Chương 14: Ngôi Đền Quên Lãng
Bóng tối vây quanh mọi phương, tĩnh lặng như thể cả vũ trụ đã bị nuốt chửng. Không gian vô định, chẳng có lấy một tia sáng, một âm thanh hay bất kỳ dấu hiệu của sự sống.
Thiên Tân nằm bất động giữa hư không. Hơi thở chậm rãi. Hắn vẫn còn hôn mê sau đợt bộc phát sức mạnh vừa rồi.
Nhưng rồi, mí mắt hắn khẽ động. Hắn mở mắt, chầm chậm ngồi dậy, đôi tay chống lấy nền đất lạnh lẽo. Cảnh vật xung quanh hắn tối đen như mực. Hắn cố căng mắt nhìn quanh nhưng không thấy gì ngoài một màn đêm tĩnh mịch, như thể đang trôi dạt trong một khoảng không vô tận.
“Đây là đâu…?” – hắn lẩm bẩm.
Ngay lúc đó,
“Phụt!”
Một ngọn lửa màu tím bùng lên từ mặt đất trước mặt hắn, rồi tiếp tục, từng ngọn một như được châm lửa theo chuỗi, dọc theo một con đường dài hun hút, dẫn về phía trước. Không gian mờ ảo dần được thắp sáng bằng những ngọn lửa kỳ lạ ấy.
Dưới ánh sáng tím lập lòe, hắn mới nhận ra nơi này… là một đại điện khổng lồ. Bốn bức tường cao v·út như nuốt lấy cả bầu trời, trần điện phủ đầy những dòng văn tự cổ xưa phát sáng mờ nhạt.
Thiên Tân từ từ đứng dậy, ánh mắt vẫn còn cảnh giác. Hắn nhìn quanh một lần nữa rồi tự hỏi:
“Một… ngôi đền sao?”
Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên, trầm nhẹ nhưng lan toả khắp không gian:
“Tên của nó là… Ngôi Đền Quên Lãng.”
Từ phía sau một bức tường đá cổ kính, từng khối đá như tự tách ra, hé lộ hình dáng một người con gái quen thuộc. Cô ta bước ra chậm rãi, dáng đi nhẹ như không chạm đất. Vẫn là thân thể trong suốt như được tạo thành từ pha lê đó.
Cô ta nhìn hắn, môi nở một nụ cười dịu dàng, huyền bí:
“Ngài đã tỉnh lại… sớm hơn tôi tưởng.”
Thiên Tân khựng lại, nhận ra người vừa xuất hiện. Hắn nắm chặt tay, ánh mắt sâu thẳm:
“Là cô… Cô lại là người đưa tôi đến đây?”
Nụ cười trên môi cô gái pha lê hơi thu lại, khuôn mặt toát lên một chút buồn nhè nhẹ. Giọng nói của cô vang lên, vẫn êm như nước chảy, nhưng mang theo một chút thất vọng không thể che giấu:
“Xem ra… ngay cả nơi này cũng không giúp ngài khôi phục ký ức.”
Cô bước chậm thêm vài bước về phía Thiên Tân, từng bước chân như khiến không gian xung quanh lặng hơn, lạnh hơn.
“Đáng lý… khi linh thể của ngài mở ra Cực Quang Bóng Tối, mọi thứ phải trở lại rồi mới đúng.” Giọng cô ta khẽ trầm xuống, như thể đang tự nói với chính mình.
Sau đó, cô ngẩng đầu, hay đúng hơn, nghiêng gương mặt không biểu cảm kia lên, nhìn về phía Thiên Tân:
“Nhưng không sao… Dù ký ức chưa về, ngài vẫn là ngài. Và tôi luôn bên ngài.”
Thiên Tân không nói gì, trong lòng vẫn còn mơ hồ về những gì cô gái pha lê kia nói. Một phần trong hắn cảm thấy có gì đó chưa đúng, nhưng lúc này em gái của hắn, Thiên An, là điều quan trọng nhất.
“Cực Quang Bóng Tối cái gì chứ, cô đừng nói mấy cái khó hiểu đó nữa, nghĩ cách cứu em gái tôi trước đi.” Thiên Tân lên tiếng, giọng hắn kiên quyết.
Cô gái pha lê nhìn hắn một cách lặng lẽ, không vội vàng trả lời. Chỉ khẽ cúi đầu một chút, rồi lại ngẩng lên, như thể đã ra quyết định.
“Ngài đừng lo về chuyện đó, tôi đã có cách cứu cô bé ấy.” cô nói, giọng nhẹ nhàng và chắc chắn. Thiên Tân nhìn cô, lòng thắt lại vì lo lắng, nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
“Thật vậy sao? Chúng ta phải làm gì để cứu con bé ?” Hắn hỏi, không thể giấu nổi sự nghi ngờ trong giọng noi
Cô gái pha lê mỉm cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý.
“Không cần làm gì cả. Chúng ta chỉ cần chờ, và sẽ có người đưa cô bé trở về!”
Thiên Tân nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại, cảm giác không yên lòng vẫn không thể buông bỏ.
“Chờ ? Cô bảo tôi chỉ có thể chờ sao ?”
Cô gái pha lê không đáp lại ngay, chỉ đứng lặng lẽ, nhìn hắn một lúc lâu.
Trong không gian im lặng đó, Thiên Tân không thể không cảm thấy sự bất an đang dâng lên trong lòng. Câu trả lời của cô ta, thật sự quá mơ hồ. …
“Rắc” - một tiếng nứt vỡ vang lên, những bức tường đá của ngôi đền bắt đầu rạn nứt, cả ngôi đền dường như đang sụp xuống.
Cô gái pha lê đứng vững, không hề bất ngờ trước sự hỗn loạn đang diễn ra, chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt khó chịu nhìn về phía các bức tường đổ sập.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thiên Tân hỏi, giọng đầy căng thẳng, đôi mắt không thể rời khỏi những vết nứt đang lan rộng trên các bức tường.
“Chúng ta hết thời gian rồi.” Cô gái pha lê đáp, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng trầm xuống.
Thiên Tân cau mày, chưa kịp hỏi tiếp thì mặt đất dưới chân hắn bắt đầu tan rã thành từng mảng ánh sáng, như thể nơi này vốn chỉ là một giấc mộng đang vỡ vụn.
“Khoan đã! Hết thời gian là sao?”
Cô gái nghiêng đầu nhìn hắn, môi khẽ mỉm cười.
“Không sao cả, hẹn gặp ngài ở thế giới thực!”
Lời cô vừa dứt thì một luồng sáng xoáy tròn xuất hiện phía trên đầu họ, cuốn cả không gian vào khoảng trắng vô tận… …
...
Thiên Tân mở mắt, hơi thở nặng nề như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dài. Cảnh vật mờ mờ hiện ra trước mắt, trần nhà quen thuộc, ánh sáng nhạt của buổi sớm chiếu qua khe cửa sổ…
Hắn nhận ra mình đã trở lại thực tại. Kiều Trang ngồi cạnh hắn, lặng lẽ, đôi mắt vẫn không rời, ngay khi thấy hắn tỉnh lại, đôi môi mím chặt của cô mới khẽ run lên.
“Anh có cảm thấy tốt hơn chưa?” Kiều Trang lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng đầy lo lắng.
Thiên Tân chống tay ngồi dậy, ánh mắt không hề nhìn cô. Hắn trầm mặc vài giây rồi hỏi thẳng:
“Tôi hôn mê bao lâu rồi? Còn em gái tôi thì sao?”
Kiều Trang cúi đầu, giọng chậm lại:
“Anh hôn mê ba ngày rồi… Còn Thiên An…” Cô không nói tiếp nữa.
Nhưng chỉ cần vậy cũng đủ khiến Thiên Tân hiểu. Đôi mắt hắn tối sầm, không một tiếng động, không một biểu cảm.
Hắn chỉ lạnh lùng nói:
“Cô ra khỏi phòng đi. Để tôi yên tĩnh một chút.”
Kiều Trang đứng dậy, không nói thêm gì, chỉ bước chậm rãi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô cũng là lúc căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối.
Cả ngày hôm đó, Thiên Tân không ăn, không uống, không động đậy. Hắn ngồi trước cửa sổ, ánh mắt lạc lõng nhìn ra bầu trời xám xịt.
Trong đầu hắn không ngừng quay cuồng hình ảnh Thiên An, những ký ức rời rạc, sự xuất hiện của Kiều Trang, và cả cô gái pha lê,… tất cả vẫn là một câu hỏi không có lời giải:
“Tại sao… hắn lại vướng vào chuyện này?” …
...
Dưới bầu trời phủ đầy sương trắng, Vạn Hoa Cung lặng yên giữa một khu rừng rộng lớn, nơi hoa nở bốn mùa, chẳng hề phai tàn theo thời gian.
Trong đại điện thoang thoảng hương hoa, Điệp Tiểu Nhu đang ngồi bên bàn đá, chăm chú đọc một cuộn ngọc giản thì không gian xung quanh đột ngột biến đổi.
Một làn gió lạnh mỏng lướt qua, làm mọi cánh hoa khẽ rung lên. Không lâu sau, giữa không trung hiện lên một vầng sáng nhạt nhòa, lấp lánh như thuỷ tinh. Dáng người quen thuộc dần hiện rõ trong ánh sáng ấy, trong suốt như pha lê, không chân thực như thể chỉ là một phần linh hồn được tách ra.
Tiểu Nhu khẽ đặt ngọc giản xuống, đôi mắt mở to, đầy kinh ngạc nhưng không hề lẫn lộn.
“Là…. cô sao ?”
Tiểu Nhu khẽ nói, giọng cô bình tĩnh nhưng chứa đựng một tia cảnh giác. Cô gái pha lê khẽ nghiêng đầu, miệng cong lên một nụ cười mờ ảo.
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Nhu… Cô vẫn trầm lặng như xưa nhỉ ?”
Tiểu Nhu liếc nhìn luồng ánh sáng bao quanh cô ta, rồi nói:
“Sao chỉ có một phần ý thức thôi ? Sức mạnh của cô đâu rồi ?”
Ánh sáng quanh thân cô gái pha lê khẽ dao động, như một tiếng thở dài không thành tiếng.
“Vẫn còn bên Diệc Thần đại nhân.”
Nghe đến cái tên “Diệc Thần” tiểu nhu khẽ động, ánh mắt cô có chút long lanh, giọng cô gấp gáp như muốn xác nhận:
“Anh ấy… trở lại rồi sao ?” Cô gái pha lê khẽ nghiêng đầu, ánh sáng trong suốt trên làn da phản chiếu ánh sáng trong đại điện, khiến gương mặt cô ta càng thêm mờ ảo.
“Vẫn chưa hoàn toàn,” cô đáp, giọng nói thoáng chút tiếc nuối.
“Nhưng… sẽ sớm thôi!”
Tiểu Nhu siết chặt tay áo, cố che giấu cơn xúc động nơi đáy mắt.
“Là thật sao ?”
Cô gái pha lê không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Không gian giữa hai người lặng đi vài giây, chỉ có tiếng gió thoảng qua những cánh hoa bên ngoài điện. Rồi Tiểu Nhu khẽ cúi đầu, giọng nói như thì thầm vào hư không:
“…Nhưng có lẽ, anh ấy sẽ không nhận ra tôi nữa.”
Không gian lại rơi vào im lặng.
Làn ánh sáng nơi cô gái pha lê khẽ rung lên, như thể cũng cảm nhận được nỗi buồn thầm lặng ấy.
Một làn gió nhẹ lại lướt qua, mang theo hương hoa ngát dịu và ánh sáng mờ nhạt tan dần trong không khí.
Sau một chút trầm lặng, giọng Tiểu Nhu đã trấn định lại, dù đáy mắt vẫn còn đọng chút xao động chưa tan:
“Cô tìm tôi… không phải chỉ để nói về chuyện này, đúng không?”
Cô gái pha lê khẽ nghiêng người, ánh sáng trong suốt quanh thân cô bắt đầu chuyển động, như từng làn sóng mờ ảo lan ra từ linh thể mong manh ấy. Cô lặng nhìn Tiểu Nhu một lát, rồi mới khẽ gật đầu.
“Đúng vậy. Lần này… tôi cần cô giúp tìm một người.”
Tiểu Nhu nhướng nhẹ mày:
“Là ai?”
“Thiên An,” cô gái đáp, giọng dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm trọng, “Em gái của ngài ấy.” Ánh mắt Tiểu Nhu thoáng động. Cô không cần hỏi rõ “ngài ấy” là ai, vì câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Cô bé đó… đang ở Yêu Giới sao ?”
Cô gái pha lê khẽ gật đầu.
“Tôi không thể quản chuyện của Yêu Giới. Chỉ có cô mới đủ khả năng.”
Tiểu Nhu không đáp ngay. Cô đứng im, như đang cân nhắc điều gì đó sâu xa hơn. Rồi sau cùng, cô khẽ thở ra một hơi thật nhẹ.
“Được rồi… tôi sẽ cố hết sức…”
Cô gái pha lê khẽ gật đầu, nụ cười như ánh trăng soi trên mặt nước, vừa dịu dàng vừa xa xăm:
“Cảm ơn cô.”
Ánh sáng quanh thân thể cô bắt đầu tan dần, như sương mù bị gió thổi qua. Phần ý thức mờ nhạt kia cũng dần tan biến, để lại trong không gian một khoảng trống mơ hồ, như thể sự hiện diện của cô chưa từng có thật.
Tiểu Nhu ngồi lặng giữa đại điện, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía xa.
Cô chưa từng giúp ai, hay mở lòng với ai ngoại trừ hắn. Hắn là một ngoại lệ, là người mà cô đã từng yêu, và có lẽ, vẫn chưa từng ngừng yêu. …
...
Tại một thành phố khác, cách xa Thiên Dương hàng nghìn dặm, nơi những tòa nhà cao tầng chìm trong sương mù nhạt, và ánh đèn đường hắt lên vẻ cô liêu của màn đêm.
Một cô gái đang lặng lẽ đứng giữa giao lộ vắng người.
Gió đêm thổi qua mái tóc buộc lỏng sau gáy, tà áo dài khẽ lay động theo nhịp thở chậm rãi của cô. Cô ngước nhìn về phía tây, ánh mắt sâu thẳm, trầm lắng như mặt hồ giữa đông.
Nơi đó.
Một làn năng lượng mờ nhạt vừa thoáng qua, thoát ẩn thoát hiện, không rõ là thật hay chỉ là ảo giác do nỗi nhớ sinh ra. Nhưng cô cảm nhận được nó.
Rất rõ ràng.
Thứ khí tức quen thuộc ấy… Thứ khí tức... đã từng gần gũi đến mức khắc cốt ghi tâm.