Chương 42: Đã từng
Hắn ngước mắt lên.
Trần Bất Tử vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn hắn.
Không thúc giục.
Không cười cợt.
Chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Từ Thanh há miệng.
Hắn muốn nói.
Hắn muốn hét lên.
Hắn muốn xác nhận rằng mình tồn tại.
Nhưng giọng hắn
“Ta… là ai?”
Khoảnh khắc câu nói ấy cất lên
Cả thế giới nổ tung.
Sau khi thế giới nổ tung
Từ Thanh vẫn đứng đó.
Không có tro tàn.
Không có dư chấn.
Không có gì cả.
Mọi thứ đều không tồn tại.
Hắn đang ở đâu?
Không có trời, không có đất, không có ánh sáng.
Chỉ có bóng tối vô tận.
Không có cảm giác về thời gian.
Không có khái niệm về bản thân.
Hắn không còn là một con người.
Hắn chỉ là một suy nghĩ mơ hồ.
“Thế giới đã quên ngươi.”
“Tên ngươi đã bị xóa.”
“Sự tồn tại của ngươi chưa từng có.”
Một giọng nói vang lên trong bóng tối.
Lạnh lẽo.
Vô cảm.
Như thể nó chỉ đang thuật lại một sự thật hiển nhiên.
Hắn là ai?
Hắn đã từng là ai?
Hắn cố nhớ
Nhưng không có gì để nhớ.
Ký ức của hắn chỉ là một khoảng trống.
Một trang giấy trắng.
Một câu chuyện chưa từng được viết.
“Vậy ta… c·hết rồi sao?”
Hắn hỏi.
Không có câu trả lời.
Chỉ có sự im lặng tuyệt đối.
Như thể chính câu hỏi đó cũng không tồn tại.
Hắn cố bước đi.
Nhưng không có đường.
Hắn cố vươn tay.
Nhưng không có gì để chạm vào.
Hắn cố gào thét.
Nhưng không có ai để lắng nghe.
Hắn đã trở thành hư vô.
Nhưng ngay lúc đó
Một giọng nói khác vang lên.
Rất nhỏ.
Rất yếu ớt.
Nhưng nó là của hắn.
“…Không.”
“…Ta vẫn còn đây.”
“…Ta vẫn còn tồn tại.”
Hắn không chấp nhận.
Hắn không cam tâm.
“Nếu ngươi thực sự tồn tại…”
“…Hãy chứng minh đi.”
Một cánh cửa xuất hiện trong bóng tối.
Cánh cửa không dẫn đến đâu cả.
Chỉ là một cánh cửa trống rỗng.
Nhưng hắn đã không còn lựa chọn.
Từ Thanh bước vào.
Và hắn mở mắt.
Hắn vẫn đang đứng đó.
Trước mặt hắn
Trần Bất Tử vẫn nhìn hắn.
Bình tĩnh.
Không bất ngờ.
Không thất vọng.
Chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi có dám thừa nhận chưa?”
Từ Thanh hít một hơi thật sâu.
Cảm nhận đôi chân mình đang đứng trên mặt đất.
Cảm nhận trái tim mình vẫn đang đập.
Cảm nhận sự tồn tại của chính mình.
Hắn mở miệng.
“Ta là Từ Thanh.”
“Ta tồn tại.”
“Ta chưa từng biến mất.”
Khoảnh khắc hắn thừa nhận
Cả thế giới rung chuyển.
Kẻ Trở Về
Sau khoảnh khắc đó
Từ Thanh đứng trong một thế giới đã khác.
Bầu trời vẫn xanh.
Mặt đất vẫn rắn chắc.
Gió vẫn thổi.
Nhưng không ai nhận ra hắn.
Hắn bước qua con đường cũ.
Qua những tòa đại điện từng khắc ghi dấu chân hắn.
Qua những dãy hành lang từng vang vọng giọng nói của hắn.
Không ai quay đầu.
Không ai chào hỏi.
Không ai nhìn thấy hắn.
"Ta chưa từng biến mất."
Nhưng đối với thế giới này
Hắn chưa từng tồn tại.
Từ Thanh cố gắng thử.
Hắn gọi tên sư huynh sư đệ.
Hắn chặn đường một đệ tử tông môn.
Hắn hét lên giữa quảng trường.
Nhưng không ai phản ứng.
Không phải họ phớt lờ.
Không phải họ coi khinh.
Mà họ thực sự không thể thấy hắn.
Hắn vẫn còn đó.
Nhưng hắn đã không còn là một phần của thế giới.
Vậy thì… hắn là gì.
Hắn thử g·iết người.
Lưỡi kiếm của hắn xuyên qua một đệ tử vô danh.
Máu bắn tung.
Thịt bị xé toạc.
Nhưng đệ tử đó không cảm thấy gì.
Không la hét.
Không đau đớn.
Thậm chí không nhận ra mình đ·ã c·hết.
"Thế giới đã thay đổi."
"Những quy tắc cũ đã bị thay thế."
"Còn ngươi... là một lỗi sai."
Hắn hiểu ra.
Thế giới này không có chỗ cho hắn nữa.
Hắn không còn là một tu sĩ.
Hắn không còn là một con người.
Hắn chỉ là một ảo ảnh.
Một thực thể lẽ ra không nên tồn tại.
Vậy thì… hắn phải làm gì.
Hắn phải viết lại sự thật.
Hắn phải ép cả thế giới nhớ đến hắn.
Hắn phải phá vỡ trật tự giả tạo này.
Và vì thế
Hắn mỉm cười.
"Nếu các ngươi đã quên ta..."
"...Ta sẽ khiến các ngươi nhớ lại."
Và thế là, hắn bắt đầu tàn sát.
Cái Tên Bị Xóa
"Tông môn không có người như ngươi."
Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt xuyên tâm trí Từ Thanh.
Hắn đã g·iết.
Hắn đã hủy hoại.
Hắn đã bắt cả tông môn nhuốm máu.
Nhưng không ai nhớ đến hắn.
Khi một đệ tử c·hết, tên hắn bị xóa khỏi tông môn.
Khi một trưởng lão bỏ mạng, hắn chưa từng là trưởng lão.
Cả thế giới này từ chối thừa nhận sự tồn tại của hắn.
Hắn không thể bị ghi nhớ.
Hắn không thể để lại dấu vết.
Một kẻ không tồn tại
Một cơn ác mộng chỉ hiện hữu trong khoảnh khắc.
Nhưng hắn không từ bỏ.
"Nếu thế giới không chấp nhận ta..."
"...ta sẽ xóa bỏ cả thế giới này."
Hắn không còn g·iết từng người một.
Hắn hủy diệt luôn cả ký ức.
Hắn g·iết một đệ tử
Tông môn quên đi kẻ đó đã từng tồn tại.
Hắn g·iết một trưởng lão
Những đệ tử khác không nhớ ai đã từng đứng ở vị trí đó.
Hắn t·hiêu r·ụi cả đại điện
Ngày hôm sau, đại điện chưa từng tồn tại.
Hắn nhận ra
Thế giới này không chỉ quên hắn.
Mà quên luôn cả những gì hắn đụng tới.
"Hahaha... thú vị."
Từ Thanh cười lớn.
Hắn không còn g·iết vì trả thù.
Hắn g·iết để thí nghiệm.
Hắn muốn xem giới hạn của quy tắc này.
Hắn muốn biết
"Nếu ta xóa bỏ tất cả, thì điều gì sẽ còn lại."
Một thế giới không có quá khứ.
Một thế giới chỉ có hiện tại.
Hay một thế giới sẽ biến mất mãi mãi.
Từ Thanh chưa từng thấy một con đường thú vị đến thế.
Và hắn sẽ đi đến cùng.
Tông Môn Trống Rỗng
Sáng hôm đó, Thiên Huyễn Tông thức giấc trong sự hoảng loạn.
Mọi người quên mất chuyện gì đã xảy ra.
Bên ngoài đại điện, cột đá ghi tên trưởng lão đã trống trơn.
Trong sảnh đường, các ghế ngồi bị bỏ trống mà không ai nhớ ai từng ngồi đó.
Các đệ tử đếm lại số người trong tôngmột nửa đã biến mất.
"Chuyện gì đã xảy ra."
"Hôm qua còn đầy đủ mà..."
"Trưởng lão đâu. Ai là chưởng môn."
Nhưng không ai nhớ.
Chưởng môn Thiên Huyễn Tông lật mở các ghi chép.
Trống rỗng.
Không có lịch sử.
Không có quá khứ.
Cả tông môn giống như mới được dựng lên ngày hôm qua.
"Không thể nào... Không thể nào có chuyện này."
Chưởng môn gào lên.
Nhưng hắn cũng không nhớ mình là ai.
Các đệ tử dần dần mất đi ý thức về chính bản thân mình.
Những người còn lại cố gắng ghi chép, cố gắng khắc dấu, cố gắng nhớ lấy những gì đang diễn ra.
Nhưng mọi thứ vẫn biến mất.
Cứ mỗi lần ai đó quay đi
Một người khác lại bị xóa khỏi thực tại.
Tông môn không còn sư huynh đệ.
Tông môn không còn trưởng lão.
Tông môn không còn ai nhớ mình tồn tại vì điều gì.
"Chúng ta..."
"Là ai."
Một ngày sau
Thiên Huyễn Tông biến mất khỏi tu chân giới.
Không ai nhớ nó đã từng tồn tại.
Bóng Người Cuối Cùng
Đêm hôm đó, một đệ tử Thiên Huyễn Tông cuối cùng vẫn còn tồn tại.
Hắn không quên.
Hắn nhớ mọi thứ.
Nhớ trưởng lão, nhớ sư huynh đệ, nhớ từng góc nhỏ của tông môn.
Nhưng... hắn không thể rời khỏi đây.
Cả tông môn đã trống trơn.
Không tiếng người. Không hơi thở.
Chỉ còn một mình hắn ngồi giữa đại điện.
Những ngọn đèn vẫn sáng.
Nhưng không ai thắp.
Những cuốn sách vẫn mở.
Nhưng không ai đọc.
"Mình có tồn tại không."
Hắn tự hỏi.
Không ai trả lời.
Hắn bước ra khỏi điện, đi tìm một ai đó.
Nhưng dù hắn có đi bao xa, bước bao lâu
Tông môn vẫn chỉ có một mình hắn.
Hắn bỏ chạy.
Hắn vượt qua cổng chính, xuống núi.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại
Thiên Huyễn Tông vẫn ở phía sau hắn.
Vẫn tĩnh lặng.
Vẫn trống rỗng.
"Không ai nhớ tới ta..."
"Không ai biết ta còn sống..."
"Vậy ta có thực sự tồn tại không."
Sáng hôm sau
Bóng người cuối cùng của Thiên Huyễn Tông biến mất.
Không ai nhớ hắn từng tồn tại.
Không ai nhớ Thiên Huyễn Tông từng có một người như thế.