Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 6: Thành Phố Thiên Dương




Chương 6: Thành Phố Thiên Dương
Trời đổ mưa nhẹ.
Tại một trường đại học ở ngoại ô thành phố Thiên Dương, những bước chân sinh viên vội vã băng qua sân trường ướt đẫm. Dưới tán cây, nước mưa rơi lộp độp, hoà cùng không khí mát lạnh thoang thoảng mùi đất ẩm và lá mục.
Thiên Tân bước chậm rãi giữa dòng người. Giờ đây, hắn không còn là học sinh trung học nữa. Một năm đã trôi qua kể từ kỳ thi tốt nghiệp, hắn đã trở thành tân sinh viên ngành tâm lý học.
Mái tóc dài hơn một chút, khuôn mặt có phần trầm mặc hơn xưa. Trên vai là chiếc túi vải bạc màu, áo sơ mi thấm nước nhưng hắn không hề để tâm.
Một năm trôi qua kể từ sự kiện lạ lùng đó. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ đã phai nhạt theo thời gian. Nhưng đôi khi, giữa những buổi tối lặng im nơi ký túc xá hay khi ngồi một mình bên cửa sổ thư viện, Thiên Tân vẫn cảm thấy… có thứ gì đó đang chuyển động xung quanh mình.
Mọi thứ không rõ ràng. Tất cả là một linh cảm mơ hồ.
Hắn dừng bước, ngẩng nhìn bầu trời xám xịt. Một giọt mưa lạnh buốt rơi xuống giữa trán. Thiên Tân chưa kịp đưa tay lau đi thì một bóng người đã lặng lẽ tiến đến.
Mùi mưa, mùi gió và cả một chút gì đó xa lạ trong không khí khiến hắn hơi ngẩn ra.
Một chiếc ô bất ngờ che ngang tầm mắt.
Người ấy đứng sát bên, không lên tiếng. Chỉ nhẹ nhàng nghiêng ô về phía hắn, khiến mưa thôi rơi trên mái đầu ướt đẫm.
Thiên Tân quay sang nhìn, đó là một cô gái. Khuôn mặt cô lạ lẫm, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, tim hắn khẽ lỡ một nhịp. Cô gái hơi nghiêng đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Cậu đứng dưới mưa như vậy, sẽ cảm lạnh mất.”
Thiên Tân vẫn chưa kịp đáp lại thì cô đã chủ động nghiêng ô về phía hắn nhiều hơn, vai áo cô dần ướt, nhưng ánh mắt lại không hề để tâm.
“Cảm ơn cậu.”
Thiên Tân nói khẽ, giọng hắn khàn hẳn đi vì lạnh.
Cô gái mỉm cười, nụ cười không quá rạng rỡ, nhưng lại khiến cơn mưa dường như dịu đi vài phần. Thiên Tân nhìn vào gương mặt ấy, chẳng biết vì sao lại thấy có chút gì đó thu hút, một cảm giác mơ hồ khó gọi tên.
Nhưng rồi cô gái ấy bước đi, để lại chiếc ô trên tay hắn mà không nói một lời nào.

Thiên Tân trở về nhà, ánh mắt vẫn còn mông lung sau cuộc gặp gỡ với cô gái lạ kia.
Cơn mưa đã tạnh, nhưng bầu không khí vẫn còn se se lạnh. Hắn lặng lẽ tháo chiếc ô ướt ra, cẩn thận đặt nó vào góc hành lang trước khi bước vào trong. Căn nhà yên tĩnh, không một âm thanh, chỉ có tiếng bước chân của Thiên Tân vang vọng trong không gian trống rỗng.
Đột nhiên, một giọng nói trách móc vang lên từ trong phòng khách.
“Hôm nay anh về muộn!”

Thiên Tân quay sang, thấy em gái mình, Thiên An, đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, ánh mắt vừa trách cứ vừa lo lắng. Cô bé mới chỉ mười sáu, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự chín chắn và hiểu chuyện hơn tuổi.
“Em đã ăn gì chưa?” Thiên Tân hỏi, giọng trầm thấp nhưng đầy quan tâm.
Thiên An chống tay lên gối, hơi cau mày:
“Chưa. Em đợi anh về.”
Hắn thở dài, vừa cảm động vừa thấy có lỗi.
“Anh nói em không cần đợi mà…”
“Biết là vậy, nhưng em không muốn ăn một mình.” Cô nhún vai, ánh mắt dịu đi, rồi bất ngờ hỏi “Anh ổn chứ?”
“Ừ, ổn.” Thiên Tân đáp, nhưng hắn lại cố ý tránh ánh mắt của em gái mình.
Thiên An im lặng nhìn anh mình một lúc lâu, như thể đang cố nhìn xuyên qua lớp vỏ bình thản mà anh trai cô đang cố dựng lên. Nhưng rồi cô không hỏi gì thêm, chỉ đứng dậy, đi về phía bếp.
“Vậy thì em nấu mì. Hai phút thôi, anh không được lẩn đi đâu đấy.”
Thiên Tân nhìn theo bóng lưng em gái, đôi môi hơi cong lên. Hắn lặng lẽ cởi áo khoác, treo lên móc rồi bước vào bếp. Mùi nước sôi bắt đầu lan nhẹ trong không khí, tiếng lách cách của đôi đũa chạm vào thành nồi vang lên đều đặn.
“Em nấu cay một chút, được chứ?” Thiên An hỏi mà không quay lại.
“Ừ.” Hắn đáp khẽ.
Gian bếp nhỏ trở nên ấm áp lạ thường giữa tiết trời ẩm lạnh. Thiên Tân ngồi xuống bàn, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp nhỏ được gói bằng giấy nâu, đặt ngay ngắn bên cạnh chén đũa. Một chiếc nơ đỏ giản dị buộc phía trên, hơi lệch như thể được thắt vội.
“Là mẹ để lại đấy,” Thiên An lên tiếng khi thấy anh trai nhìn chăm chú. “Mẹ chỉ về nhà một lát rồi lại phải đi liền.”
Thiên Tân im lặng mở hộp. Bên trong là một chiếc khăn len, màu xám tro, đường đan còn lộ rõ sự vụng về trong từng mũi chỉ.
Hắn không nói gì, chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên bề mặt len, cảm giác thô ráp. Thiên Tân khẽ mỉm cười, một nụ cười không rõ là buồn hay nhẹ nhõm. Dù mẹ hắn chẳng giỏi bày tỏ tình cảm, dù những lần gặp gỡ chỉ là chốc lát rồi vội vã rời đi.
Nhưng hắn hiểu... đây là cách mẹ vẫn luôn cố gắng hiện diện, trong những điều nhỏ bé nhất.

Từ trong bếp, Thiên An bước ra với hai tô mì nóng hổi. Cô đặt chúng xuống bàn, mắt hơi sáng lên:
“Xong rồi nè! Hôm nay em cho thêm trứng và chả cá luôn đó.”

Thiên Tân ngước lên, nhìn tô mì đơn giản nhưng nóng hổi trước mặt. Hương thơm lan nhẹ trong không khí, át đi cái lạnh còn sót lại từ cơn mưa chiều.
Cậu gật đầu khẽ, như lời cảm ơn không cần nói thành lời.
“Ăn nhanh đi kẻo nguội.” Thiên An kéo ghế ngồi xuống đối diện, vừa nói vừa chắp tay sau gáy, duỗi người mệt mỏi. “Mai em phải đi học từ sớm nữa…”
Cả hai cùng ngồi xuống, ánh đèn vàng dịu phủ lên khoảng yên bình nhỏ nhoi giữa cuộc sống chộn rộn.
Thiên An vừa ăn vừa liếc sang Thiên Tân, giọng nửa trêu nửa thật:
“Anh cứ lập dị vậy hoài, không biết bao giờ mới có người yêu nữa…”
Thiên Tân không ngẩng đầu, chỉ gắp thêm một đũa mì rồi chậm rãi nói:
“Có người yêu để làm gì? Chỉ vướng bận thêm thôi.”
Thiên An tròn mắt nhìn hắn như thể vừa nghe một điều không thể chấp nhận được.
“Anh nói chuyện y như ông cụ non vậy đó! Người ta mới hai mươi mấy tuổi đầu, không yêu đương thì để già hả?”
Thiên Tân khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vẫn nhìn xuống tô mì.
“Già thì cũng có thể sống tốt một mình.”
“Không có ai sống tốt một mình hoài được đâu.” Thiên An chống cằm, lắc đầu “Rồi sẽ có một người khiến anh đổi ý.” Hắn không đáp, chỉ khẽ “ừ” một tiếng thật nhỏ, như thể câu chuyện ấy chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng trong lòng hắn, hình ảnh cô gái dưới mưa lại chợt hiện lên.
Lặng lẽ, dịu dàng, và lạ lẫm.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc như nuốt trọn mọi âm thanh. Mưa đã tạnh, nhưng những vệt nước vẫn còn đọng lại trên kính, loang lổ phản chiếu ánh đèn vàng hắt ra từ trong nhà.
Giữa bóng tối lặng câm ấy, một ánh nhìn bất động dõi vào căn phòng nhỏ, nơi hai anh em vẫn đang ngồi ăn mì. Khuôn mặt người đó sâu thẳm, không mang theo cảm xúc rõ ràng, chỉ lặng lẽ như bóng ma.
Chủ nhân của ánh nhìn ấy chính là sinh vật kỳ lạ mà Thiên Tân đã từng gặp, cô gái có gương mặt không mắt, không mũi, chỉ có một cái miệng đơn độc giữa làn da trong suốt như pha lê.
Cô ta đứng đó, bất động giữa hiên nhà bên kia đường, không ai nhìn thấy, không ai cảm nhận được sự hiện diện của cô ta.
Mọi sự chú ý của cô đều hướng về phía Thiên Tân. Trong đầu cô, những dòng suy nghĩ vẫn không ngừng xoay chuyển.
“Diệc Thần đại nhân… tại sao lại thành ra thế này?”
“Cuộc chiến ở Tiên Giới năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Rồi còn các Vệ Hồn Thượng Quỷ… bọn họ đang ở đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Tại sao không đến tìm Diệc Thần?”
Bàn tay cô siết chặt, các khớp ngón tay run lên khe khẽ. Nhưng rồi… lại buông ra.
Cô biết mình không thể làm được gì.
Bởi lẽ… cô không thể tách khỏi Diệc Thần. Cô là một phần của hắn. Một mảnh ký ức, một mảnh linh hồn, một phần sức mạnh đã từng bị phong ấn, và giờ chỉ có thể trôi dạt cùng hắn trong hình hài này.
Cô không có tự do.
Cũng chẳng có lựa chọn.
Chỉ có thể chờ… đến ngày Diệc Thần thật sự tỉnh giấc.

Giữa con phố tấp nập người qua lại, nơi tiếng rao bán chen lẫn tiếng động cơ xe cộ.
Một cô gái lặng lẽ đứng bên lề đường. Cô xinh đẹp đến mức khiến người đi ngang phải ngoái nhìn, nhưng dường như chính cô lại không nhận ra điều đó. Ánh mắt cô ngỡ ngàng, hoang mang như thể vừa đặt chân đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Ánh đèn bảng hiệu nhấp nháy phản chiếu trong đôi mắt mở lớn của cô, tràn đầy sự bối rối và tò mò.
“Đây là… nhân giới sao?” Cô khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng, chẳng ai nghe thấy.
Cô gái ấy không biết mình đang tìm gì, nhưng bản năng mách bảo… có thứ gì đó đang đợi cô ở nơi này.
Cô ta chính là Yêu Mị Quỷ, Vệ Hồn Thượng Quỷ đầu tiên đặt chân đến Trái Đất.

Yêu Mị dạo quanh các con phố, đôi mắt cô lấp lánh với sự tò mò. Mọi thứ xung quanh đều là những điều kỳ lạ, chưa bao giờ cô thấy trước đây.
Cô ngừng lại bên một quán cà phê vỉa hè, nhìn ngắm những chiếc xe cộ di chuyển vội vã. Cái âm thanh ồn ào, sự hối hả của con người… tất cả đều khiến cô cảm thấy mình đang lạc vào một thế giới kỳ diệu.
Trái đất này thú vị hơn cô tưởng. Và rồi khi ánh đèn đường dần chuyển sang một màu vàng nhẹ, cô nghe thấy tiếng động từ phía dưới.
Một ga tàu điện ngầm. Cô chưa bao giờ thấy một phương tiện di chuyển như thế này, không có linh lực, không có phép thuật, nhưng lại có thể chạy và chở người.
Cô tiến lại gần, đôi chân khẽ dẫm lên mặt đường lạnh lẽo, mắt vẫn không rời khỏi chiếc tàu điện đang chầm chậm tiến vào. Lúc tàu dừng lại, cửa tự động mở ra, lộ ra những hành khách đang ngồi bên trong. Mọi người đều bận rộn, không ai để ý đến cô, như thể cô không tồn tại trong không gian này.
Yêu Mị bước lên, mắt dõi theo từng chuyển động của chiếc tàu, rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống. Đôi mắt cô không rời khỏi cửa sổ, ngắm nhìn những tòa nhà cao chọc trời và các con phố dần lùi lại phía sau.
Yêu Mị khẽ mỉm cười, một nụ cười thích thú, nhẹ như gió thoảng, thoáng hiện rồi tan đi. Con tàu này sẽ đi về đâu, cô có lẽ cũng chẳng thèm để ý.
Đối với một kẻ sống ngoài thời gian như cô, điểm đến chẳng bao giờ là điều quan trọng. Nhưng rồi tiếng thông báo vang lên, âm thanh máy móc vang vọng giữa khoang tàu đang chuyển động:
“Tuyến số 4, điểm dừng cuối: thành phố Thiên Dương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.