Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 7: Định Mệnh An Bài




Chương 7: Định Mệnh An Bài
Bầu trời trong vắt sau cơn mưa đêm qua, nắng nhẹ xuyên qua những tán cây ven đường.
Thiên Tân đeo balo, bước từng bước chậm rãi trên con đường quen thuộc dẫn đến trường đại học. Trên tay hắn là chiếc ô gấp nhỏ đã khô từ lúc nào.
Thiên Tân muốn trả lại chiếc ô cho cô gái đó, nhưng… hắn đâu biết cô ấy là ai.
Cô rời đi quá nhanh, không để lại tên, cũng chẳng có lời từ biệt. …
Thiên Tân đến trường như thường lệ, hòa vào dòng sinh viên đang đổ về giảng đường. Khi đang bước đi trong dòng người tấp nập, một bàn tay bất ngờ vỗ nhẹ lên vai hắn.
Thiên Tân giật mình quay phắt lại.
“Ê” giọng một người vang lên đầy thân quen.
Là Minh Duy người bạn thân nhất và cũng là người bạn duy nhất kể từ khi hắn lên đại học.
“Là mày à?”
Thiên Tân khẽ nhíu mày, không giấu được chút bất ngờ.
“Có chuyện gì thế ?”
Minh Duy cười, ánh mắt hắn ranh mãnh.
“Trông mày như người mất hồn vậy.”
Thiên Tân không đáp, chỉ quay đi tiếp tục bước. Minh Duy lập tức đi sóng đôi bên hắn, huých nhẹ vào khuỷu tay.
“Hôm nay có buổi thi của khoa Thanh Nhạc đó. Trốn tiết đi xem với tao.”
Thiên Tân liếc nhìn bạn mình đáp gọn:
“Tao không có tiết trống.”
“Thì… nghỉ một buổi cũng không c·hết!” Minh Duy cười như thể chuyện đó chẳng đáng gì.
“Nghe nói có vài người hát rất ổn, có cả con nhỏ hot nhất trường cũng thi. Đi giải khuây đi, Tân. Mày nhìn mày xem, trông như người mới chia tay vậy.”
Thiên Tân lắc đầu, giọng nghiêm lại.
“Tao không thích mấy chỗ ồn ào.”
“Đừng làm mặt lạnh thế chứ,” Minh Duy thở dài, rồi bất ngờ vòng tay khoác lấy vai Thiên Tân, kéo hắn rẽ sang hướng khác.
“Đi một tí thôi, tao thề không bắt mày ở lại hết buổi.”
“Không được…” Thiên Tân nhìn sang, giọng trầm hơn.
“Buông tao ra đi.”
“Không!” Minh Duy cố tình nói lớn, ra chiêu dở chứng.

“Nếu hôm nay mày không đi. Thì sau này đừng rủ tao đi đâu cả!”
Thiên Tân dừng lại, nhìn bạn mình, ánh mắt không giận mà lại mang chút bất lực. Hắn biết cái tính ngang bướng của Minh Duy, một khi đã lôi kéo, không dễ buông tha.

Cuối cùng, hắn chỉ thở ra một hơi, nhấc nhẹ tay gạt tay Minh Duy khỏi vai.
“Chỉ một lúc thôi. Tao sẽ không ở lại lâu đâu.”
“Rồi rồi, một lúc cũng được” Minh Duy cười toe như vừa thắng một ván cược.
Nhưng chưa để Thiên Tân kịp phản ứng, Minh Duy đã nắm lấy cổ tay hắn, kéo đi vội vã:
“Đi lẹ lên, trễ là không còn chỗ ngồi ngon đâu!
Minh Duy kéo Thiên Tân xuyên qua khuôn viên trường, hướng về tòa nhà khoa âm nhạc.
Đám đông sinh viên tụ tập bên ngoài, tạo thành những nhóm nhỏ bàn tán, chờ đợi buổi thi. Cả hai bước vào trong, Minh Duy kéo Thiên Tân đi qua những dãy ghế còn trống.
Hắn tìm được một chỗ ngồi khá gần sân khấu, nơi có thể dễ dàng quan sát được các thí sinh.
“Nhìn kìa, người đẹp ở trên kia!” Minh Duy chỉ về phía một cô gái đang chỉnh lại mic, ánh mắt đầy sự tò mò.
“Cô ấy là người hot nhất trường đấy, chắc chắn sẽ gây ấn tượng.”
Thiên Tân nhìn theo, ánh mắt cũng lộ ra chút bất ngờ.
Minh Duy tiếp tục nở nụ cười đầy tự tin, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết:
“Tao nói rồi, chắc chắn hôm nay sẽ rất thú vị. Mày sẽ không hối hận đâu!”
Thấy Thiên Tân đang nhìn vào sân khấu, ánh mắt có chút mơ màng.
Hắn không bỏ qua chi tiết đó, liền cười tinh quái.
“Nhìn gì thế, Tân? Mày không biết đâu, cô gái đó là hoa khôi khoa Thanh Nhạc đấy! Cô ấy nổi tiếng lắm.”
Minh Duy nói, mắt vẫn dán vào cô gái đang chuẩn bị thi.
Thiên Tân giật mình, nhận ra mình đã vô thức nhìn cô gái ấy. Nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“Cô ấy là ai?” Thiên Tân hỏi, giọng lạ lẫm.
Minh Duy không ngần ngại trả lời:
“Là Trần Ngọc Huyền, một trong những người nổi bật nhất trong khoa. Hôm nay cô ấy cũng tham gia buổi thi này. Có thể sẽ là người đoạt giải đấy.”
Minh Duy cười to, như thể đang tự hào vì quen biết một người nổi tiếng như vậy.
Thiên Tân chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong khoảnh khắc, hắn bỗng nhớ lại sự kiện tối qua.
Cô gái đó… chính là người đã cho hắn mượn ô giữa cơn mưa.

Cuộc thi của Khoa Thanh Nhạc bắt đầu diễn ra.
Thiên Tân lặng lẽ ngồi bên dưới, mắt dõi theo Ngọc Huyền khi cô bước lên sân khấu. Ánh đèn chiếu sáng làm nổi bật dáng vẻ thanh thoát của cô, mỗi bước đi đều toát lên sự tự tin.
Minh Duy nhìn thấy ánh mắt của Thiên Tân và khẽ nháy mắt, nói nhỏ:

“Tao đã từng nghe cô ấy cover mấy bản nhạc hit trên mạng. Giọng hát của cô ấy hay lắm, hôm nay nhất định sẽ gây ấn tượng mạnh.”
Thiên Tân chỉ khẽ đáp lại một tiếng “Ừ” rồi quay lại nhìn lên sân khấu.
Ngọc Huyền bắt đầu cất giọng, tiếng hát nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc vang lên, lấp đầy không gian xung quanh. Cả khán phòng như lắng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Minh Duy liếc nhìn Thiên Tân rồi cười khẽ.
“Đấy, thấy không, cô ấy hát hay mà.” …
Ngay lúc này, một tiếng động lớn bật chợt vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh của sân khấu. Mọi người trong khán phòng đồng loạt quay lại, mắt mở to nhìn lên phía trên.
Một tia sáng lóe lên giữa không trung, kéo theo một vệt khói đen dày đặc bắt đầu lan tỏa t·ừ t·rần nhà. Rồi, một bóng hình khổng lồ lao xuống, khiến cả khán phòng rung chuyển.
Đó là một con sói khổng lồ, thân hình to lớn phủ đầy lông đen rậm rạp, đôi mắt đỏ ngầu như lửa, đang đứng trên sân khấu. Móng vuốt sắc nhọn, chiếc miệng rộng với những chiếc răng sắc như dao cắt, lộ rõ sự khát máu.
Ngọc Huyền khi chứng kiến cảnh tượng đó, toàn thân cô cũng bất động, mắt mở lớn vì sợ hãi, vô thức lùi lại vài bước.
Cả hội trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng la hét vang lên, mọi người vội vã tìm đường chạy ra khỏi chỗ này.
Con sói khổng lồ gầm lên một tiếng, rồi lao v·út về phía những người đang chạy loạn. Móng vuốt sắc nhọn xé toạc không khí. Những tiếng hét kinh hoàng vang lên, máu bắn tung tóe, lan tràn khắp mặt sàn.
Minh Duy đứng bật dậy, định kéo Thiên Tân rời đi. Nhưng trước khi hắn kịp đưa tay ra, Thiên Tân đã lao về phía sân khấu, vượt qua hàng ghế đổ nghiêng, chạy thẳng đến chỗ Ngọc Huyền.
Không nói một lời, hắn nắm lấy tay cô, kéo đi trong khi con sói đang càn quét phía sau.
“Chạy!”
Thiên Tân gắt lên, mắt không rời khỏi lối thoát gần nhất. Con sói khổng lồ gầm lên, rồi phóng vụt về phía khán đài. Cả hội trường rung chuyển dưới những bước chân nặng nề của nó. Hàng ghế bị nghiền nát, cột đèn rơi xuống vỡ vụn, từng mảng trần nhà sụp xuống tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy.
Tiếng la hét vang lên không ngớt, người người xô đẩy nhau tìm lối thoát. Nó không có mục tiêu cụ thể. Bất kỳ ai lọt vào tầm mắt đều có thể trở thành n·ạn n·hân. Máu văng tung tóe, những tiếng kêu cứu bị c·hôn v·ùi trong tiếng gầm gừ hung tợn.
Giữa đám đông hoảng loạn, Thiên Tân nắm tay kéo Ngọc Huyền chạy về phía cửa thoát hiểm. Nhưng đúng lúc ấy, con sói khựng lại, đầu hơi nghiêng như vừa ngửi thấy mùi gì đó. Đôi mắt đỏ ngầu liếc qua đám đông… rồi bất chợt dừng lại ở Thiên Tân và Ngọc Huyền.
Nó gầm lên một tiếng dữ dội, rồi lao thẳng về phía họ. Sàn nhà vỡ tung dưới sức mạnh của nó, từng bước tiến gần, sát khí cuồn cuộn như sóng dữ ập tới.
Thiên Tân chỉ kịp đẩy Ngọc Huyền né sang bên, bản thân xoay người chắn phía trước.
“Xoẹt!”
Móng vuốt sắc lạnh đã sượt ngang qua bả vai hắn. Một vệt máu văng ra, in lên tường trắng. Lực đánh khiến cả hai người ngã nhào xuống nền đất, lăn đi vài vòng.

Cùng lúc đó. Trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, Yêu Mị ngồi trên mép tường, đôi chân đong đưa hờ hững. Ánh mắt cô ta nhìn về phía hội trường đẫm máu, nơi tiếng la hét và hỗn loạn vẫn còn vọng lại như tiếng hát trong một vở kịch bi hài.
Cô bật cười khẽ, giọng cười đầy khoái trá:
“Con người đúng là dễ vỡ thật…”
Thế nhưng, ngay lúc đó, một mùi máu nồng nặc bất ngờ ập đến, xộc thẳng vào khứu giác nhạy bén của cô.
Yêu Mị khựng lại. Cô nghiêng đầu, hơi nhíu mày:
“Cái gì đây…”
Không phải máu người bình thường. Không tanh hôi, cũng không loãng. Mùi máu này… đồng điệu, quen thuộc. Tựa như chính một phần bản ngã của cô.
Đôi mắt cô bỗng mở lớn. Cả người sững lại, như thể vừa nhận ra điều gì không thể tin nổi.
“Không thể nhầm được…thứ máu này…đúng là... của anh ấy!”

Gió lướt qua mái tóc dài của cô, cuốn theo những mảnh bụi mờ. Yêu Mị đứng bật dậy, lập tức phóng tầm mắt về phía nguồn phát ra mùi máu kia.

Trở lại giữa đ·ống đ·ổ n·át hỗn loạn nơi hội trường, khói bụi mù mịt vẫn chưa tan hết. Tiếng còi báo động vang lên từ xa, hòa cùng tiếng la hét thất thanh của những sinh viên đang tháo chạy.
Giữa khung cảnh đó, Thiên Tân và Ngọc Huyền nằm bên nhau, hơi thở dồn dập, quần áo lấm lem máu và bụi đất. Con sói khổng lồ lững thững quay đầu lại. Đôi mắt đỏ rực như lửa quét qua đống hoang tàn, cuối cùng dừng lại ở nơi hai người đang nằm.
Nó nhe răng. Một tiếng gầm khàn đặc bật ra từ cổ họng.
Nó biết họ còn sống.
Không một chút chần chừ, bốn chân nó đạp mạnh xuống đất.
Một cú bật, thân hình to lớn như một chiếc xe tải lao v·út về phía Thiên Tân và Ngọc Huyền, móng vuốt giơ cao, chuẩn bị kết liễu con mồi của mình.
Nhưng... trước khi con sói kia kịp lao đến, một luồng sức mạnh khổng lồ bất ngờ ập đến, hất văng con quái vật ra xa hàng chục mét.
Yêu Mị từ trên cao đáp xuống . Ánh mắt dán chặt vào Thiên Tân không rời. Cô bước tới, không nói một lời. Cả thế giới xung quanh dường như mờ nhòe trong khoảnh khắc ấy. Yêu Mị lặng lẽ ôm chặt lấy hắn, thân thể khẽ run lên.
Những giọt nước mắt âm thầm lăn trên gò má cô, lấp lánh như pha lê trong ánh sáng tàn lụi của hội trường hỗn loạn.
“Ca ca… thật sự… là anh rồi.”
Thiên Tân đã ngất đi, thân thể mềm nhũn trong vòng tay của Yêu Mị.
Cô vẫn không chút giao động.
Giữa cảnh tượng tan hoang, máu vương vãi khắp sàn, cô siết chặt lấy hắn, khẽ nghiêng đầu, áp tai vào ngực Thiên Tân.
Một nhịp đập yếu ớt vang lên dưới lớp áo mỏng.
“Hắn ta vẫn còn sống.”

Bị t·ấn c·ông đột ngột như vậy khiến con sói tràn đầy phẫn nộ.
Không thể nuốt trôi cơn tức, nó há cái miệng to lớn, gầm lên. Một quả cầu hỗn độn xoay tròn hiện ra giữa họng nó, năng lượng đen đặc cuồn cuộn, mỗi vòng xoáy khiến mặt đất xung quanh rung chuyển. Quả cầu càng lúc càng lớn, ánh sáng đỏ rực phát ra chói lóa.
Nhưng ngay khi quả cầu gần đạt đến cực hạn, từ mặt đất đột ngột trồi lên hàng loạt sợi xích màu đen khổng lồ, mang theo luồng quỷ khí tà dị lao tới trói chặt miệng nó lại.
Những sợi xích ghì mạnh, như muốn xé toạc cả hàm dưới của con quái vật. Con sói gầm gừ, vùng vẫy dữ dội. Phải mất một lúc lâu, nó mới có thể phá tung được vài sợi xích.
Nhưng giờ đây, ánh mắt nó không còn ngông cuồng nữa, mà thay vào đó là vẻ dè chừng.
Nó nhìn chằm chằm vào Yêu Mị. Còn cô vẫn thản nhiên như chẳng hề để tâm. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng bế Thiên Tân lên, từng bước rời khỏi nơi đẫm máu này.
Con sói đứng yên, mắt đỏ rực nhìn theo bóng lưng của Yêu Mị. Nó hiểu rõ, người con gái đó là thứ không thể chạm vào.
Không thể t·ấn c·ông.
Không thể truy đuổi.
Nó không phải đối thủ của cô ta.
Con sói chỉ ngửa cổ lên trời, tru lên một tiếng dài đến rợn người. Tiếng tru ai oán, vang vọng khắp hội trường đổ nát.
Nó không còn tâm trí để tàn sát hay thưởng thức máu tươi. Chỉ lặng lẽ quay lưng, biến mất trong màn khói dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.