Chương 43: Đứa trẻ
Không ai nhớ...
Thiên Huyễn Tông.
Môn Quy Còn Đó, Người Đã Mất
Ở một vùng hoang vu, tông môn không người vẫn đứng sừng sững.
Bia đá trước cổng khắc ba chữ:
"Thiên Huyễn Tông."
Từng là một tông môn hưng thịnh, giờ chỉ còn bóng tối và cát bụi.
Môn quy vẫn còn.
Trên đại điện, tấm bảng cũ kỹ vẫn treo ngay ngắn.
- Đệ tử không được trái lời sư tôn.
- Không được phản bội tông môn.
- Không được tiết lộ bí mật cho kẻ khác.
Một cơn gió lạnh lướt qua.
Tấm bảng... khẽ lay động.
Không ai đọc.
Không ai quỳ bái.
Không ai còn nhớ...
Nhưng bỗng nhiên
Tấm bảng vang lên một giọng nói u ám.
"Đệ tử không được trái lời sư tôn."
Tiếng nói vọng khắp đại điện trống không.
"Không được phản bội tông môn."
Gió nổi lên, bàn ghế rung lắc.
"Không được tiết lộ bí mật cho kẻ khác."
Cánh cửa đại điện tự động đóng sầm lại.
Một bóng đen xuất hiện giữa điện.
Hắn quỳ xuống, lặng lẽ khấu đầu.
"Ta vẫn còn đây..."
"Ta vẫn là đệ tử Thiên Huyễn Tông..."
"Ta không quên..."
Hắn đứng lên, quay lưng bước đi.
Bóng lưng biến mất trong bóng tối.
Chỉ còn lại môn quy vẫn treo giữa điện.
Tông môn đã mất.
Nhưng môn quy...
Vẫn còn.
Cửa Tông Mở Ra
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Cánh cửa lớn của Thiên Huyễn Tông rung lên.
Không ai đẩy.
Không ai chạm.
Nhưng nó... tự mở.
Gió rít qua khe cửa.
Một bóng người bước vào.
Áo lam tro bụi.
Tóc bạc xơ xác.
Ánh mắt trống rỗng.
Hắn đứng trước đại điện.
Nhìn môn quy.
Rồi quỳ xuống.
"Ta trở về."
"Thiên Huyễn Tông... còn không."
Không ai đáp.
Không ai đón chào.
Nhưng bia đá cổng tông môn bỗng phát sáng.
Ba chữ "Thiên Huyễn Tông" rung lên khe khẽ.
Bóng người ấy bật cười.
"Vẫn còn..."
"Chỉ là... không còn ai."
Hắn đứng dậy, quay lưng rời đi.
Cửa tông lặng lẽ khép lại.
Bia đá mờ đi.
Mọi thứ quay về tĩnh lặng.
Như thể... chưa từng có ai đến.
Khách Lạ Uống Trà
Giữa núi sâu, trong một góc hẻo lánh của Thiên Huyễn Tông, có một quán trà nhỏ.
Không bảng hiệu.
Không người phục vụ.
Chỉ có một ông lão tóc bạc ngồi sau quầy, rót trà mà không ai gọi.
Chiều nay, quán trà có khách.
Một bóng người lạ mặt chậm rãi bước vào.
Áo tro bụi, tóc bạc phơ, mắt không hồn.
Hắn ngồi xuống.
Ông lão nhìn thoáng qua, rồi lặng lẽ rót trà.
"Lâu rồi không có ai ghé."
"Đây là trà Bích Vân, ba trăm năm tuổi."
"Uống một chén, có thể thấy chuyện quá khứ."
Người khách cầm chén trà, nhìn làn khói bốc lên.
"Quá khứ ư."
"Ta có cần thấy không..."
Hắn nhấp một ngụm.
Ngay lập tức, đôi mắt hắn đổi màu.
Một màu đen kịt.
Một hình ảnh lóe lên trong tâm trí
Những ngày xưa cũ.
Những n·gười đ·ã k·huất.
Những thứ đã mất.
Chén trà rơi xuống bàn.
Hắn cười khẽ.
"Hóa ra... ta từng sống."
Ông lão vẫn bình thản.
Lại rót thêm một chén.
"Nếu đã nhớ ra, còn muốn uống nữa không."
Người khách cầm chén trà thứ hai.
"Lần này..."
"Để quên."
Hắn uống cạn.
Đôi mắt trở lại trống rỗng.
Hắn đứng dậy, rời đi.
Ông lão thở dài.
"Người đến đây..."
"Chẳng ai còn nguyên vẹn mà rời đi."
Quán Trà Lại Có Khách
Hôm sau, quán trà lại có khách.
Lần này là hai người.
Một kẻ vận bạch y thanh khiết, tay cầm bội kiếm.
Một kẻ áo đen phủ gió, dáng đi âm trầm.
Bọn họ không ngồi cùng bàn.
Ông lão nhìn thoáng qua, không hỏi.
Chỉ lặng lẽ rót trà.
Một chén màu lam.
Một chén màu đỏ.
"Trà Lamnhìn thấu nhân tâm."
"Trà Huyếtquên đi nhân tâm."
Bạch y nhân nhấc chén trà Lam.
Hắn nhấp một ngụm.
Ngay lập tức, ánh mắt hắn rung động.
Hắn nhìn về kẻ áo đen đối diện.
Trong thoáng chốc
Hắn thấy những thứ không nên thấy.
Hắn thấy kẻ áo đen không có trái tim.
Một cái lồng trống rỗng.
Một khoảng không vô tận.
Một giấc mộng hoang đường.
Áo đen nhân nhấc chén trà Huyết.
Hắn uống cạn.
Ngay lập tức, hắn quên mất mình là ai.
Hắn quên đi ân oán.
Hắn quên đi mục đích.
Hắn quên đi cả lý do tại sao mình tới đây.
Cả hai đều biến sắc.
Bạch y nhân run tay.
"Ngươi..."
Áo đen nhân trống rỗng.
"Ta... là ai."
Ông lão thở dài.
Lại rót thêm hai chén.
"Uống nữa không."
Hai người không trả lời.
Chỉ nhìn nhau, im lặng rất lâu.
Rồi cùng lúc đứng dậy.
Không nói lời nào.
Không ai biết bọn họ đến từ đâu.
Không ai biết bọn họ đi về đâu.
Chỉ có ông lão nhìn theo bóng lưng hai kẻ lạ mặt.
Lẩm bẩm một câu
"Lại thêm hai kẻ lạc lối."
Kẻ Thứ Ba Xuất Hiện
Ngày thứ ba.
Quán trà lại có khách.
Nhưng lần này
Chỉ có một người.
Người này toàn thân tả tơi.
Tóc tai rối bời.
Y phục rách nát.
Khí tức bất định.
Hắn loạng choạng bước vào.
Mắt mờ đục.
Dường như đã mất hết lý trí.
Ông lão không hỏi.
Chỉ rót một chén trà.
"Uống đi."
Hắn run rẩy cầm lấy.
Nhấp một ngụm.
Bịch.
Chén trà rơi xuống đất.
Bàn tay siết chặt.
Toàn thân rùng mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn ông lão.
Giọng nói khàn đặc.
"Ta... đã từng là ai."
Ông lão lặng im.
Lại rót thêm một chén.
"Uống nữa không."
Hắn nhìn chén trà.
Nhìn rất lâu.
Rồi lắc đầu.
Hắn đứng dậy.
Nhưng không rời đi ngay.
Hắn đảo mắt nhìn quanh quán trà.
Nhìn về phía hai chỗ ngồi trống.
Một chỗ có dấu vết bạch y.
Một chỗ vương lại vạt áo đen.
Hắn hít một hơi sâu.
Rồi cười nhẹ.
"Thì ra... ta không phải kẻ đầu tiên."
Nói rồi
Hắn bước ra khỏi quán.
Bước chân kiên định.
Nhưng không ai biết hắn đi đâu.
Ông lão nhìn theo bóng hắn.
Nhẹ giọng lẩm bẩm
"Lại thêm một kẻ bước vào con đường ấy."
Cái Bóng Thứ Tư
Ngày thứ tư.
Quán trà không có khách.
Nhưng
Trời đổ mưa.
Tí tách.
Tí tách.
Nước mưa đọng lại trên mái hiên.
Rồi từng giọt rơi xuống nền đá.
Không khí âm trầm.
Lạnh lẽo.
Ông lão vẫn ngồi đó.
Như một pho tượng bất động.
Chỉ thi thoảng nâng chén trà.
Nhấp một ngụm.
Bất chợt.
Một cái bóng xuất hiện trước cửa quán.
Nhỏ bé.
Mảnh mai.
Một đứa trẻ.
Nó không bước vào.
Chỉ đứng đó.
Mưa ướt đẫm.
Áo quần dính sát vào người.
Mặt tái nhợt.
Mắt đen sâu thẳm.
Nhìn thẳng vào ông lão.
Một trận gió lạnh thổi qua.
Mái hiên rung lên khe khẽ.
Nhưng không ai nói gì.
Quán trà
Im lặng đến đáng sợ.
Rồi đứa trẻ mở miệng.
Giọng nói mỏng manh như gió.
"Ta muốn một chén trà."
Ông lão nhìn nó.
Ánh mắt không gợn sóng.
Nhưng bàn tay khẽ dừng lại.
Một khoảnh khắc rất ngắn.
Nhưng đủ để nhận ra.
Rồi ông lão gật đầu.
Rót một chén.
Đặt lên bàn.
"Vào đi."
Nhưng đứa trẻ không nhúc nhích.
Nó chỉ nhìn chén trà.
Nhìn rất lâu.
Rồi khẽ cười.
Một nụ cười không rõ cảm xúc.
"Không cần nữa."
Nói xong
Nó quay người.
Bước đi trong màn mưa.
Ông lão không ngăn cản.
Chỉ lặng lẽ nhìn theo.
Rồi thở dài.
"Cái bóng thứ tư... cũng đã xuất hiện."
Cái Bóng Biến Mất
Ngày thứ năm.
Quán trà
Không còn dấu vết.
Không mái hiên.
Không bàn ghế.
Không vết tích của một chén trà nào từng tồn tại.
Mọi thứ
Tan biến.
Như chưa từng có.
Nhưng
Dưới nền đất ẩm ướt.
Vẫn còn lại một dấu chân.
Nhỏ bé.
Cô độc.
Xa xa, trong cánh rừng phía trước.
Một bóng người đang bước đi.
Mái tóc ướt đẫm nước mưa.
Bước chân nhẹ như lông tơ.
Nhưng mỗi lần hạ xuống
Mặt đất lại run rẩy.
Bóng người bỗng dừng lại.
Không quay đầu.
Chỉ cất giọng.
"Ngươi vẫn theo ta."
Một trận gió lạnh thổi qua.
Sau lưng
Một cái bóng lặng lẽ xuất hiện.
Không rõ hình dáng.
Không có gương mặt.
Nhưng không tỏa ra khí tức.
Như một khoảng không hư vô.
Bóng người khẽ cười.
"Ta biết mà."
Rồi
Bước tiếp.
Không nhanh.
Không chậm.
Chỉ đi thẳng về phía trước.
Mà cái bóng vẫn theo sau.
Bước chân rời khỏi cánh rừng.
Dấu vết trên mặt đất dần biến mất.
Không ai biết
Họ đã đi đâu.
Chỉ có một điều chắc chắn:
Cái bóng... đã biến mất.
Kẻ Không Bị Nhìn Thấy
Ngày thứ sáu.
Một tòa thành
Không ai biết tên.
Không ai nhớ nó từ bao giờ đã tồn tại.
Chỉ biết rằng, sáng nay
Một người lạ mặt xuất hiện.