Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 12: Em gái bị bắt cóc




Chương 12: Em gái bị bắt cóc
Kiều Trang vừa đi ra ngoài được một lúc thì căn nhà của Thiên Tân lại có kẻ xâm nhập.
“Rầm!!”
Một tiếng động lớn bất ngờ vang lên từ trên lầu, phá tan sự tĩnh mịch của ngôi nhà trong đêm muộn. Tiếng hét thất thanh quen thuộc vang vọng xuống:
“Các người là ai?! Tránh ra!! Anh hai!! Cứu em với!!”
Thiên Tân ngồi dưới phòng khách giật bắn người. Hắn lập tức lao khỏi ghế, chân bước lên lầu vội như phản xạ.
Khi lên đến nơi, trước mắt hắn là cảnh tượng kinh hoàng:
Cánh cửa phòng Thiên An bị phá tung, gỗ vỡ nát, bản lề bật khỏi khung. Trong căn phòng, ánh đèn mờ mờ hắt lên hai thân ảnh kì dị đang đứng lừng lững. Một trong số đó đang giữ chặt lấy Thiên An, người cô bé run rẩy, vùng vẫy yếu ớt.
Chúng có dáng hình gần giống con người, nhưng khuôn mặt lại đeo mặt nạ hồ ly kỳ dị. Không…không phải mặt nạ. Đó là khuôn mặt thật. Những chiếc răng nanh thò ra khỏi mép môi, cặp mắt đỏ rực như máu.
Ngay khoảnh khắc Thiên Tân xuất hiện, con đang giữ Thiên An liền cúi sát, thổi vào mặt cô một làn khói đen đặc. Cơ thể Thiên An chợt mềm nhũn, rơi vào trạng thái bất động, mi mắt khép lại rơi vào hôn mê. Con còn lại chậm rãi quay đầu về phía Thiên Tân, giọng nói khàn khàn đầy mỉa mai:
“Thì ra trong nhà còn một con chuột nhắt ẩn nấp. Tiếc thật… bọn ta chỉ cần con bé này. Nhưng nếu ngươi đã thấy hết mọi chuyện…”
Nó rút ra một lưỡi dao mảnh ánh lên trong bóng tối, giọng khẽ rít:
“…thì không thể để ngươi sống được nữa rồi.”
Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, con hồ ly đang giữ Thiên An bỗng lùi lại, ôm lấy cô bé trong vòng tay như thể một món hàng quý giá. Nó liếc nhìn đồng bọn, giọng lạnh như băng:
“Tao phải đem con nhỏ này về trước. Xử lý thằng con người đó cho gọn gàng vào.”
Không đợi trả lời, nó đạp mạnh vào khung cửa sổ, cả thân người và Thiên An lao v·út ra ngoài trong một cú nhảy.
“An!!” Thiên Tân hét lên, toàn thân hắn lao về phía cửa sổ nhưng không kịp. Chỉ còn lại gió đêm ùa vào và khoảng không tối mịt ngoài kia.
Đằng sau hắn, kẻ còn lại vẫn đứng đó, im lặng, như một bóng ma. Khi Thiên Tân quay lại, nó đã bước tới chỉ cách hắn vài bước. Đôi mắt hồ ly sáng rực trong bóng tối, miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
“Đừng lo, mày sẽ không còn được gặp nó nữa đâu.”
Không cần báo trước, nó lao tới. Cánh tay của nó vung lên, một lưỡi dao dài mảnh bất chợt bung ra từ cổ tay, sắc lạnh và cong v·út nhắm thẳng vào cổ họng Thiên Tân.
Thiên Tân nghiến răng, không kịp suy nghĩ.
Trong phút chốc, hắn nghiêng người né đòn, theo bản năng đưa tay chắn lại. Một vệt máu bắn ra, vết cắt rạch dài trên cánh tay hắn.
Hắn trượt lùi về sau, tim đập mạnh, mồ hôi lạnh túa ra.
“Mình cần phải làm gì đó… nhanh lên…”
Con quái vật không cho hắn thời gian suy nghĩ. Nó tiếp tục lao đến, lần này nhanh hơn, mạnh hơn. Cú t·ấn c·ông giáng xuống như nhát chém tử thần…
Và đúng lúc đó không gian xung quanh bỗng nhiên ngưng đọng lại. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng, như thể thời gian đã ngừng trôi. Thiên Tân sững lại…
Rồi đột nhiên, một bóng hình mờ ảo xuất hiện trước mặt hắn. Cô ta không có mắt, không có mũi, khuôn mặt trong suốt như pha lê, kèm theo một một nụ cười kỳ nhẹ nhàng đầy huyền bí.
Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm không gian, Thiên Tân không thể dời mắt khỏi cô ta.
“Ngài không sao chứ ? Nhưng mà… để thứ rác rưởi này bắt nạt thì trông khó cô thật đó.” Giọng cô ta vang ra từ miệng thấm vào tâm trí Thiên Tân, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.

Thiên Tân vẫn không dám nhúc nhích, tim hắn đập nhanh hơn. Còn cô gái ấy, không hề tỏ ra vội vã, bước đến gần con hồ ly quái vật. Cô ta búng nhẹ tay lên người nó, và ngay lập tức, con hồ ly tan thành hư vô, chẳng để lại chút dấu vết nào.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây.
Cô ta đứng im đó, dáng vẻ lạnh lùng nhưng không thiếu phần kiêu kỳ. Thiên Tân không biết nói gì, chỉ có thể hỏi, với một sự bối rối tột cùng:
“Cô… là ai?”
Cô ta quay lại nhìn hắn, khẽ mỉm cười, nụ cười ấy như một câu trả lời mơ hồ, không rõ ràng.
“Ngài sao thế, chẳng phải chúng ta đã từng gặp nhau sao ?” Giọng cô ta vang lên, nhẹ nhàng mà mang theo chút hoài niệm, như thể đang gợi lại một ký ức đã bị quên lãng.
Thiên Tân cố gắng trấn tĩnh, ánh mắt dán chặt vào cô gái kỳ lạ trước mặt. Cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.
Một tia sáng loé lên trong đầu hắn. Và rồi, hắn nhớ ra, là cô ta, sinh vật mà hắn đã gặp một năm trước. Sự kiện đầu tiên khiến hắn nghi ngờ nhân sinh.
“Cô là thứ gì vậy, cũng là quỷ giống như Kiều Trang sao?” Hắn hỏi, giọng có chút căng thẳng.
Nữ nhân kia nhìn hắn, nụ cười mơ hồ vương trên môi. Giọng cô vang lên, âm tiết có phần đỏng đảnh:
“Kiều Trang? Ý ngài là Quỷ Yêu Mị?”
Cô ta khẽ nhướn mày, rồi tiếp tục:
“Hừm, ngài không thể lấy Yêu Mị ra so sánh với tôi được, vì… tôi và cô ta là khác loài!!”
Nói rồi, cô ta bước tới gần Thiên Tân, từng bước đi như chậm lại, nhưng lại toát lên một sức hút kỳ lạ. Cô ta đưa tay nắm lấy tay hắn, rồi nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, nơi trái tim đang đập đều đặn.
“Ngài không nhận ra sao? Chúng ta cùng chung một nhịp đập!” Giọng cô ta vang lên nhẹ nhàng, như muốn khơi dậy điều gì đó trong tâm trí Thiên Tân.
Thiên Tân ngẩn ra, ánh mắt mờ mịt, cảm giác như tất cả những gì đang xảy ra đều quá mơ hồ và khó hiểu. Hắn không thể nào nhận ra được điều cô ta đang nói, như thể thế giới của hắn đang bị đảo lộn một cách hoàn toàn.
Cô gái kia chợt nhìn hắn với vẻ thất vọng thoáng qua, không chút cảm xúc, dường như đã chấp nhận tại sao hắn lại không nhận ra điều đơn giản đó.
Một khoảng im lặng kéo dài giữa họ.
“Tôi hiểu rồi…” Cô ta ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kiên định.
“Không sao cả, rồi ngài sẽ nhớ lại tất cả thôi.” Cô ta buông tay Thiên Tân, bước lùi một bước, tầm nhìn vẫn không rời khỏi hắn.
Thiên Tân vẫn đứng đó, mờ mịt và lạc lõng, không biết phải làm gì với những gì mình vừa nghe.
Tạm gác lại những suy nghĩ đó, có một điều quan trọng hơn mà hắn phải đối mặt lúc này.
Thiên An đang gặp nguy hiểm và hắn thể không chần chừ, thêm một giây phút nào nữa. Hắn siết chặt tay, hít sâu một hơi. Đôi mắt dần chuyển sắc, tối lại rồi hoàn toàn biến mất tròng trắng, chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm như vực không đáy.
“Cứu em gái tôi… bằng mọi giá, tôi phải đưa con bé trở về.”
Ngay khoảnh khắc lời nói dứt, cơ thể Thiên Tân bắt đầu phát sáng. Từ lưng hắn, một cặp cánh đen tím bung ra, mở rộng như cánh chim tử thần.
Không khí xung quanh chấn động dữ dội, từng tia sáng đen kèm tím loé lên, vặn xoắn không gian thành những vệt đen tàn phá hủy mọi thứ chạm vào.
Cô gái pha lê giật mình, lùi một bước, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Cô có thể cảm nhận được sự áp chế nặng nề từ luồng năng lượng ấy, thứ sức mạnh đã ngủ yên suốt bao lâu nay, giờ đây đang trỗi dậy.

“…Cực Quang Bóng Tối… thứ sức mạnh đứng trên vạn vật trong thiên hà .” Nét môi cô ta khẽ mấp máy, ánh mắt pha lẫn ngỡ ngàng và xúc động.
Đã rất lâu rồi… từ khi người đó biến mất, cô chưa từng thấy nguồn sức mạnh này bộc phát trở lại.
...
Thành phố Thiên Dương, giữa đêm khuya vắng lặng, đột nhiên rung chuyển. Một trận đ·ộng đ·ất nhẹ lan ra từ trung tâm, chỉ kéo dài vài giây, nhưng đủ khiến tất cả sinh linh có liên kết với linh lực phải giật mình kinh hãi.
Trên bầu trời, các cánh chim đen chao đảo rồi tan biến như tro bụi. Ở một nơi cách đó không xa, Kiều Trang đột ngột khựng lại, ánh mắt dán chặt về phía chân trời, nơi vừa phát ra luồng chấn động kỳ lạ. Đôi môi cô khẽ mấp máy, thì thầm:
“Không thể nào… Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy, ca ca?” Toàn thân cô khẽ run lên. Không chút chần chừ, Kiều Trang liền phóng người về phía ngôi nhà của Thiên Tân. Linh cảm trong cô gào thét, mách bảo rằng… hắn đã xảy ra chuyện.
Một chuyện không nhỏ.
Nhưng không chỉ riêng cô. Từ những ngóc ngác ẩn sâu trên Trái Đất, Khả Hân và những Vệ Hồn Thượng Quỷ khác cũng đồng loạt cảm nhận được luồng biến động ấy.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như bị kéo bởi một sức mạnh vô hình.
Không ai nói gì, nhưng trong mắt họ đều hiện lên sự cảnh giác tột độ.
Không rõ là ảo giác hay hiện thực, nhưng cảm giác này… quá rõ ràng, quá chân thật.
Khi Kiều Trang bước chân vào nhà thì mọi chuyện đã kết thúc.
Mùi tro bụi và dư chấn của linh lực vẫn còn vương vấn trong không gian, như vừa có một trận bão vô hình vừa quét qua nơi này. Cô bước nhanh vào, ánh mắt đảo khắp phòng khách rồi lập tức chạy lên lầu. Cánh cửa phòng Thiên An vỡ nát. Bên trong, mọi thứ đổ vỡ tan hoang, tường xám đen vì ám quỷ khí.
Nhưng không có lấy một bóng người.
“Ca ca!!” Cô chạy xung quanh, tìm đến phía căn phòng quen thuộc cuối hành lang.
Cửa không khóa. Khi mở ra, cảnh tượng bên trong khiến tim cô chùng xuống.
Thiên Tân đang nằm bất động trên giường, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi rịn đầy trán, thở dốc nặng nề như vừa trải qua một cơn ác mộng tột cùng.
Còn Thiên An… hoàn toàn biến mất. Không một dấu vết.
Kiều Trang khựng lại trước khung cảnh đó, đôi chân cứng đờ.
“Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây…”
Cô bước chậm đến gần, nhìn vào khuôn mặt người con trai đang b·ất t·ỉnh. Kiều Trang nắm chặt tay lại. Đôi mắt đỏ rực, căng lên vì tức giận lẫn lo lắng.
“…Là kẻ nào... là kẻ nào... dám cả gan động vào anh ấy…”
...
Ở đâu đó trong thiên hà.
Một tiểu hành tinh phủ đầy ánh sao, lặng gió nhưng mang theo cảm giác âm u đến rợn người. Trên đỉnh một ngọn đồi pha lê lơ lửng giữa không trung, một nữ hồ ly xinh đẹp đang ngồi ung dung trên lưng một con sói trắng khổng lồ.
Mái tóc dài như dải ngân hà buông lơi theo gió, ánh mắt cô đầy kiêu kỳ. Trên tay, cô cầm một khối tinh thạch hình vuông nhỏ màu cam, xoay qua xoay lại một cách đầy nhàm chán.
Phía sau cô là một nhóm gần ba chục tên thuộc hạ, kẻ nào cũng vận áo giáp đen tuyền, thần sắc nghiêm nghị. Giữa bọn chúng là một chiếc hòm bảo vật lớn, được khóa bằng xích quỷ và ấn trận cổ xưa. Họ tập trung ở đó đã lâu, như đang chờ đợi điều gì.
Nữ hồ ly khẽ vuốt ve mái tóc óng mượt của mình, ngón tay vẫn không ngừng xoay viên tinh thạch.
Một hồi lâu, tinh thạch bỗng chuyển từ màu cam sang màu vàng.

Cô nhíu mày lại, ánh mắt ánh lên chút khó chịu. Miệng lẩm bẩm:
“Rốt cục là tên đó có định tới lấy người không vậy? Đã quá giờ hẹn rồi!”
Thực chất, viên tinh thạch kia là một loại đồng hồ không gian cổ, cứ mỗi ba giờ ở Trái Đất, nó sẽ tự động đổi màu. Mà giờ thì đã chuyển sang vàng, tức là quá hẹn.
Cô hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu ra sau, nói với giọng dứt khoát:
“Thu dọn đi, chúng ta không đợi nữa!”
Lệnh vừa ra, đám thuộc hạ liền gật đầu, chuẩn bị khiêng chiếc hòm rời đi.
Thế nhưng, đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh lạ thường thổi qua.
Không dữ dội, nhưng đủ khiến bọn thuộc hạ đang khiêng hòm lập tức ngã nhào xuống đất như bị một bàn tay vô hình đánh bật.
Từ trong khoảng không, không khí vặn vẹo lại rồi rách toạc như một tấm màn. Một bóng đen dị dạng bước ra, toàn thân trùm kín trong áo choàng xám, đầu đội mũ trùm che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực ẩn sâu bên trong.
Nữ hồ ly vừa nhìn thấy hắn liền đổi sắc mặt, lập tức bước xuống người con sói, cung kính cúi đầu:
“Sứ giả đại nhân, cuối cùng ngài cũng tới rồi.”
Tên quỷ dừng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta, giọng trầm đục đầy giận dữ:
“Nương nương, cô tính đem đồ của ta đi đâu vậy?”
Cô thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khẽ nhún vai cười nhẹ:
“Ta tưởng ngài không đến, nên định mang về cung giúp ngài tiện lấy…”
Hắn cắt lời, giọng đầy áp lực:
“Ta bảo cô làm sao thì cứ làm vậy. Tự ý cãi lệnh, hậu quả cô có gánh nổi không ?”
Nói xong, hắn tiến đến chiếc hòm. Chạm nhẹ một ngón tay lên mặt kim loại, ấn trận tự động mở ra một khe nhỏ.
Bên trong là Thiên An, tuy đã b·ất t·ỉnh, nhưng hơi thở vẫn đều đặn.
Tên quỷ gật đầu hài lòng:
“Làm tốt lắm. Ngài ấy chắc chắn sẽ rất thích điều này.”
Hắn quay sang, rút từ tay áo ra một viên ngọc nhỏ phát sáng, ném về phía nữ hồ ly.
“Đây là thứ ngươi muốn. Cầm lấy đi.”
Nữ hồ ly nhận lấy ngọc lên, đôi mắt ánh lên sự mãn nguyện. Giọng cô vang lên, dịu dàng và tôn kính:
“Đa tạ sứ giả đại nhân.”
Gã sứ giả không nói một lời, chỉ lạnh lùng vung tay, chiếc hòm lập tức biến mất vào một khe hư không. Hắn xoay người rời đi, bóng lưng hòa vào màn đêm.
Nữ hồ ly dõi theo một lúc lâu, ánh nhìn chứa đựng muôn vàn toan tính. Rồi bất chợt, cô quay phắt lại, cất cao giọng:
“Hồi cung!”
Trên cao, ánh sao bỗng chốc run lên khe khẽ. Một dấu hiệu mơ hồ giữa vũ trụ vô tận. Mọi chuyện… mới chỉ là khởi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.