:
“Trời ạ, Kiều Trang, sao cô ra tay tàn nhẫn thế.”
Kiều Trang bước tới, ánh mắt lạnh tanh không mảy may cảm xúc. Cô đáp, giọng trầm và dứt khoát:
“Chu Khả Hân, đừng nói như thể cô tốt lắm… Nếu tôi không kết liễu hắn sớm thì hắn cũng bị đám bọ cạp của cô dày vò đến c·hết thôi.”
Khả Hân chỉ cười khẽ, giọng vẫn nhẹ như không:
“Ái chà… Thật ngại quá. Tôi đâu có muốn g·iết ai... tại chúng tự tìm đến c·ái c·hết thôi.”
Kiều Trang siết chặt nắm tay, ngực phập phồng.
Nhưng qua thái độ lơ đãng ấy của Khả Hân, cô cũng ngầm hiểu: cô ta vẫn chưa biết Thiên Tân là Diệc Thần trọng sinh. Những chuyện sáng nay có lẽ chỉ là trùng hợp.
“Tốt nhất… cứ giấu kín bí mật này. Để cô ta chơi chán rồi tự rời khỏi Trái Đất.” Kiều Trang thầm nghĩ.
Khả Hân lại mỉm cười bước tới gần, ánh mắt lấp lánh như có điều muốn nói:
“Kiều Trang này… tôi có một thắc mắc, sao cô lại ở đây, đã thế còn ăn mặc, bắt chước sống giống con người nữa chứ. Có phải cô đang lén lút làm gì đó mờ ám đúng không ?”
Kiều Trang liếc Khả Hân, ánh mắt không dao động.
“Ý cô là sao ? Tôi thích gì thì làm, liên quan gì đến cô ?
Khả Hân nghiêng đầu, bước sát lại, ghé tai Kiều Trang thì thầm:
“À… thế sao… vậy cô nên giấu bí mật đó cho kỹ đấy. Nhỡ đâu… tôi lại vô tình biết được thì sẽ phiền lắm ahhh!”
Dứt câu, Khả Hân xoay người, thong thả bước vào bóng tối như một làn hương tàn.
Kiều Trang không đuổi theo. Cô chỉ khẽ cắn môi, ánh mắt trầm xuống, rồi cũng lặng lẽ quay lưng, rời khỏi nơi đó trong im lặng.