Chương 44: Ngươi đã sống
Hắn bước vào cổng thành.
Không ai ngước nhìn.
Không ai để ý.
Không ai nhận ra có một kẻ vừa đi qua.
Hắn đi trên phố.
Đi xuyên qua dòng người.
Không ai va vào hắn.
Không ai né tránh hắn.
Không ai nhận thức được sự tồn tại của hắn.
Hắn đứng trước một quán rượu.
Bước vào.
Không có ai ngẩng lên nhìn.
Không có ai chào hỏi.
Không có ai nhận ra một bóng người vừa đi qua cửa.
Hắn tự rót rượu.
Tự uống.
Tự nhấc một chiếc chén lên.
Nhưng chén rượu vẫn nằm yên trên bàn.
Không ai thấy nó di chuyển.
Không ai thấy có người vừa uống cạn.
Một lúc sau
Có kẻ bước vào quán.
Một tu sĩ có thực lực.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Hắn đi thẳng đến quầy rượu.
Dừng lại.
Nhìn vào chỗ trống trước mặt.
Hắn cất giọng.
"Ngươi ở đây từ khi nào."
Cả quán đột nhiên im lặng.
Những kẻ xung quanh bỗng thấy ớn lạnh.
Chẳng ai biết hắn đang nói chuyện với ai.
Bởi vì
Trước mặt hắn.
Chỉ là một khoảng không.
Nhưng rồi
Khoảng không ấy khẽ rung động.
Một giọng nói vang lên.
"Từ trước cả khi ngươi bước vào."
Mọi người bỗng cảm thấy hoảng loạn.
Bởi vì họ chợt nhận ra...
Có một kẻ vẫn luôn hiện diện trong quán.
Mà không ai từng nhìn thấy.
Không ai từng biết hắn đang ở đó.
Sáng nay, một kẻ đã xuất hiện.
Nhưng không phải hắn vừa đến.
Mà là từ đầu
Hắn chưa từng rời đi.
Người C·hết Không Ai Nhớ
Ngày thứ bảy.
Trời âm u.
Gió thổi qua con hẻm nhỏ.
Một cái xác nằm đó.
Máu chảy tràn trên mặt đất.
Nhưng
Không ai nhìn thấy.
Không ai để ý.
Không ai hỏi vì sao lại có một t·hi t·hể ở đây.
Một tu sĩ đi ngang qua.
Dẫm lên vũng máu.
Hắn không nhận ra.
Hắn không cúi nhìn.
Hắn tiếp tục bước đi.
Như thể
Không có gì ở đó.
Một lúc sau
Một nhóm đệ tử đi qua.
Một người vô tình đạp lên bàn tay lạnh lẽo kia.
Hắn khẽ rùng mình.
Nhìn xuống.
Nhưng dưới chân hắn
Chỉ là mặt đất lạnh buốt.
Tử thi vẫn nằm đó.
Nhưng không ai nhìn thấy.
Không ai nhận ra.
Không ai biết kẻ đó đ·ã c·hết.
Chiều đến.
Trời vẫn âm u.
Cơn gió đưa máu tan vào hư không.
Cái xác cũng biến mất.
Như thể
Chưa từng tồn tại.
Khi đêm xuống, một bóng người xuất hiện trong hẻm nhỏ.
Lặng lẽ.
Bình thản.
Hắn nhìn vào khoảng đất trống.
Khẽ cười.
“Lại có một kẻ biến mất rồi.”
“Nhưng ai sẽ nhớ đến hắn đây.”
Ngày mai
Không ai nhớ rằng đã từng có một kẻ c·hết ở đây.
Không ai nhớ rằng máu đã từng chảy.
Không ai biết kẻ đó là ai.
Không ai nhớ kẻ đó từng tồn tại.
Vì trong thế giới này
Người không được ghi nhớ.
Là người chưa từng sống.
Cuộc Chiến Tông Môn, Kẻ Thắng Sẽ Viết Lịch Sử
Ầm.
Một đạo kiếm quang xé toạc bầu trời, ánh sáng rực lên như muốn đốt cháy cả không gian.
Khắp nơi máu chảy thành sông, t·hi t·hể chất đống, linh khí dao động đến mức không gian vặn vẹo.
Tiếng gào thét, tiếng pháp bảo v·a c·hạm, tiếng xương cốt vỡ vụn hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng t·ang t·óc.
Tông môn Huyền Thiên Tông và Thái Nhất Môn giao chiến.
Bọn họ chiến vì điều gì.
Không ai biết.
Chỉ biết rằng
“Tông chủ đã ra lệnh.”
“Chúng ta phải g·iết.”
Trên bầu trời, các cường giả đang quyết đấu.
Dưới mặt đất, các đệ tử đang chém g·iết.
Có kẻ đánh đến điên cuồng, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú khát máu.
Có kẻ run rẩy cầm kiếm, lưỡi kiếm đã nhuốm máu, nhưng tay hắn lại run không ngừng.
Có kẻ quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Có kẻ cười điên loạn, tự tay đâm kiếm xuyên tim mình.
Nhưng...
Dù kẻ c·hết là ai, dù máu đổ bao nhiêu
Không ai quan tâm.
Lịch sử chỉ ghi lại kẻ chiến thắng.
Ầm.
Một cự nhân trăm trượng từ Thái Nhất Môn quét ngang mười mấy tu sĩ chỉ bằng một cú vung tay.
Nhưng chưa kịp cười đắc ý, một đạo lôi đình từ trên trời giáng xuống, t·hiêu r·ụi thân thể hắn thành tro tàn.
Ầm.
Một tông chủ phất tay, một tòa sơn mạch bị xé đôi.
Nhưng chỉ chớp mắt, từ kẽ nứt không gian, một cánh tay vươn ra kéo cả tông chủ vào hư vô.
Không ai biết hắn đã đi đâu.
Không ai nhớ đến hắn nữa.
Cuộc chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Cuối cùng
Một phe giành chiến thắng.
Kẻ còn sống đứng trên t·hi t·hể kẻ thua cuộc, mặt mày vô cảm.
Kẻ thua đ·ã c·hết.
Không ai nhớ bọn họ từng tồn tại.
Ngày hôm sau
Tông môn chiến thắng viết lại lịch sử.
Họ nói rằng
“Chúng ta chính nghĩa, bọn chúng tà ma.”
“Chúng ta là thiên đạo, bọn chúng là nghịch thiên.”
“Chúng ta đáng được vinh danh, bọn chúng đáng bị quên lãng.”
Những đệ tử còn sống đọc lại sử sách.
Bọn họ tin rằng những điều đó là sự thật.
Họ tin rằng những kẻ đ·ã c·hết kia vốn chưa từng đúng.
Họ tin rằng bọn họ đã chiến đấu vì một lý do vĩ đại nào đó.
Nhưng...
Liệu có ai còn nhớ vì sao cuộc chiến này bắt đầu.
Liệu có ai còn nhớ kẻ thua cuộc từng là ai.
Không.
Bọn họ đã bị lịch sử xóa bỏ.
Chỉ còn những kẻ thắng lợi sống sót để kể chuyện.
Và sự thật,
chỉ là thứ do kẻ chiến thắng tạo ra.
Kẻ Sống Sót
Đêm xuống.
Bên ngoài chiến trường đẫm máu, giữa những t·hi t·hể chất chồng như núi, có một kẻ đang thở hổn hển.
Toàn thân hắn đẫm máu, nhưng không phải máu của mình.
Hắn không mạnh.
Hắn không dám chiến đấu.
Hắn chỉ biết
Giả c·hết.
Khi cuộc chiến bắt đầu, hắn ném mình xuống đất, lẫn vào giữa những kẻ đã gục ngã.
Khi đồng môn gào thét, hắn cắn răng im lặng.
Khi địch nhân đi qua, hắn nằm bất động.
Khi người thắng trận giẫm đạp lên xác c·hết, hắn cắn chặt môi đến bật máu, không để phát ra dù chỉ một tiếng rên rỉ.
Và đến khi tất cả đều kết thúc...
Hắn
Vẫn còn sống.
Bịch.
Một tiếng động vang lên.
Hắn co giật, trái tim đập loạn.
Ai đó... vẫn còn ở đây sao.
Không được.
Hắn không thể để lộ bản thân.
Nhưng...
Một giọng nói vang lên.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa được ta sao."
Hắn rùng mình.
Chậm rãi mở mắt, hắn nhìn thấy một bóng đen.
Một tu sĩ áo đen, đứng đó, nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh mắt người kia không có cảm xúc.
Lạnh như băng.
Sâu không thấy đáy.
Hắn không thể nhìn thấu, nhưng lại cảm giác toàn thân bị bóc trần.
Như thể...
Mọi bí mật của hắn đã bị nhìn thấu.
"Ta... Ta không biết ngài đang nói gì..."
Hắn run rẩy, giọng khàn đặc.
"Ta... Ta chỉ là một kẻ sống sót... Không... Không phải giả đạo... Không phải..."
Bóng đen khẽ cười.
Không phải tiếng cười giễu cợt, mà là một tiếng cười không rõ buồn vui.
"Không cần phủ nhận."
Người kia bước lên một bước.
Hắn cảm thấy áp lực khủng kh·iếp, như thể có một ngọn núi đè lên linh hồn.
"Ngươi chính là giả đạo."
"Vì ngươi đã sống sót."
Ầm.
Hắn cảm giác trời đất đảo lộn.
Thứ cuối cùng hắn thấy
Là một bàn tay lạnh lẽo, phủ xuống như lưỡi hái của tử thần.
Sáng hôm sau
Trên chiến trường đầy xác c·hết.
Không ai nhớ rằng có một kẻ đã giả c·hết.
Không ai biết rằng có một cuộc đối thoại đã xảy ra.
Không ai hỏi vì sao trong đêm, có thêm một xác c·hết mới.
Chỉ có gió lặng lẽ thổi qua.
Và câu chuyện về kẻ sống sót
Chưa từng tồn tại.
Kẻ Không Có Thật
Ba ngày sau.
Trên một con đường nhỏ, dẫn đến một tiểu trấn hoang vắng.
Một kẻ ăn mày lê từng bước chậm chạp.
Toàn thân hắn bẩn thỉu, áo rách nát, mặt đầy bụi bặm.
Mắt trũng sâu, nhưng trong đáy mắt
Có thứ gì đó không nên tồn tại.
Hắn không có tên.
Hoặc có thể nói...
Không ai nhớ đến tên hắn.
Hắn đã từng là một tu sĩ.
Nhưng hiện tại
Không ai biết hắn từng tồn tại.
Gió thổi qua.
Có hai vị tu sĩ đi ngang qua.
Một người mặc áo lam, một người áo xám, vẻ mặt ngạo nghễ.
Hai người nói chuyện với nhau.
"Nghe nói, trận chiến ba ngày trước, toàn bộ người trong tông môn đều c·hết sạch."
"Đúng vậy. Không ai còn sống sót."
"Ta còn nghe nói... một kẻ đã giả c·hết để trốn."
"Không có chuyện đó."
"Vì sao."
"Vì nếu có kẻ giả c·hết, chắc chắn hắn cũng đ·ã c·hết rồi."
Hai người cười lạnh, bước đi.
Kẻ ăn mày khẽ cười.
Một nụ cười kỳ dị.
Bởi vì
Hắn chính là kẻ đã giả c·hết.