Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 8: Chúng ta đều là ác quỷ




Chương 8: Chúng ta đều là ác quỷ
Bệnh viện Thành Phố Thiên Dương.
Ánh sáng đầu ngày len qua khung cửa sổ, trải dài lên sàn gạch trắng nhợt. Mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ phản phất trong không khí, cay nồng khiến người ta khó chịu.
Thiên Tân khẽ nhíu mày, đôi mắt nặng trĩu dần mở ra. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến hắn hơi nheo lại, mất vài giây để thích nghi. Phía trên là trần nhà trắng xóa, xung quanh là rèm trắng mỏng khẽ đung đưa theo làn gió điều hòa.
Hắn nhấc tay lên nhìn dây truyền trên mu bàn tay, đầu hơi nghiêng. Một lát sau, mới khẽ thở ra:
“…Bệnh viện?”
Thiên Tân hít một hơi thật sâu, rồi chống tay ngồi dậy, dù cơ thể vẫn còn hơi choáng váng. Những ký ức vụn vỡ bất chợt ùa về như những mảnh phim tua ngược, tiếng hét, máu, con sói khổng lồ, và cả cô gái lạ mặt đã cứu hắn nữa…
Hắn đưa tay ôm trán. Không thể nào… mình còn sống thật sao? ..
Thiên Tân giật mình ngồi bật dậy.
Khi thấy anh mình đột ngột tỉnh lại, Thiên An đang rót nước cũng bị dọa cho giật mình theo. Cốc nước trong tay cô lảo đảo rồi đổ lên người Thiên Tân.
Thiên Tân chạm phải nước nóng theo phản xạ la lên:
“Nóng, nóng… a… aaaa!”
Thiên An hoảng hốt, vội vàng lấy khăn lau cho hắn, miệng không ngừng xin lỗi.
“Em xin lỗi! Anh không sao chứ?”
Hắn đưa tay lên xoa xoa mặt, nhíu mày nhìn em gái.
“Anh không sao.”
Thiên An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Cô lau khăn trên tay, nhẹ nhàng nói:
“Anh làm em hết hồn, đang yên lành tự dưng ngồi bật dậy như vậy. Em còn tưởng…”
Thiên An chưa nói hết câu thì Thiên Tân đã cắt ngang:
“Sao anh lại ở đây vậy?”
Thiên An ngừng lại, ánh mắt hơi ngập ngừng. Cô nhìn chút rồi thản nhiên giải thích:
“Anh nên cảm ơn chị dâu một tiếng, chính chị ấy là người đưa anh đến bệnh viện đấy.”
Thiên Tân sững sờ, nước suýt nữa trào ra khỏi miệng. Hắn hoang mang hỏi lại:
“Chị dâu nào? Em đang nói cái gì vậy?”
Thiên An cười tinh quái, sửa lại:
“À, em nhầm rồi. Phải gọi là chị dâu tương lai mới đúng!”
Thiên Tân càng thêm bối rối, ánh mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe:
“Đừng có đùa nữa, anh làm gì có người yêu mà đã có vợ tương lai?”
Thiên An phồng má, giọng điệu hờn dỗi:
“Anh mới hôn mê có ba ngày mà đầu óc đã lẫn lộn rồi à? Người yêu của mình mà còn không nhớ! Hay anh định giấu mẹ và em mãi đến bao giờ?”

Thiên Tân mơ màng, còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra:
“Anh… anh không có thật mà, em nói gì mà nghe lạ vậy?”
Thiên An bực bội, lắc đầu:
“Không nói chuyện với anh nữa. Lát nữa chị ấy vào đây, xem anh còn chối kiểu gì.”
Cô dừng lại một chút, rồi tiếp lời, giọng điệu vẫn mang chút trách móc:
“Anh thật là vô ơn. Chị ấy đã ở đây chăm sóc anh suốt ba ngày qua đấy.”
Thiên Tân nghe vậy, bắt đầu cố gắng nhớ lại, cảm giác mơ hồ trong đầu dần rõ ràng hơn.
Đúng rồi, hình như có một cô gái đã cứu mình…
Lúc này, cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước vào, và Thiên Tân ngẩng lên, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Đó là mẹ của hắn.
Nghe Thiên An nói anh hai vừa tỉnh giấc, bà ngay lập tức đến thăm xem tình hình hắn thế nào.
“Con thấy trong người sao rồi? Có chỗ nào bất thường không?”
Thiên Tân chưa kịp trả lời, Thiên An đã nhanh nhảu đáp thay:
“Anh hai không sao đâu mẹ, chỉ có đầu là bị vấn đề, sợ là quên mất mẹ thôi!”
Thiên Tân nghe vậy liền nhéo tai em một cái. Thiên An la lên đau đớn. Nhớ ra điều gì đó, Cô bé quay sang mẹ:
“A, phải rồi! Mẹ, chị Trang đâu rồi ạ ? Phải để chị ấy gặp anh người yêu vô tâm này mới được.”
Thiên An vừa dứt lời đã bị Thiên Tân phản bác:
“Anh làm gì có người yêu mà vô tâm hả?”
Đúng lúc đó, một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ cửa:
“Con xin lỗi, thang máy đông người quá ạ.”
Thiên Tân có hơi bất ngờ nên nhất thời không kịp phản ứng.

Hắn nhìn cô gái trước mặt, cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Ánh mắt trong trẻo và nụ cười dịu dàng của cô khiến hắn không thể rời mắt.
Cô gái kia thấy Thiên Tân cứ nhìn chằm chằm vào mình thì có chút ngại ngùng, cúi mặt xuống. Nhận ra sự bất lịch sự của mình, Thiên Tân vội nói:
“Xin lỗi, tôi không có ý gì cả…”
Cô gái vội lắc đầu, đáp lại:
“Không sao đâu ạ! Anh còn thấy đau chỗ nào không?”
Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên như rót mật vào tai, khiến Thiên Tân nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Thấy không khí giữa hai người dần im lặng, mẹ Thiên Tân mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Trang à, con lại đây xem thằng Tân một chút. Nó vừa tỉnh lại chắc còn chưa nhận ra ai đâu.”
Nghe vậy, cô gái tên Trang hơi gật đầu rồi bước lại gần, gương mặt có chút lúng túng.
Thiên Tân lúc này cũng thu ánh nhìn lại, gượng gạo nhúc nhích ngồi thẳng dậy, rồi khẽ cất tiếng:
“Chào… chào cô.”
Cô gái mỉm cười, đáp lại với giọng dịu dàng:
“Anh tỉnh lại là tốt rồi!”
Không khí trong phòng chợt lặng đi trong vài giây, rồi mẹ Thiên Tân lên tiếng, giọng nhẹ nhàng mà tinh tế:
“Thôi, mẹ với An ra ngoài một chút, để hai đứa nói chuyện.”
Thiên An lập tức đứng dậy, nhưng không quên ghé sát anh trai, hạ giọng trêu chọc:
“Cố lên nha anh hai, đừng để chị ấy chạy mất đó.”
Nói xong còn nháy mắt một cái rồi lon ton đi theo mẹ ra ngoài, không quên kéo cửa lại thật nhẹ.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng điều hòa rì rầm và ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu nhẹ lên khuôn mặt hai người.
Thiên Tân có chút lúng túng, lưng hơi cứng lại khi đối diện với Trang, nhưng vẫn cố gắng cất lời:
“Cô là người… đã cứu tôi trước đó sao ?”
Kiều Trang quay mặt về phía Thiên Tân, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt cô thoáng chút thất vọng:
“Anh không nhận ra em sao? Tên em là Kiều Trang…”
Nói xong, Kiều Trang bước tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Thiên Tân rồi thì thầm:
“Ca ca, em ở đây là vì anh đó.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt đầy mê hoặc, khiến hắn ngẩn người một lúc. Phải mất gần một phút hắn mới có thể lấy lại được sự bình tĩnh. Hắn cố gắng nhớ lại quá khứ, nhưng làm sao cũng chẳng thể nhớ ra được, một người bạn nào tên Kiều Trang, hơn nữa còn là bạn gái…
Kiều Trang ngồi xuống gần hắn, từ từ tiến lại gần rồi tựa đầu vào vai Thiên Tân, giọng nói nhẹ nhàng:
“Anh có thể không nhận ra em ngay bây giờ, nhưng em biết… anh sẽ không quên em đâu… vì em là người của anh!”
Thiên Tân ngạc nhiên hỏi:
“Người của tôi?”
Kiều Trang nhắm mắt lại, giọng ngọt ngào:
“Phải, em là của anh, mãi mãi là của anh. Từ từ anh sẽ nhớ ra thôi.”
Vừa nói, cô vừa dần th·iếp đi trong vòng tay của hắn.
Thiên Tân nhìn cô một lúc lâu, vẫn chưa hiểu gì. Khi thấy Kiều Trang đã ngủ say, hắn quyết định không đánh thức cô.
Mặc cho Kiều Trang tựa đầu vào vai hắn, Thiên Tân lặng lẽ tìm kiếm chiếc điện thoại, mong muốn kiểm tra tin tức mấy ngày qua để làm sáng tỏ mọi chuyện. Nhưng những tin tức về cuộc t·ấn c·ông sáng hôm đó dường như đã bị che giấu hoàn toàn. Mọi thứ dường như bị xóa nhòa, như thể có ai đó cố tình muốn giữ kín những gì thật sự đã xảy ra.
Một cảm giác khó tả chợt ùa đến trong lòng Thiên Tân. Mọi thứ trong hội trường lúc đó tuy chỉ là phần ký ức mơ màng, nhưng hắn có thể chắc chắn. Kiều Trang mà hắn gặp khi đó không phải là con người.

Cô ta… là thứ gì đó khác.
Kiều Trang nằm đó, thân thể tựa vào vai Thiên Tân, dường như cô có thể cảm nhận được những suy nghĩ của hắn. Khi hắn còn đang loay hoay với câu hỏi kia, một âm thanh nhẹ nhàng, vang lên từ đôi môi của cô, mặc dù đôi mắt cô vẫn khép chặt:
“Anh không nằm mơ đâu, em thật sự là Quỷ đó.”
Thiên Tân nhìn Kiều Trang, kinh ngạc không thể tin vào những gì vừa nghe.
“Cô…cô…vẫn còn đang tỉnh à?” hắn hỏi, giọng khô khốc.
Kiều Trang vẫn nằm yên, mắt nhắm lại nhưng đôi môi cô khẽ nở một nụ cười đầy bí ẩn. Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sức nặng kỳ lạ, như thể đang dò xét những cảm xúc trong lòng hắn.
“Anh có sợ em không?” Cô hỏi, đầu vẫn tựa vào vai hắn.
Thiên Tân ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào. Cảm giác mơ hồ lúc nãy lại dâng lên trong lòng hắn, như thể một tấm màn tối dần buông xuống, che khuất tất cả những điều hắn biết về thế giới này.
“Cô… cô thực sự là Quỷ?”
Thiên Tân hỏi lại, giọng hắn lạc đi, như thể đang cố vớt vát lại chút lý trí. Kiều Trang mở mắt, ánh nhìn dịu dàng chạm vào mắt Thiên Tân.
Giọng cô khẽ khàng vang lên:
“Phải… và anh cũng giống em.”
Không để Thiên Tân kịp hỏi thêm, Kiều Trang đã nhẹ nhàng ngồi dậy, bước chậm rãi ra phía cửa. Cô quay đầu lại, ánh mắt vẫn giữ vẻ dịu dàng:
“Anh không muốn trở về nhà sao?”
Thiên Tân giật mình như sực nhớ ra điều gì đó. Hắn vội vén tay áo bên trái, kéo nhẹ lớp áo bệnh nhân ra, để lộ phần vai từng bị sói cào đến rách cả da thịt.
Thế nhưng… chẳng có một vết sẹo, vết bầm hay thậm chí là dấu tích nào còn sót lại. Da thịt nơi đó trơn láng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn sững người vài giây. Cảm giác lạnh sống lưng lướt qua khi hình ảnh hôm đó ùa về.
Hắn chắc chắn, mình đã b·ị t·hương rất nặng.
Kiều Trang vẫn đứng tựa vào khung cửa, mỉm cười dịu dàng như thể đoán được suy nghĩ của hắn. Cô nhẹ giọng nói:
“Anh không cần phải lo đâu. Vết thương đó… đã tự lành rồi.”
Thiên Tân thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng không lấy làm lạ. Chuyện này không phải lần đầu xảy ra.
Một năm trước, dưới gốc cây cổ thụ ấy, hắn cũng từng bị một bà lão xem bói đâm xuyên ngực, cuối cùng vẫn sống sót, không để lại lấy một dấu tích nào.
Hắn ngẩng lên nhìn Kiều Trang, ánh mắt mang theo vẻ dò xét:
“Cô không thấy lạ sao?”
Kiều Trang lắc đầu, mỉm cười:
“Không lạ đâu ạ. Bởi vì em cũng giống như anh.”
Thiên Tân cau mày. Hắn vẫn chưa biết nên tin hay là không. Nhưng hành động tiếp theo của cô ta khiến hắn không thể phủ nhận.
Kiều Trang giơ tay lên, bẻ mạnh ngón trỏ xuống một góc quái dị.
Âm thanh “rắc” khô khốc vang lên. Chỉ vài giây sau, ngón tay gãy đã tự phục hồi, lành lặn như chưa từng có gì xảy ra.
Kiều Trang nhìn hắn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ:
“Em không lừa anh đâu… chúng ta thật sự là ác quỷ đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.