Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 20: Ngạ Quỷ Trong vũ trường (1)




Chương 20: Ngạ Quỷ Trong vũ trường (1)
Vân Nghi vừa rời đi không lâu, thì một âm thanh nhẹ bất chợt vang lên trong không gian tĩnh mịch. 
Thiên Tân quay lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy thân ảnh cô gái pha lê đang phản phất như làn khói, thoáng chốc mờ đi rồi lại hiện rõ ngay trước mặt hắn. Cô ta ngồi trên giường Thiên An, sắc diện mờ ảo, như thể đang thiếu đi một phần năng lượng.
Thiên Tân vội vàng tiến lại gần, đôi mắt đầy lo lắng:
“Cô sao vậy? Có chuyện gì không ổn à?”
Cô gái pha lê còn đang choáng váng, mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại, giọng cô yếu ớt:
“Không ổn rồi, chủ nhân. Tôi sắp hết năng lượng rồi.”
Thiên Tân bối rối, vội hỏi:
“Cô… có cần tôi làm gì không?”
Cô gái pha lê nhìn hắn một lúc, ánh mắt mơ hồ như thể đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đáp:
“Giúp tôi, tìm một thứ…”

Vũ trường — nơi con người ta trốn tránh khỏi thực tại, tìm đến những thú vui tạm bợ để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn.
Nơi bản năng được đánh thức.
Nơi ánh đèn lập lòe chẳng đủ sức che giấu những ham muốn trần trụi đang dâng trào dưới lớp da thơm mùi nước hoa và rượu mạnh.
Âm nhạc như gõ vào lồng ngực, dồn dập và hỗn loạn như tiếng tim của kẻ đang rơi vào vực thẳm.
Tiếng cười vỡ ra trong không khí, tiếng ly v·a c·hạm chan chát, tiếng giày cao gót lướt trên sàn như gảy lên một bản nhạc của những kẻ lạc lối.
Ở nơi này, không còn ranh giới giữa thật và giả.
Chỉ có men say và dục vọng làm kim chỉ nam.
Người ta đến đây để quên.
Để trốn.
Để lột bỏ lớp vỏ đạo đức nhẵn bóng mà cuộc đời bắt họ phải mang.
Và để được sống như chính họ — dù chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, chập choạng giữa đêm dài.
Giữa những ánh đèn nhấp nháy, làn khói mờ ảo như tấm màn sân khấu, một bóng người chậm rãi bước vào.
Tĩnh lặng như một vết mực đen rơi giữa bức tranh sặc sỡ.
Thiên Tân.
Không đến để vui chơi.
Càng không đến để lạc lối.
Hắn đến đây… để tìm.

Mùi khói thuốc nồng nặc lượn lờ giữa không gian, đột ngột lướt ngang qua mặt Thiên Tân.
Hắn hắt hơi một cái, giọng làu bàu đầy khó chịu:
“Ắt xì… cô dẫn tôi tới chỗ quái quỷ gì đây…?”
Giọng cô gái pha lê vang lên ngay sau đó, trầm thấp và căng thẳng hơn thường lệ:
“Ngài yên lặng một chút, tôi không cảm nhận được khí tức của thứ đó…”
Thiên Tân nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi:
“Thứ đó mà cô nói… là gì vậy?”

Cô gái pha lê không trả lời ngay, chỉ khẽ im lặng, như đang lắng nghe điều gì đó từ trong tầng sâu không khí.
Một lúc sau, cô mới đáp, giọng mơ hồ:
“Rồi từ từ ngài sẽ biết thôi.”
Bất chợt, một cô gái làng chơi lướt ngang qua Thiên Tân.
Mùi nước hoa rẻ tiền trộn lẫn khói thuốc xộc thẳng vào mũi khiến hắn khẽ cau mày. Cô ta ăn mặc như không mặc, váy ngắn cũn cỡn, lớp vải mỏng tang dán hờ hững lên làn da trắng đến chói mắt. Ánh mắt lả lơi liếc qua Thiên Tân, môi đỏ cong lên như đang mời gọi.
“Đi chơi một chút không, anh trai?” – giọng cô ta vang lên, mềm như rượu cũ, trộn lẫn chút uể oải của một đêm không ngủ.
Thiên Tân không đáp, chỉ lùi một bước, ánh mắt tránh đi, không nhìn vào cô ta.
Thấy không thể dụ dỗ được hắn, cô gái liền chuyển sang mục tiêu khác. Thiên Tân thở ra một hơi nhẹ, giọng lẩm bẩm:
“Mau tìm thứ cô muốn đi, trước khi…”
Lời hắn còn chưa dứt thì một cô gái, chắc chừng 20 tuổi, mặc bộ váy thiếu vải, son phấn đậm trên khuôn mặt xinh đẹp, bước đến gần hắn. Mùi nước hoa thoang thoảng từ cô ta khiến Thiên Tân hơi nhíu mày. Không phải loại nước hoa rẻ tiền như những người khác, mà có gì đó nhẹ nhàng, thoải mái nhưng không kém phần quyến rũ.
Với giọng điệu uốn éo, cô gái cất tiếng:
“Thiếu gia, đêm nay cậu có ai bầu bạn cùng chưa ahhh?”
Câu nói nhẹ nhàng, đầy cám dỗ, khiến Thiên Tân sởn cả da gà. Hắn hít sâu một hơi rồi đáp lại, giọng lạnh lùng:
“Chưa có.”
Cô gái mỉm cười, nụ cười đầy ma mị, đôi mắt như thể nhìn thấu mọi thứ.
“Em là Hồng Gấm. Còn anh, tên gì thế?”
Thiên Tân hơi ngập ngừng một chút, nhưng rồi nhanh chóng đáp lại, dùng cái tên quen thuộc để bảo vệ danh tính:
“Minh Duy.”
Hồng Gấm mỉm cười, ánh mắt có phần sắc sảo nhưng cũng đầy vẻ tò mò, như thể không hề nghi ngờ gì về cái tên mà hắn vừa đưa ra. Cô nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống cạnh hắn, không quên thì thầm một câu mời mọc:
“Chà, Minh Duy ca ca à, đêm nay chúng ta phải tận hưởng hết sức nha!”
Hồng Nhung bên cạnh cũng không kém phần quyến rũ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên một nụ cười e ấp, mắt lướt qua hắn rồi lại nhìn xuống ly rượu trong tay mình. Ánh mắt cô mang theo sự mê hoặc, như thể muốn hạ gục mọi phòng vệ của hắn.
Dù là lần đầu tiên đến nơi này, Thiên Tân không ngờ mọi thứ lại đáng sợ đến vậy.
So với Kiều Trang ở nhà, thì mấy cô gái ở đây còn đáng sợ gấp nhiều lần.
Thiên Tân cố gắng kéo tay Hồng Gấm xuống, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của cô ta, nhưng không ngờ lực tay của cô lại mạnh mẽ đến mức khiến hắn phải giật mình. Một cô gái nhỏ bé, yếu đuối như vậy sao lại có thể giữ chặt hắn đến thế?
Hắn vùng vẫy một chút, muốn thoát khỏi, nhưng lại mất đà. Trong một khoảnh khắc, Thiên Tân ngã nhào về phía trước, rơi thẳng vào lòng Hồng Nhung đang ngồi đối diện. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong một thoáng ngượng ngùng. Hồng Nhung hơi đỏ mặt, vội vã đẩy hắn ra một chút, nhưng lại không thể giấu đi nụ cười khẽ nở trên môi.
Lúc ấy, giọng cô gái pha lê vang lên trong đầu Thiên Tân, mang theo chút giễu cợt:
“Ngài đừng đụng chạm lung tung. Hai cô gái này không phải là người thường đâu.”
Thiên Tân khẽ nghiêng đầu, giả vờ như đang chỉnh lại tư thế, nhưng thực chất là để giấu đi vẻ mặt căng thẳng. Trong đầu, hắn lặng lẽ đáp lại giọng nói kia:
“Ta biết rồi. Cô mau tìm cách giúp ta đi.”
Cô gái pha lê khẽ thở dài, âm thanh vang lên nhẹ như làn gió:
“Diệc Thần đại nhân đúng là có số đào hoa thật. Đi đâu cũng có mỹ nhân bu bám.”
Thiên Tân chau mày, bực dọc đáp lại:
“Cô đừng có đùa nữa, giờ không phải là lúc đâu.”
Cô ta bật cười khẽ, lần này giọng đã nghiêm túc hơn một chút:
“Được rồi, đừng nóng. Tôi đang cố xác định vị trí vật đó… Ngài cứ giả vờ ngoan ngoãn thêm chút nữa đi.”
Thiên Tân nuốt một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn hai cô gái kia. 

Một chút của cô ta không biết là tới khi nào.
Hắn phải tự cứu mình.
Hít một hơi sâu, Thiên Tân nốc cạn ly rượu Hồng Nhung vừa rót, cảm nhận cái vị cay nồng lan xuống cổ họng. Hắn đặt ly xuống, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Tôi cảm thấy hơi say… cho tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Hồng Nhung chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng Hồng Gấm lập tức níu tay hắn lại, giọng ngọt lịm như đường phèn tan trong nước ấm:
“Minh Duy ca ca, để em đi cùng anh nhé?”
Lời nói vừa cất lên khiến Thiên Tân nổi cả da gà. Trong đầu hắn lập tức bật ra một kế đối phó. Giọng điệu bối rối nhưng dứt khoát, hắn nói nhanh:
“Không cần đâu… tôi là… người đ·ồng t·ính.”
Không khí khựng lại một nhịp.
Hồng Gấm sững người, bàn tay đang níu tay áo hắn cũng dần buông lỏng. Đôi mắt chớp mấy cái, dường như không biết phải phản ứng ra sao. Trong khi đó, Hồng Nhung khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười như thể đã hiểu rõ từ trước.

Vừa thoát được cặp chị em kia, Thiên Tân bước nhanh như chạy, lách qua đám đông ồn ào trong quán, nhắm thẳng hướng nhà vệ sinh. Chỉ khi đã tạo được khoảng cách an toàn, hắn mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, vừa đi ngang một góc tường chạm khắc hoa văn kỳ dị, ánh mắt hắn bất chợt bị thu hút bởi một hành lang nằm khuất sau bức rèm nhung màu xám tro.
Ở trên đầu lối vào, một tấm biển gỗ cũ kỹ được treo nghiêng nghiêng, ánh đèn đỏ lập lòe chiếu hắt lên ba chữ:
“Khu VIP.”
Cảm giác kỳ lạ lập tức dâng lên trong lòng hắn. Không biết vì sao, chỉ cần nhìn tấm biển ấy, hắn liền có cảm giác như thể có thứ gì đó đang chờ mình ở cuối con đường kia — một thứ gì đó không thuộc về thế giới bình thường.
“Lối đó…” Thiên Tân lẩm bẩm, mày khẽ nhíu lại.
Ngay lập tức, giọng nói của cô gái pha lê vang lên trong đầu hắn, lần này rất khẽ, gần như là thì thầm:
“Chính là hướng đó. Tôi vừa cảm nhận được tàn dư khí tức của nó…”
Thiên Tân không do dự thêm.
Hắn bước đến gần hành lang “VIP” ánh mắt vẫn không rời tấm biển gỗ kia. Hắn có cảm giác rõ ràng rằng thứ mình đang tìm… đang ở ngay sau lối đó. Nhưng chỉ vừa định rẽ vào, một cánh tay lực lưỡng đã đưa ra chặn đường.
“Xin lỗi, khu vực VIP. Không phận sự miễn vào.”
Giọng nói của tên bảo vệ trầm đục, không lớn, nhưng chất chứa uy lực.
Thiên Tân hơi khựng lại, ánh mắt quét nhanh. Gã này to cao, cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sắc như dao. Hắn biết nếu cố gắng vượt qua bằng vũ lực sẽ chỉ gây chú ý không cần thiết. Trong đầu liền bắt đầu vẽ ra một vài kịch bản để né tránh.
Nhưng ngay khi hắn còn đang suy tính, một đường sáng bạc lướt qua không trung.
Không kịp nhận ra gì, một con dao nhọn hoắt đã găm thẳng vào cổ tên bảo vệ.
Máu phun ra như suối, tên kia trợn tròn mắt, hai tay vô thức đưa lên cổ, rồi đổ gục xuống sàn mà không phát ra nổi một âm thanh.
Thiên Tân lặng người. Cú ra tay nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy.
Phía sau hắn, một giọng nữ vang lên, nhẹ như gió thoảng nhưng lạnh đến thấu xương:
“Xong rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Hắn quay đầu lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Nhưng thứ hiện ra trước mắt khiến hắn ngẩn người.
Hồng Gấm vẫn trong bộ váy đỏ hở bạo, đang nói gì đó với Hồng Nhung, nét mặt tươi tắn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nụ cười ngọt như rượu, ánh mắt long lanh như sương mai.
Thiên Tân liếc xuống xác tên bảo vệ, cái xác đã biến mất từ khi nào.
Không máu.
Không dao.

Không dấu vết.
Chỉ có ánh đèn mờ mờ cuối hành lang VIP, phản chiếu trên mặt sàn sáng bóng như chưa từng có án mạng nào xảy ra.
Một giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu hắn, là cô gái pha lê:
“Ngài bắt đầu hiểu rồi chứ? Ở nơi này, không phải cứ nhìn thấy là thật.”

Càng ít người biết chuyện thì càng tốt, đó là nguyên tắc bất thành văn ở những nơi ngầm như thế này.
Hồng Gấm không nói không rằng, chỉ khẽ rút con dao nhỏ giấu nơi đùi váy. Ánh thép lạnh lóe lên trong tay cô, phản chiếu ánh đèn mờ ảo từ hành lang VIP. Không một tiếng động, cô lao về phía Thiên Tân như một bóng ma.
Nhưng hắn đã lên tiếng trước, giọng trầm thấp, lạnh hơn thường ngày:
“Hai cô cũng đang tìm thứ đó sao?”
Câu nói ấy như một gáo nước dội xuống lửa. Hồng Gấm khựng lại, tay cầm dao vẫn giơ lên nhưng chưa kịp ra tay.
Phía sau, Hồng Nhung bước lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đưa tay chặn em gái lại. Ánh mắt cô cẩn trọng. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng đều như thể đang khảo sát:
“Cậu thuộc nhóm nào?”
Không gian giữa ba người lặng đi một nhịp. Không ai cử động. Ánh đèn vàng nhạt bên hành lang VIP hắt lên những cái bóng méo mó trên tường.
Thiên Tân biết, từ giờ, từng câu nói của hắn, từng cái nhíu mày, đều có thể khiến mình sống… hoặc c·hết.
Ngay lúc bầu không khí trở nên căng như dây đàn, giọng cô gái pha lê vang lên trong đầu Thiên Tân, khe khẽ như tiếng chuông thủy tinh chạm nhau giữa đêm sâu:
“Tôi cảm nhận được rồi. Nó ở phía sau cánh cửa cuối hành lang… bên trái.”
Hơi thở của Thiên Tân khựng lại trong lồng ngực.
Rồi hắn quay sang, nhìn thẳng vào hai chị em kia. Giọng hắn trầm ổn, không nhanh không chậm:
“Tôi không thuộc nhóm nào cả. Nhưng nếu hai người cũng đang tìm thứ đó, có lẽ… chúng ta có thể hợp tác.”
Hồng Gấm nhíu mày, vẫn chưa hạ con dao xuống, ngay khi cô còn do dự thì ở cuối hành lang bên phải vang lên một tiếng “cạch”.
Khe cửa cuối hành lang bật mở một cách khẽ khàng, gần như không ai nghe được nếu không chăm chú lắng tai.
Cả ba người đồng loạt quay đầu. Ánh sáng yếu ớt từ trong khe cửa hắt ra, không rõ ràng, nhưng ẩn sâu bên trong là thứ gì đó… chuyển động.
Hồng Gấm lập tức siết chặt con dao, ánh mắt sắc như lưỡi cắt, không còn vẻ lả lơi quyến rũ ban nãy. Hồng Nhung thì chỉ nhíu mày, giọng trầm xuống:
“Cậu đi trước dẫn đường đi!”
Thiên Tân không có lựa chọn nào khác ngoài việc bước về phía cửa. Khi họ tiến lại gần, cửa bất ngờ đóng lại một cách nhẹ nhàng, không hề có tiếng động, như thể bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình.
Tiếng “cạch” của cánh cửa khép lại vang lên, khiến không khí càng trở nên căng thẳng.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Gấm và Hồng Nhung vẫn đứng im lặng phía sau, ánh mắt của họ không rời khỏi cánh cửa đóng chặt, như thể chờ đợi một tín hiệu gì đó. Họ lui lại một vài bước, rõ ràng không có ý định tiến vào trước. Dường như cả hai đều muốn nhường Thiên Tân làm người đi đầu.
Hắn cảm thấy một chút bất lực, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Hắn thở dài, hắn lấy hết can đảm tiến đến cánh cửa, tay hắn vươn ra định gõ nhẹ.
Nhưng ngay khi cánh tay vừa chạm vào cửa, một bàn tay nhẹ nhưng mạnh mẽ giữ lại tay hắn. Hồng Nhung lao tới như một cơn gió, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn. Giọng cô thấp, nhưng trầm đục, đầy nghiêm túc:
“Cậu điên à? Nếu gõ cửa, nó sẽ biết mà chạy mất!”
Thiên Tân ngạc nhiên, ánh mắt thoáng chốc đầy hoang mang. Hắn nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Hồng Nhung, rồi lại nhìn về phía cánh cửa. Cảm giác căng thẳng trong lòng hắn lại càng thêm rõ rệt.
“Vậy phải làm gì?” Hắn hỏi, cảm giác mọi thứ đang không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Hồng Nhung không trả lời ngay, mà chỉ nhìn thoáng qua Hồng Gấm, người vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt đã trở nên sắc lạnh. Cô liếc nhìn Thiên Tân, rồi bước tới trước hắn giọng cô chán nhường:
“Cậu thật là vô dụng!”
Thiên Tân tới giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, hắn im lặng quan sát Hồng Gấm.
Cô gõ mạnh vào đế giày của mình, và ngay lập tức, từ dưới đế giày bật ra một cái bàn chông nhọn hoắt. Với một động tác dứt khoát, Hồng Gấm xoay người, chân đeo bàn chông vung lên và đạp mạnh vào cánh cửa gỗ.
“Rầm!!!”
Âm thanh vang dội phá tan sự yên tĩnh của hành lang, khiến cả không gian như rung lên. Thiên Tân giật mình vô thức lùi lại một bước. Cánh cửa gỗ không chịu nổi sức mạnh của cú đá, lập tức vỡ tan thành từng mảnh, mảnh vụn bay khắp nơi.
Một làn khí lạnh buốt từ bên trong phòng tràn ra, khi lớp bụi lắng xuống, cảnh tượng bên trong căn phòng dần hiện ra trước mắt cả ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.