Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 41: Cái tên




Chương 41: Cái tên
Một Câu Hỏi Không Ai Trả Lời
Đêm xuống.
Cả tông môn đều im lặng.
Không ai dám bàn tán về chuyện ban ngày.
Không ai dám nhắc đến kẻ đã biến mất.
Nhưng có một điều mà tất cả đều ngầm hiểu:
Hắn vẫn ở đây.
Không phải trong bóng tối.
Không phải trong cõi u minh.
Mà là trong suy nghĩ của từng người.
Một đệ tử trẻ tuổi nuốt nước bọt, thì thầm với sư huynh:
"Huynh... có nhớ rõ mặt hắn không?"
Sư huynh rùng mình.
"Ta... không biết. Rõ ràng ta đã nhìn thấy hắn."
"Nhưng giờ nhớ lại thì..."
Cả hai đều im bặt.
Không ai nhớ rõ.
Chỉ nhớ có một bóng người.
Chỉ nhớ hắn đã đứng dậy.
Chỉ nhớ hắn đã biến mất.
Nhưng hắn trông như thế nào?
Không ai trả lời được.
Trưởng lão Từ Thanh ngồi trong mật thất.
Ông nhắm mắt, cố hồi tưởng lại.
Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra?
Ông nhớ mọi người đều quỳ xuống.
Ông nhớ có ai đó đã đứng dậy.
Nhưng là ai?
Tên gì? Dung mạo ra sao?
Không nhớ nổi.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu ông.
Một giọng nói lạ lẫm, nhưng cũng rất quen thuộc.
"Nếu ngay cả hình dáng của ta các ngươi cũng không thể nhớ..."
"...thì có chắc rằng ta thực sự đã tồn tại?"
Ầm!
Từ Thanh mở bừng mắt.
Ông nhận ra mình đang toát mồ hôi lạnh.
Xung quanh vẫn là căn mật thất yên tĩnh.
Mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
Không có ai ở đây.
Nhưng ông không dám quay đầu lại.
Vì ngay lúc này, ông có cảm giác
Có một người đang đứng sau lưng ông.
Không khí trong mật thất ngưng đọng.
Từ Thanh không quay đầu lại.
Không phải vì ông không muốn.
Mà là...
Ông không dám.
Có một cơn lạnh bò dọc sống lưng.
Cảm giác không đúng.
Rõ ràng mật thất chỉ có một mình ông.
Nhưng ngay lúc này
Có một ai đó đang ở đây.
Từ Thanh nhắm mắt lại.
Hít sâu.
Rồi mở mắt ra.
Không có ai cả.
Mật thất trống rỗng.
Mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
Nhưng cảm giác kia không biến mất.
Nó vẫn bám riết.
Như thể có thứ gì đó đang quan sát ông.
Ông chầm chậm đứng dậy.
Cất bước rời khỏi mật thất.
Nhưng khi vừa chạm tay vào cửa...
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Không phải từ phía sau.
Mà là
Ngay bên tai.
"Sao không nhìn lại?"

Từ Thanh toàn thân cứng đờ.
Tay rời khỏi cửa.
Ông hít một hơi sâu.
Rồi từ từ, quay đầu lại.
Không có ai.
Mật thất trống rỗng.
Từ Thanh đứng yên.
Ông biết rõ cảm giác này.
Không phải ảo giác.
Không phải tâm ma.
Mà là
Giả Đạo.
Một giọng cười khẽ vang lên trong đầu ông.
"Thế nào? Giờ thì ngươi nhớ ta chưa?"
Từ Thanh sắc mặt tái nhợt.
Ông không nhớ nổi.
Ông không biết giọng nói này là của ai.
Nhưng nó quá quen thuộc.
Như thể đã luôn tồn tại.
Từ Thanh lùi lại một bước.
Bỗng
Cửa mật thất mở toang.
Một vị trưởng lão khác đứng ngoài cửa.
Nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Sư huynh, người đang nói chuyện với ai vậy?"
Từ Thanh toàn thân lạnh toát.
Ông định đáp.
Nhưng không thể mở miệng.
Bởi vì
Ngay lúc này, ông chợt nhận ra.
Ông không nhớ mình đang nói chuyện với ai.
Cái Tên Không Tồn Tại
Từ Thanh không trả lời.
Ông muốn mở miệng.
Nhưng không thể.
Cổ họng như bị bóp nghẹt.
Như thể...
Có một thứ gì đó không cho phép ông nói ra.
Trưởng lão ngoài cửa nhíu mày.
“Sư huynh?”
Từ Thanh hít sâu một hơi.
Lấy lại bình tĩnh.
“… Không có gì.”
Ông bước ra ngoài.
Không quay đầu lại.
Không dám quay đầu lại.
Nhưng trong đầu
Giọng nói kia lại vang lên.
“Ngươi quên ta rồi sao?”
Từ Thanh cắn chặt răng.
Không đáp.
Không phản ứng.
Chỉ đi thật nhanh.
Muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nhưng khi vừa bước qua cánh cửa
Một cơn chóng mặt dữ dội ập đến.
Mọi thứ chao đảo.
Cảnh vật xung quanh biến đổi.
Hành lang dài của tông môn bỗng trở nên méo mó.
Cây cối, đá tảng, kiến trúc
Tất cả như đang vặn vẹo.
Như thể...
Chúng chưa bao giờ tồn tại.
Từ Thanh cứng người.
Đây không phải ảo giác.
Không phải huyễn cảnh.
Mà là
Giả Đạo.
Một bóng người đứng ngay trước mặt ông.
Không có hình dáng rõ ràng.
Chỉ là một cái bóng mờ ảo.

Nhưng giọng nói kia lại cất lên.
“Ngươi thực sự quên ta rồi sao?”
“Tên ta là gì?”
Từ Thanh mở miệng.
Nhưng không thể nói ra.
Không phải vì ông không nhớ.
Mà là
Không có cái tên nào xuất hiện trong đầu ông cả.
Không có gì cả.
Không hề có một cái tên.
Người này... không hề tồn tại.
"Thế thì... ta sẽ khiến ngươi nhớ lại."
Bóng người vươn tay.
Chạm vào trán ông.
Một luồng khí tức xâm nhập thần hồn.
Trong nháy mắt
Toàn bộ thế giới xung quanh vỡ vụn.
Hồi Ức Không Tồn Tại
Từ Thanh rơi vào khoảng không vô tận.
Xung quanh không còn gì.
Không có đất.
Không có trời.
Không có ánh sáng.
Chỉ có bóng tối.
Nhưng trong bóng tối ấy
Hắn đứng đó.
"Ngươi thực sự không nhớ ta sao?"
Giọng nói vang vọng.
Không rõ xa hay gần.
Không rõ thật hay giả.
Từ Thanh cắn răng.
“… Ngươi là ai?”
“Ta là người mà ngươi đã quên.”
“Ngươi quên ta, nhưng ta không quên ngươi.”
“Ta sẽ khiến ngươi nhớ lại.”
Những hình ảnh bắt đầu hiện lên.
Mờ nhạt.
Như một giấc mộng bị c·hôn v·ùi.
Một bàn trà.
Có một người ngồi đối diện ông.
Hắn cười rất nhẹ.
Rót trà, đẩy ly trà tới trước mặt ông.
Một trận chiến.
Có một bóng người đứng chắn trước mặt ông.
Máu nhuộm đỏ toàn bộ chiến bào.
Hắn quay đầu lại
Miệng nở một nụ cười rất khẽ.
“Ngươi chạy đi.”
“Ta sẽ cản hắn lại.”
Một cái tên.
Từ Thanh biết hắn có một cái tên.
Nhưng cái tên đó...
Đã bị xóa bỏ.
Không ai còn nhớ.
Không ai còn nhắc đến.
Bóng người trong bóng tối tiến gần hơn.
Từ Thanh muốn lùi lại.
Nhưng không thể.
Không còn đường lui.
Không còn nơi nào để đi.
Hắn đưa tay chạm vào trán ông.
"Hãy nhớ lại ta."
"Hãy nhớ lại cái tên của ta."
"Nếu không"
Toàn bộ thế giới sụp đổ.
Cái Tên Bị Xóa Bỏ
Từ Thanh mở mắt.
Hắn vẫn đứng ở đó.
Mọi thứ vẫn là bóng tối.

Nhưng giờ đây
Hắn đã nhớ ra.
Người đó…
Không phải ai xa lạ.
Không phải một ảo giác.
Không phải một linh hồn vất vưởng.
Hắn là
“Trần Bất Tử.”
Bóng người trong bóng tối mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng mà xa lạ.
“Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra.”
“Nhưng”
“Ngươi có dám thừa nhận không?”
Từ Thanh rùng mình.
Hắn có thể thừa nhận sao?
Không thể.
Bởi vì…
Trần Bất Tử không tồn tại.
Mọi ghi chép về hắn đã bị xóa bỏ.
Mọi ký ức về hắn đã bị chỉnh sửa.
Mọi dấu vết của hắn đã bị tiêu diệt.
Không ai còn nhớ.
Không ai được phép nhớ.
Không ai được phép nhắc tới.
Trần Bất Tử đã bị thế giới phủ nhận.
Hắn chưa từng tồn tại.
Nhưng giờ đây
Hắn đứng ngay trước mặt Từ Thanh.
Hắn đang mỉm cười với ông.
Hắn đang chờ đợi câu trả lời.
“Ngươi có dám thừa nhận không?”
“Nếu ngươi thừa nhận, thế giới này sẽ tiêu diệt ngươi.”
“Nếu ngươi phủ nhận, ngươi sẽ tiếp tục sống.”
“Lựa chọn của ngươi là gì?”
Từ Thanh nắm chặt tay.
Hắn có thể chọn được sao?
Hắn thực sự có lựa chọn sao?
Một bên là sự thật.
Một bên là sự sống.
Hắn cúi đầu.
Hắn mở miệng.
“Ta”
Toàn bộ thế giới rung chuyển.
Sự Việc: Người Phủ Nhận Chính Mình
“Ta”
Khoảnh khắc Từ Thanh mở miệng, toàn bộ thế giới rung chuyển.
Bầu trời tối sầm.
Mặt đất run rẩy.
Không gian méo mó như một tấm gương vỡ.
Hắn cảm thấy vô số ánh mắt từ hư không đang nhìn xuống.
Ánh mắt của những kẻ không tên.
Ánh mắt của thế giới này.
“Nói ra đi.”
“Thừa nhận đi.”
“Ngươi có dám không?”
Giọng nói của Trần Bất Tử như tiếng vọng từ sâu trong linh hồn.
Nhưng Từ Thanh không thể trả lời.
Không phải vì hắn không muốn.
Mà vì hắn không còn nhớ.
Tên của hắn là gì?
Hắn là ai?
Hắn có thực sự tồn tại không?
Hay chỉ là một bóng ma
Một phần của Giả Đạo?
Những suy nghĩ của hắn bị bóp nghẹt.
Mỗi lần cố nhớ, đầu hắn đau nhói.
Ký ức tan biến ngay khi hắn chạm vào.
Như một quyển sách bị xé từng trang.
Như một giấc mộng vừa tỉnh đã quên.
“Ngươi có dám thừa nhận không?”
Hắn muốn.
Nhưng hắn không thể.
Bởi vì
Hắn đã bị Giả Đạo phủ nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.