Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 39: Cát trắng




Chương 39: Cát trắng
Lão già cắn răng, quay đầu.
Không có ai.
Nhưng có một cái bóng…
Nằm trên tường.
Một cái bóng không phải của lão.
Cái bóng đó… khẽ mỉm cười.
Lão già đứng c·hết trân.
Cái bóng... cười với lão.
Làm sao có thể?
Lão không còn bóng.
Nhưng trên tường vẫn có một cái bóng.
Một cái đang nhìn lão.
Lão nuốt khan.
Linh lực đã mất.
Bóng cũng mất.
Nhưng cái gì đã thay thế nó?
Lão lùi lại.
Cái bóng không động đậy.
Nhưng…
Khoảnh khắc lão nhấc chân, một cảm giác quái dị ập đến.
Không phải từ thân thể.
Không phải từ linh hồn.
Mà từ cái bóng kia.
Nó cũng đang bước đi.
Lão ngã nhào.
Không phải vì vấp ngã.
Mà vì bóng của mình... không còn đi theo lão nữa.
Mà đang tự mình bước đi.
Như một thực thể độc lập.
Một con người khác.
Lão tròn mắt nhìn.
Cái bóng chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt đầy thích thú.
Rồi... nó mở miệng.
"Giờ ngươi là ai?"
Lão không thở được.
Không phải vì sợ hãi.
Mà vì cái gì đó đã trói chặt lấy lão.
Không phải xiềng xích.
Không phải linh lực.
Mà là một thứ vô hình.
Lão chợt hiểu ra.
Cái bóng kia…
Đang thay thế lão.
Bàn tay lão run rẩy đưa lên.
Nhưng...
Không có gì cả.
Lão nhìn xuống.
Không còn bàn tay.
Không còn cánh tay.
Không còn thân thể.
Lão mất rồi.
Nhưng vẫn còn ý thức.
Vẫn cảm nhận được mọi thứ.
Chỉ là...
Lão không còn là lão nữa.
Lão đã thành cái bóng.
Còn cái bóng kia...
Nó đã thành người.

Nó quay lưng bước đi.
Bỏ lại một lão già...
Không còn tồn tại.
Bóng Không Người
Một ngày nọ, tông môn phát hiện điều quái lạ.
Có một cái bóng di chuyển khắp nơi.
Không có người.
Không có thân xác.
Chỉ có bóng.
Ban đầu, mọi người cười cợt.
Một cái bóng thì có gì đáng sợ?
Nhưng rồi...
Bóng đó bắt đầu nói chuyện.
Ban đầu là những lời thì thầm.
Sau đó là những câu rõ ràng.
Nó gọi tên từng người.
Nó biết quá khứ của họ.
Nó biết cả những bí mật mà không ai biết.
Đệ tử trong tông môn bắt đầu biến mất.
Không một tiếng động.
Không một dấu vết.
Chỉ còn cái bóng.
Ngày càng nhiều cái bóng không người.
Rồi một ngày, có một kẻ nhìn vào gương.
Hắn thấy mình không còn bóng.
Và ngay lúc đó...
Cái bóng phía sau hắn...
Nở nụ cười.
Thanh Âm Trong Gió
Sau khi sự kiện bóng không người lan truyền, các tông môn lập tức phong tỏa khu vực, không ai được phép rời đi.
Nhưng rồi... gió thổi.
Một cơn gió bình thường.
Rồi hai cơn gió.
Rồi ba.
Và trong gió, có tiếng nói.
"Ta vẫn còn ở đây."
"Ngươi còn nhớ ta không?"
"Chúng ta từng gặp nhau."
Ban đầu, mọi người cho rằng đó là ảo giác.
Nhưng rồi, ai cũng nghe thấy.
Đệ tử tông môn, trưởng lão, thậm chí cả tông chủ.
Dù đứng trong mật thất, dù đóng kín mọi cửa, dù dùng cấm chế phong bế tai
Thanh âm vẫn vang lên.
Có kẻ bịt tai.
Nhưng nó không đến từ tai.
Có kẻ niệm chú phong bế thần thức.
Nhưng nó không đến từ thần thức.
Có kẻ chém đứt tai mình.
Nhưng nó vẫn vang lên.
Một ngày nọ, cơn gió ngừng lại.
Và những người từng nghe thanh âm...
Biến mất.
Người Biến Mất Trở Về
Ba tháng sau, khi tông môn gần như đã chấp nhận việc những kẻ nghe thấy thanh âm trong gió đã mãi mãi biến mất
Bọn họ trở về.
Một buổi sáng bình thường, khi đệ tử tông môn mở cửa đại điện, bọn họ đứng đó.
Không ai biết bọn họ quay về bằng cách nào.
Không ai biết bọn họ đã đi đâu.

Nhưng có một điều chắc chắn
Bọn họ không còn như trước.
Mắt bọn họ quá sáng, như thể chứa ánh sao trời.
Giọng bọn họ quá rõ, như thể vang vọng từ một nơi xa xăm.
Hành động của bọn họ quá hoàn hảo, không có một động tác thừa.
Khi trưởng lão hỏi:
“Các ngươi... đã đi đâu?”
Bọn họ đồng loạt mỉm cười.
Một nụ cười giống nhau.
Và đồng thanh đáp:
“Chúng ta đã tìm thấy chân lý.”
Ngay khoảnh khắc đó, mọi trưởng lão đều cảm thấy một cơn lạnh sống lưng.
Một vị lập tức xuất thủ, đánh nát một kẻ trong số họ.
Nhưng...
Không có máu.
Không có thịt xương.
Chỉ có cát trắng, tràn ra từ v·ết t·hương.
Và rồi, từ bên ngoài đại điện
Gió lại thổi.
Cát Trắng Lan Tràn
Ngay khi cát trắng từ t·hi t·hể vỡ vụn tràn xuống nền điện, một điều không thể giải thích đã xảy ra.
Cát không rơi xuống đất.
Nó lơ lửng.
Từng hạt cát bốc lên, xoay vòng trong không trung, như đang bị một thế lực vô hình thao túng.
Trưởng lão vừa ra tay biến sắc.
Hắn lập tức lùi lại, vận linh lực bảo hộ toàn thân. Nhưng ngay lúc ấy
Tất cả những kẻ đã m·ất t·ích đồng loạt giơ tay, chỉ về phía hắn.
Không một ai mở miệng, nhưng trong đại điện bỗng vang lên một thanh âm trầm thấp, kéo dài, như có ai đó thì thầm ngay bên tai:
“Tại sao ngươi lại phản kháng?”
Lão trưởng lão chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra
Cát trắng tràn vào cơ thể hắn.
Từ miệng, từ mũi, từ tai, từng hạt cát nhỏ xíu len lỏi vào từng ngóc ngách của thân thể hắn.
Cảm giác khô khốc dâng lên.
Linh lực tan biến.
Thân thể tê cứng.
Những sợi tóc bạc trắng ngay tức khắc.
Hắn muốn hét lên, muốn dùng toàn bộ tu vi để phản kháng
Nhưng cơ thể đã không còn là của hắn nữa.
Những trưởng lão còn lại hoàn toàn sững sờ.
Bọn họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng điều duy nhất mà tất cả cảm nhận được, là một sự không thể kháng cự.
Những kẻ đã m·ất t·ích vẫn đứng đó.
Mỉm cười.
Ánh mắt không có cảm xúc.
Giọng nói vang lên một lần nữa.
“Hãy cùng chúng ta...
…trở thành cát trắng.”
Cát Trắng Lan Tràn
Tĩnh mịch.
Không ai dám động.
Cát trắng vẫn lơ lửng trong không trung, như một đại dương đảo ngược, như hơi thở của thứ gì đó khổng lồ đang bao trùm cả đại điện.
Trưởng lão vừa bị cát xâm nhập... không còn hét lên.
Hắn đứng bất động.
Cát tràn ra từ mắt hắn.
Cát tràn ra từ lỗ chân lông.
Hắn đang tan thành cát.
Mọi người kinh hoàng.
Có kẻ muốn bỏ chạy
Nhưng chưa kịp cất bước, đã có thứ gì đó bắt chặt lấy chân hắn.
Là cát.

Cát đã tràn xuống nền điện.
Cát bò lên chân bọn họ.
Một trưởng lão vội vận linh lực chém xuống chân mình
Chưa kịp làm gì, tay đã rụng xuống.
Không có máu.
Chỉ có cát trắng rơi ra.
Toàn bộ đại điện vỡ òa trong sợ hãi.
Những kẻ đã m·ất t·ích vẫn đứng đó.
Ánh mắt bình thản.
Nụ cười nhẹ nhàng.
Một người trong số họ chậm rãi cất giọng, âm thanh vang khắp bốn phương tám hướng, như thể nói chuyện với tất cả mọi thứ tồn tại trong không gian này.
“Tại sao lại sợ hãi?”
“Cát không phải là kết thúc.”
“Cát là sự bắt đầu.”
Tất cả trưởng lão còn lại đều trợn trừng mắt.
Bọn họ cuối cùng đã nhận ra một điều.
Đây không phải là một cuộc thí nghiệm.
Không phải một trận pháp cổ quái.
Không phải âm mưu của một thế lực nào đó.
Đây là một...
…sự thay thế.
Một quy luật mới đã bắt đầu.
Và bọn họ, chỉ là những kẻ chậm chạp nhận ra mà thôi.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên từ trung tâm đại điện.
Một trưởng lão bạo phát linh lực, muốn thoát khỏi biển cát đang nuốt chửng mình.
Nhưng vô dụng.
Linh lực xuyên qua cát... rồi tan biến.
Tựa như nó chưa từng tồn tại.
Tựa như tất cả quy luật cũ đều đã bị c·hôn v·ùi.
Trưởng lão ấy mở miệng, muốn hét lên.
Nhưng chỉ có cát tràn ra từ miệng hắn.
Đầu hắn rụng xuống.
Không có máu.
Chỉ có cát trắng bay lả tả.
Mọi người sững sờ.
Đó không phải c·ái c·hết.
Đó là sự chuyển hóa.
Hắn đang trở thành một thứ gì đó khác.
Một vị giả thánh nhẹ nhàng bước tới, tà áo lay động như đang trôi nổi trong gió.
Gương mặt hắn hoàn mỹ vô khuyết.
Đôi mắt tĩnh lặng như đại dương sâu thẳm.
Hắn giơ tay lên
Một đạo cát trắng bốc lên từ lòng bàn tay hắn, uốn lượn như một con rắn, nhẹ nhàng quấn quanh một vị trưởng lão khác.
"Ngươi có biết tại sao mình lại sợ không?"
Trưởng lão ấy run rẩy.
"Bởi vì ngươi còn nhớ."
"Nhưng nếu ngươi quên..."
"Ngươi sẽ không còn sợ nữa."
Cát trắng siết chặt.
Trưởng lão ấy gào thét... rồi tan biến thành cát.
Mọi người sụp đổ.
Bọn họ muốn quên.
Bọn họ cần phải quên.
Để sống sót.
Và thế là...
Trong đại điện, một bóng người khác đứng dậy.
Hắn nhìn xuống tay mình.
Tay hắn đang tan thành cát.
Nhưng trong mắt hắn... không còn sợ hãi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.