Chương 40: Giả thánh
Tay hắn tan thành cát.
Nhưng hắn không chống cự.
Không gào thét.
Không tuyệt vọng.
Chỉ có bình thản.
Hắn nhìn giả thánh.
Giả thánh nhìn hắn.
Trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương tĩnh lặng, có một tia thú vị lóe lên.
"Ngươi đã hiểu rồi sao?"
Người kia không đáp.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vươn tay.
Nắm lấy một nắm cát.
Sau đó... thổi nhẹ.
Cát trắng bay lên.
Nhẹ nhàng.
Tựa như cánh hoa rơi.
Giả thánh khẽ cười.
"Tốt. Ngươi đã hiểu."
"Như vậy... ngươi không còn là kẻ đối địch nữa."
"Ngươi đã trở thành một phần của nó."
Và thế là, hắn không còn tan biến nữa.
Cát dừng lại.
Cơ thể hắn vẫn là hắn.
Nhưng từ lúc này trở đi, hắn không còn là con người nữa.
Hắn đã trở thành một phần của cát trắng.
Và rồi...
Hắn quỳ xuống.
Cúi đầu.
Giả thánh đặt tay lên đầu hắn.
"Hãy quên đi những gì ngươi cần quên."
"Hãy nhớ lấy những gì ngươi cần nhớ."
Một tân thánh ra đời.
Cả đại điện lặng như tờ.
Bởi vì bọn họ hiểu.
Nếu không muốn bị nuốt chửng...
Thì cách duy nhất
Là quỳ xuống.
Từng bóng người lặng lẽ quỳ xuống.
Một người.
Hai người.
Mười người.
Trăm người.
Cả đại điện rộng lớn, những tu sĩ kiêu hùng từng đứng thẳng hiên ngang nay cúi đầu, phủ phục trên nền đá lạnh.
Không một ai dám chống cự.
Không một ai dám lên tiếng.
Họ chỉ run rẩy...
Và chờ đợi.
Giả thánh nhìn xuống.
Ánh mắt hắn không mang theo chút nhân từ nào.
Không có tức giận.
Không có khoan dung.
Chỉ có ánh nhìn của kẻ ban phát chân lý.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay.
"Các ngươi... đã hiểu chưa?"
Hơi thở bọn họ ngưng lại.
Chỉ có một tiếng vang đồng loạt.
"Bái kiến Giả Thánh!"
Giả thánh mỉm cười.
Hắn không cần phải làm gì cả.
Những kẻ còn đứng... bây giờ không còn đứng nữa.
Những kẻ còn thắc mắc... bây giờ không còn thắc mắc nữa.
Một đế chế mới được hình thành.
Một trật tự mới được xác lập.
Và cát trắng...
Vẫn âm thầm lan tràn.
Cát trắng vẫn tiếp tục bò tới.
Tràn qua đá xanh.
Tràn qua xác người.
Tràn qua đạo tâm...
Một vị trưởng lão khẽ run rẩy quỳ giữa đại điện.
Lão không phải là kẻ yếu nhất.
Cũng không phải là kẻ ngu muội nhất.
Nhưng lão vẫn quỳ xuống.
Chỉ vì bọn họ đều quỳ.
Giả thánh bước chậm rãi.
Từng bước, từng bước.
Không một chút gấp gáp.
Như thể mọi thứ đã được định sẵn.
Hắn nhìn xuống lão trưởng lão, ánh mắt ôn hòa.
Rồi... hắn cười.
"Ngươi có hiểu không?"
Lão trưởng lão mím chặt môi.
Toàn thân căng cứng.
Đạo tâm rung động.
Nhưng cuối cùng, lão vẫn hạ thấp đầu.
"... Ta hiểu."
Giả thánh gật đầu.
Cát trắng dừng lại.
Cả đại điện tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng thở khe khẽ của những kẻ còn sống.
Một trật tự mới đã được khắc sâu vào xương cốt.
Nhưng đến bao giờ...
Cát trắng mới thật sự dừng lại?
Cát trắng ngừng lan tràn.
Nhưng nó chưa biến mất.
Nó chỉ ẩn nhẫn.
Như thể chờ đợi.
Một gã tu sĩ trẻ tuổi đứng trong góc điện.
Hắn không quỳ.
Hắn cũng không lên tiếng.
Chỉ đứng đó, bất động như tượng gỗ.
Giả thánh quay đầu.
Ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Một khoảnh khắc.
Rồi hai khoảnh khắc.
Rồi... hắn cười.
"Ngươi hiểu không?"
Gã tu sĩ không đáp.
Hắn không thể đáp.
Bởi vì hắn biết, dù có nói gì...
Cũng không thay đổi được gì.
Nhưng Giả thánh chỉ cười.
Nhẹ nhàng.
Rồi hắn gật đầu.
Như thể đã chấp nhận câu trả lời.
Cát trắng...
Lại tiếp tục lan tràn.
Cát trắng lan tràn.
Không nhanh.
Không chậm.
Tự nhiên như hơi thở.
Người quỳ vẫn quỳ.
Kẻ đứng vẫn đứng.
Nhưng sự khác biệt đã hình thành.
Họ đều biết.
Nhưng không ai nói.
Cho đến khi...
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
"Chúng ta đã sai rồi."
Giả thánh khẽ nghiêng đầu.
Gã tu sĩ trẻ tuổi cũng nghiêng đầu.
Không ai biết ai vừa nói.
Không ai nhận ra người nào trong số họ vừa cất giọng.
Nhưng câu nói ấy...
Không ai phản bác.
Và...
Không ai phủ nhận.
Cát trắng...
Tiếp tục lan tràn.
Cát trắng không dừng.
Từng hạt nhẹ như hơi thở, nhưng mỗi bước lại mang theo một thứ gì đó không thể vãn hồi.
Những người quỳ...
Cát nhấn chìm họ.
Không đau đớn.
Không giãy giụa.
Chỉ lặng lẽ biến mất.
Những người đứng...
Cát không chạm vào họ.
Nhưng mắt họ trống rỗng.
Nhìn thấy.
Nhưng không hiểu.
Một tu sĩ run rẩy mở miệng:
"Đây... là gì?"
Cát trắng ngừng lan tràn.
Tất cả cùng chờ đợi.
Một giọng nói bình thản vang lên.
"Người quỳ không thể đứng dậy."
Lúc này, tất cả đều hiểu.
Nhưng đã muộn.
Kẻ Không Quỳ, Kẻ Không Đứng
Sau khi cát trắng rút đi, cả khu vực trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không ai dám thốt lên lời nào.
Một tu sĩ chưa từng quỳ, cũng không từng đứng thẳng.
Hắn chỉ ngồi.
Không quỳ.
Không đứng.
Không bước.
Chỉ ngồi.
Cát không nuốt chửng hắn.
Mọi người không hiểu.
Kẻ sống sót duy nhất.
Nhưng tại sao?
Một vị trưởng lão cất tiếng hỏi:
"Ngươi... đã làm gì?"
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng.
"Ta không lựa chọn."
Cả tông môn r·úng đ·ộng.
Những kẻ đã chọn quỳ, đ·ã c·hết.
Những kẻ đã chọn đứng, đã mất linh hồn.
Chỉ kẻ không lựa chọn, vẫn còn sống.
Nhưng...
Hắn còn là người không?
Kẻ Không Lựa Chọn
Kẻ không quỳ, không đứng, chỉ ngồi, khiến toàn bộ tu sĩ xung quanh rùng mình.
Không phải vì hắn mạnh mẽ, mà vì hắn quá sai lệch.
Một vị trưởng lão bước lên, ánh mắt như xuyên thấu chân tướng.
"Không lựa chọn? Trò hề! Ngươi đã chọn một con đường khác, một con đường không thể dung thứ!"
Hắn ngồi yên, không đáp.
Nhưng cát lại bắt đầu cuộn trào lần nữa.
Một đệ tử run rẩy chỉ vào hắn.
"Hắn... hắn không thuộc về thế giới này!"
"Hắn không quỳ, không đứng, không bước, vậy hắn là gì?"
Lời này vang lên, cả đám đông lập tức biến sắc.
"Không quỳ, không đứng, không bước..."
"Hắn không phải người!"
Trưởng lão vung tay, một đạo kiếm quang xé gió.
Hắn không né tránh.
Không chống cự.
Không phản kháng.
Chỉ ngồi đó.
Nhát kiếm chém xuyên người hắn.
Hắn vẫn ngồi.
Không động đậy.
Không hề có một giọt máu rơi xuống.
Cả tông môn hoảng sợ.
Một đệ tử lắp bắp.
"Hắn... Hắn đã không còn tồn tại!"
Nhưng hắn vẫn ngồi đó.
Vẫn nhìn bọn họ.
Người Ngồi Không Tồn Tại
Không ai dám tiến lên.
Không ai dám rút lui.
Không ai còn dám thở mạnh.
Chỉ có hắn, vẫn ngồi.
"Giết hắn!"
Một trưởng lão gầm lên.
"Một thứ không tồn tại lại muốn ngồi giữa thế gian? Trò cười!"
Năm vị tu sĩ đồng loạt xuất thủ.
Kiếm quang chói lòa, pháp thuật ầm ầm nổ tung.
Mặt đất nứt toác.
Không gian run rẩy.
Ánh sáng đan xen.
Hắn vẫn ngồi.
Không tránh.
Không phản kháng.
Cũng không b·ị đ·ánh trúng.
Một trưởng lão rùng mình.
"Không thể nào..."
"Rõ ràng chúng ta đã ra tay!"
Nhưng hắn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
"Các ngươi chưa ra tay."
Lời nói vang lên.
Không phải từ miệng hắn.
Không phải từ bất kỳ ai.
Mà là từ chính bầu trời.
Tất cả tu sĩ bỗng nhiên nhận ra:
Bọn họ chưa từng động thủ.
Tất cả hành động chỉ diễn ra trong suy nghĩ.
Bọn họ đứng bất động, tay vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị xuất thủ.
Thời gian không hề trôi qua.
Mọi thứ chỉ là một ảo giác...
Do ai tạo ra?
Không ai biết.
Chỉ có hắn, vẫn ngồi.
Người Không Tồn Tại Đứng Lên
Không ai nhúc nhích.
Không ai dám chớp mắt.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có hắn, vẫn ngồi.
Nhưng rồi, hắn đứng dậy.
Chỉ một động tác đơn giản, nhưng cả tông môn như đổ sập.
Không phải mặt đất nứt vỡ.
Không phải không gian rung động.
Mà là tất cả tu sĩ đều ngã quỵ.
Không ai hiểu tại sao.
Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Không ai dám mở miệng.
Chỉ có hắn, bình thản phủi nhẹ tà áo.
Một trưởng lão nghiến răng.
"Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Hắn không trả lời.
Hắn chỉ bước đi.
Mỗi bước vang vọng như sấm sét, nhưng lại không hề tạo ra âm thanh.
Một tu sĩ trẻ tuổi hoảng loạn thốt lên:
"Hắn không tồn tại! Không thể nào! Chúng ta đều nhìn thấy hắn!"
Nhưng không ai dám xác nhận.
Vì ngay khoảnh khắc ấy
Bóng dáng hắn mờ dần.
Từng mảnh bị gió cuốn đi, tan biến như chưa từng tồn tại.
Một vị trưởng lão sắc mặt tái nhợt.
"Chúng ta vừa đối đầu với cái gì?"
Không ai trả lời.
Không ai dám nói một lời.
Vì không ai chắc chắn rằng chuyện này có thực sự xảy ra hay không.