Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 13: Ma Vương Trùng Sinh




Chương 13: Ma Vương Trùng Sinh
Dưới bầu trời u ám chỉ có ánh trăng yếu ớt, Tam Lang ngồi bất động trên một mỏm đá nhô ra giữa vách núi. Phía dưới là vực sâu hun hút.
Tóc hắn rũ xuống, ánh mắt vô thần dõi xa xăm, nhưng ký ức năm xưa lại quay trở về. Hắn từng là con trai út của Ma Vương đương nhiệm, một thiên tài được cả Ma Giới kỳ vọng.
Nhưng rồi… mọi thứ sụp đổ trong một đêm.
Phụ thân t·ử t·rận nơi chiến trường. Ca ca hắn, người huynh trưởng yêu thương hắn nhất, cũng m·ất t·ích ở chiến trường. Chỉ còn lại Tam Lang và nhị ca. Nhưng thay vì cùng gánh vác cơ nghiệp, nhị ca lại muốn độc chiếm một mình, soán ngôi và sai người g·iết c·hết hắn. Máu mủ ruột rà, cuối cùng vẫn không vượt qua được tham vọng. Tam Lang đã nhìn thấy được bản chất thật của thế giới này. Máu lạnh, tàn độc, không có chỗ cho kẻ yếu hèn.
Tam Lang siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“Món nợ này của ta…” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang đỏ rực “…ta sẽ tính từng đồng.”
Gió trên đỉnh núi bỗng gào lên dữ dội hơn, như dấy theo lời thề độc.
Nhưng đó chưa phải là bi kịch duy nhất. Ánh mắt hắn thoáng lạnh đi rồi dần trở nên âm u hơn khi nghĩ đến thân phận hiện tại. Hắn tái sinh trong thân xác của Từ Lang Quân, con trai trưởng của Từ gia, một trong những gia tộc giàu có bậc nhất nhân giới.
Y như kiếp trước. Em trai hắn lại là kẻ tham lam, dùng thủ đoạn bẩn thỉu g·iết hắn để đoạt lấy gia sản. Hắn bị chôn sống như một kẻ thất bại.
Nhưng đáng tiếc thay… lần này hắn đã không c·hết.
Tam Lang đứng dậy, ánh mắt hắn hằn lên nét lạnh lùng khi nhìn xuống vực sâu vô tận.
Không còn lòng nhân nhượng.
Không còn sự bao dung.
Tất cả những kẻ từng phản bội, từng hại hắn, từng cười khi hắn c·hết đều sẽ phải đền tội. Bắt đầu từ cái thân phận con người này trước.
Từ Lang Quân - Những thứ thuộc về cái tên này hắn sẽ lấy lại tất cả.
Phía sau hắn, con sói khổng lồ hú dài một tiếng vang vọng giữa rừng sâu, đôi mắt đỏ rực không rời khỏi bóng dáng chủ nhân mình.
Chuyến săn của hắn và nó… Bắt đầu từ đây…!

Âm thanh rừng rậm tan biến, thay vào đó là tiếng nhạc nhẹ vang lên giữa một khu biệt phủ nguy nga, nơi lễ cưới đang diễn ra long trọng dưới ánh nắng trưa.
Sân chính Từ phủ hôm nay rực rỡ sắc màu, cờ hoa bay phấp phới, từng tốp khách quý ngồi thành hàng, nâng chén chúc tụng. Hương rượu, tiếng cười, tiếng pháo nổ lẫn trong mùi thơm của trăm món sơn hào hải vị, khiến không gian trở nên náo nhiệt như một cơn mộng xa hoa.
Trên bậc thềm cao nhất, chú rể trong hỷ phục đỏ đứng chắp tay mỉm cười. Hắn là Từ Kha Duệ, con trai thứ hai của Từ gia, cũng là người hiện tại đã sở hữu toàn bộ gia sản, quyền lực và danh vọng.
Ai ai cũng gọi hắn là “thiếu gia hiếu thuận” là “chủ nhân tương lai của Từ gia”. Nhưng không một ai biết…
Để có được ngày hôm nay, Từ Kha Duệ đã tự tay sai người g·iết c·hết anh trai ruột mình, rồi chôn sống hắn trong rừng như một thứ rác rưởi cần phi tang.
Hôm nay là ngày hắn cưới ái nữ của một đại tộc phương nam, một cuộc hôn nhân chính trị giúp hắn củng cố địa vị.
Không ai biết, trong khoảnh khắc hắn nắm tay cô dâu bước ra giữa sảnh đường, có một ánh mắt lạnh như băng đang dõi theo từ xa, xuyên qua màn người và hoa lệ. Ánh mắt đó… thuộc về kẻ đáng lẽ ra đã bị chôn dưới ba thước đất.
Từ Lang Quân!


Tiếng nhạc dâng cao. Pháo giấy tung bay, từng tràng pháo tay nổi lên khi Từ Kha Duệ bước cùng cô dâu lên lễ đài.
Hắn cười rạng rỡ, ánh mắt quét qua từng gương mặt bên dưới, tràn ngập tự tin và kiêu ngạo.
“Nhất bái thiên địa—!” Người chủ lễ cất cao giọng.
Đúng lúc đó, giữa không gian rực rỡ và náo nhiệt, một bóng người bất ngờ sải bước vào từ cổng chính.
Áo đen. Tóc dài, rũ rượi. Khuôn mặt tái nhợt như mới từ dưới mộ bước lên, nhưng từng bước chân hắn lại vững chãi đến lạnh người.
Khách khứa xôn xao. Bảo vệ quanh đó định ngăn lại thì… chỉ một ánh mắt lướt qua của hắn, cả bọn đồng loạt sững người, sống lưng lạnh toát như bị siết chặt bởi một bàn tay vô hình. Tam Lang đi thẳng qua giữa đám đông.
Không ai dám thốt ra tiếng nào.
Từ Kha Duệ cũng khựng lại. Khuôn mặt hắn bỗng trắng bệch khi ánh mắt chạm phải gương mặt người kia…
Một gương mặt mà hắn tin chắc đ·ã c·hết. Một người mà hắn từng tận tay ra lệnh vùi xuống bùn đất sâu trong rừng.
“…Anh?”
Từ Kha Duệ lùi lại một bước, môi run lên.
Tam Lang dừng lại dưới bậc lễ đài. Ánh mắt hắn không còn phẫn nộ. Cũng chẳng mang theo oán hận bộc phát. Chỉ có một thứ cảm xúc duy nhất hiện rõ: Khinh miệt.
Giọng hắn vang lên, không to nhưng rõ ràng đến từng chữ:
“Ngày vui của mày, tao không thể không đến được.”
Hắn nhếch môi.
“Đến để tiễn mày đi.”

Không khí trong lễ đường chợt đông cứng. Tiếng nhạc dừng lại. Tiếng cười ngưng bặt. Chỉ còn lại một sự im lặng đến nghẹt thở, như cả thế gian đều bị buộc phải chứng kiến khoảnh khắc ấy.
Từ Kha Duệ lùi thêm một bước, miệng há ra như muốn nói gì đó, nhưng không thành lời. Cô dâu bên cạnh hắn mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy ngã xuống sàn.
“Người đâu! Mau… mau bắt hắn lại!”
Kha Duệ rít lên, giọng đã mất hết vẻ điềm tĩnh thường ngày, chỉ còn lại hoảng loạn và kinh sợ.
Một nhóm vệ sĩ lập tức ập tới từ bốn phương tám hướng. Tất cả đều mặc đồ đen, tay cầm v·ũ k·hí, ánh mắt sắc lạnh, họ là đội ngũ tinh nhuệ nhất mà Từ gia nuôi dưỡng.
Nhưng Tam Lang không hề động đậy. Hắn chỉ chậm rãi giơ tay lên… búng một ngón tay.
“Tách.”
ẦM!! Ngay lập tức, nền lễ đường rung chuyển. Một luồng khí đen từ dưới đất phun trào như vòi rồng, nuốt chửng ba tên vệ sĩ đi đầu trong chớp mắt.

Tiếng xương gãy, tiếng hét thất thanh vang vọng khắp nơi. Máu bắn tung lên dàn hoa trắng trên lễ đài, nhuộm đỏ cả tấm khăn cưới lộng lẫy. Cả lễ đường hỗn loạn. Khách mời chen lấn bỏ chạy, tiếng la hét vang dội khắp nơi.
Từ Kha Duệ lảo đảo lui về sau, ánh mắt không còn chút thần sắc nào nữa. Hắn không thể tin vào mắt mình, người anh trai yếu đuối của hắn, bây giờ lại giống như một con quỷ đến từ địa ngục.
Tam Lang bước lên bậc thang, từng bước như giáng xuống trái tim của Kha Duệ.
“Mày biết cảm giác c·hết… là thế nào không?” Giọng hắn trầm, đều, nhưng lại khiến sống lưng ai cũng lạnh toát.
Kha Duệ lắc đầu, miệng run bắn:
“Không… không thể nào… mày… không phải là con người…!”
Tam Lang dừng lại trước mặt hắn. Hắn nghiêng đầu, cười nhạt:
“Ma cũng tốt. Người cũng được.”
Rồi ánh mắt hắn tối sầm lại:
“Miễn là… tao còn sống, thì mày phải c·hết.”

Kha Duệ lùi đến tận cuối lễ đài, lưng chạm vào tường, không còn đường thoát. Ánh mắt hắn trợn trừng, đầy hoảng loạn, giọng khản đặc:
“Anh hai… tha cho em… chúng ta là anh em ruột mà!”
Tam Lang đứng trước hắn, ánh mắt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Anh em ruột thịt ? Mày đừng có chọc cười tao!”
Dứt lời, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay phủ kín hắc khí. Một vuốt nhẹ về phía trước…
Xoẹt.
Một đường cắt gọn lỏn. Máu phun ra như suối.
Kha Duệ chưa kịp hét lên thì cổ họng đã bị xé toạc, thân thể đổ gục xuống sàn trong tiếng rên rỉ cuối cùng.
Cả lễ đường nín lặng. Những khách mời chứng kiến cảnh đó chỉ có thể co rúm lại trong tuyệt vọng. Họ muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng toàn thân không thể cử động, như có một sức mạnh vô hình đang đè nén tất cả, khóa chặt mọi lối thoát.
Tam Lang phẩy tay một cái. Ngay lập tức, một tiếng hú dài xé toạc không gian vang lên giữa lễ đường. Từ cửa chính, con sói khổng lồ bước vào. Đôi mắt đỏ rực, lông xám phủ đầy máu khô, nó không gầm gừ, mà chỉ lặng lẽ bước từng bước như một vị thần phán xử.
Mỗi bước của nó khiến mặt đất run rẩy, khiến những vị khách lùi lại trong sợ hãi tột cùng. Nhưng không ai chạy được. Không ai thoát. Chỉ trong chớp mắt, con sói lao thẳng vào đám đông như lưỡi dao xé rách tấm lụa lộng lẫy của buổi lễ.
Tiếng xương gãy, tiếng thịt bị cắn xé, tiếng hét thất thanh nối tiếp nhau vang lên như một bản giao hưởng kinh hoàng. Máu văng tung tóe, tấm thảm đỏ biến thành vũng lầy nhuộm đầy sinh mạng vừa mới còn cười nói cách đó vài phút.
Tam Lang bước đi giữa địa ngục do chính hắn tạo nên, không một v·ết m·áu dính vào áo, không một ánh mắt rung động.
Giữa tâm lễ đường đẫm máu, hắn dừng lại trước cô dâu.
Cô vẫn ngồi đó, đôi mắt mở lớn, thân thể run rẩy đến mức không thể gào khóc. Mái tóc rối tung, váy cưới nhuốm máu, cô không khác gì một con búp bê đã bị vứt bỏ giữa chiến trường.

Tam Lang cúi người xuống, tay đưa lên như muốn lau v·ết m·áu vương trên má cô, nhưng rồi… lại dừng lại giữa không trung.
“Đừng sợ,” hắn nói, giọng nhẹ hơn sương, “Cô không phải mục tiêu của ta.”
Ánh mắt hắn chậm rãi liếc qua t·hi t·hể Kha Duệ rồi quét một vòng qua lễ đường t·ang t·óc. Giọng hắn trầm thấp vang lên lần nữa, như thể thì thầm từ trong đêm tối vọng về:
“Cô có hai lựa chọn. Một là c·hết…” Hắn ngừng lại một nhịp. “…hai là người của ta.”
Tất cả rơi vào im lặng.
Không còn tiếng gào thét.
Chỉ còn nhịp tim r·ối l·oạn và ánh mắt như vực sâu của Tam Lang đang khóa chặt lấy con mồi trước mặt. Cô dâu nuốt khan, từng giọt lệ rơi xuống chiếc váy cưới đã nhuộm máu. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cô gật đầu.
Rất khẽ. Rất chậm.
Tam Lang nhếch môi.
“Tốt lắm, tốt lắm.... ahahaha!”

Chuyển cảnh, ở một nơi khác trong thành phố Thiên Dương
Ánh sáng nhàn nhạt đâm xuyên qua mí mắt khép hờ, kéo Ngọc Huyền ra khỏi màn đêm mịt mù của cơn ác mộng.
Ngọc Huyền khẽ mở mắt. Cả người cô như bị xe cán qua, nặng nề, mỏi rã. Cơn đau nơi cổ tay và vai kéo về như nhắc lại những gì đã xảy ra.
“…Mẹ?” Giọng cô khàn đặc, yếu ớt.
Bên cạnh giường bệnh, một người phụ nữ luống tuổi sững lại, rồi vội nắm lấy tay cô, nghẹn ngào:
“Huyền… con tỉnh rồi! Con… con làm mẹ sợ muốn c·hết…”
Ngọc Huyền nhìn mẹ mình, mắt dần có thần trở lại. Cô chớp mắt vài lần, nuốt khan. Cổ họng khô khốc.
Những ký ức rời rạc ập về như cơn sóng ngầm. Tiếng la hét. Máu. Con quái vật khổng lồ. Sân khấu rực đỏ. Những t·hi t·hể nằm la liệt. Và… một bàn tay nắm lấy tay cô, kéo đi giữa hỗn loạn.
Cậu bạn đó.
Cô bất giác siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy mình.
“Con… con không sao. Còn sống… là tốt rồi…” mẹ cô nghẹn giọng, vuốt nhẹ tóc cô, nhưng Ngọc Huyền không nghe rõ nữa.
Trong tâm trí cô lúc này, chỉ còn lại hình ảnh cậu sinh viên cô không hề hay biết, ấy thế mà lại xông thẳng vào giữa địa ngục để cứu cô.
Không một lời giải thích.
Không một phút do dự.
Cô nhớ rất rõ… ánh mắt cậu ta lúc quay lại nhìn con quái vật. Là ánh mắt của người chấp nhận sẽ c·hết, miễn là người phía sau còn sống.
Ngực cô nhói lên một nhịp.
Một cảm giác rất lạ. Không hẳn là sợ hãi. Cũng chẳng hoàn toàn biết ơn.
Chỉ là… đã rung động. Một chút thôi, nhưng rất thật và rất sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.