Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 45: Vỡ vụn




Chương 45: Vỡ vụn
Người Bị Quên Lãng
Ba tháng sau.
Trên một ngọn núi hoang vắng, dưới bóng một gốc cây khô cằn, kẻ ăn mày quỳ rạp xuống đất, nhìn lên bầu trời xám xịt.
Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Ba tháng qua, hắn đã đi qua vô số nơi.
Hắn đã gặp vô số người.
Nhưng không một ai nhớ đến hắn.
Không ai nhìn thấy hắn.
Không ai nghe thấy hắn nói.
Không ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Một lần, hắn bước vào một quán trà.
Hắn gọi một chén trà.
Người bán trà gật đầu, rót trà ra chén.
Nhưng khi hắn đưa tay ra cầm lấy
Chén trà rơi xuống đất.
Người bán trà ngơ ngác.
"Lạ thật… Sao ta lại rót ra một chén trà dư vậy."
Hắn ngẩng đầu nhìn.
Trong ánh mắt người bán trà
Không có hình bóng của hắn.
Hắn từng đi ngang qua một tông môn.
Trước cổng tông môn, một đệ tử đang quét sân.
Hắn bước đến gần, hỏi:
"Nơi này là đâu."
Nhưng đệ tử đó
Chỉ tiếp tục quét sân, không hề ngẩng đầu.
Hắn lặp lại.
"Ta đang hỏi ngươi, đây là đâu."
Không có ai đáp.
Không có ai nghe thấy.
Gió cuốn qua.
Một bông hoa nhỏ dưới đất bị gió cuốn đi.
Hắn đưa tay ra chạm vào.
Nhưng bàn tay xuyên qua bông hoa ấy.
Như thể...
Hắn chưa từng tồn tại.
Giờ phút này, hắn ngồi trên núi hoang, lặng lẽ nhìn bầu trời.
"Ta... là ai."
Không có đáp án.
Bỗng nhiên
Một giọng nói vang lên.
"Ngươi không phải không tồn tại."
Hắn giật mình.
Hắn quay đầu lại.
Dưới tàng cây khô
Một lão nhân tóc bạc, ánh mắt thâm sâu, đang nhìn hắn.
Trong đôi mắt ấy
Có bóng hình của hắn.
Ba tháng.
Lần đầu tiên có người thấy hắn.
Hắn há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.
Bởi vì
Hắn đã quên mất cách nói chuyện.
Lão nhân nhìn hắn, cười nhạt.
"Ta hỏi ngươi một câu."
"Ngươi có thật sự chưa từng tồn tại."
Hắn run rẩy.
Trong tâm trí trống rỗng, câu hỏi ấy như một lưỡi kiếm sắc nhọn, xuyên thủng bóng tối.
Hắn ngẩng đầu.
Ánh mắt lay động.

Hắn mở miệng.
Nhưng không có âm thanh.
Bởi vì...
Hắn đã quên mất tên của mình.
Cái Tên Bị Chôn Vùi
Lão nhân nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi có thật sự chưa từng tồn tại."
Gió gào thét trên đỉnh núi hoang.
Người quỳ trên đất, môi run rẩy, ánh mắt trống rỗng.
Hắn... không nhớ.
Không nhớ mình là ai.
Không nhớ mình đến từ đâu.
Không nhớ tên của chính mình.
Lão nhân thở dài, đưa tay chỉ lên bầu trời.
"Nhìn đi."
Hắn ngẩng đầu.
Trên bầu trời xám xịt, mây quyện thành những hình thù mơ hồ.
Những khuôn mặt.
Những kẻ không có tên.
Những kẻ bị lãng quên.
Lão nhân nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đều giống nhau."
"Những kẻ đã bị tu chân giới chối bỏ."
Lão nhân đưa tay đặt lên trán hắn.
Một luồng khí tức lạnh lẽo lan tỏa, len lỏi vào sâu trong trí óc hắn.
Hắn nhìn thấy.
Những mảnh vỡ ký ức.
Một tông môn rộng lớn.
Những bóng người cao cao tại thượng.
Tiếng tranh luận, quát tháo.
Rồi là phán quyết.
"Ngươi... là tàn dư của Giả Đạo."
Câu nói vang lên trong đầu hắn.
Ánh mắt hắn run rẩy.
Hắn đã từng có một cái tên.
Hắn đã từng có một tông môn.
Hắn đã từng có đồng môn, sư phụ, sư huynh, sư đệ.
Nhưng rồi
Mọi thứ bị xóa bỏ.
Không ai nhớ đến hắn.
Không ai biết hắn từng tồn tại.
Kể cả bản thân hắn.
"Bọn họ đã tước đoạt cái tên của ngươi."
Lão nhân nhìn hắn, giọng nói bình thản.
"Bọn họ đã khiến cả thế gian này quên mất ngươi."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dần sáng lên.
"Ta... đã từng tồn tại."
Lão nhân mỉm cười.
"Phải. Ngươi đã từng tồn tại."
"Nhưng hiện tại"
"Ngươi có còn tồn tại không."
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Bàn tay đang run rẩy.
Cảm giác lạnh lẽo, mơ hồ.
Hắn có thật sự còn tồn tại không.
Nếu tất cả mọi người đều quên hắn, thì hắn có còn là một con người không.
Hay chỉ là một bóng ma lang thang, không tên, không quá khứ, không tương lai.
Lão nhân cười nhạt, xoay người bước đi.
"Muốn biết đáp án không."
"Vậy thì đi theo ta."

Hắn nhìn bóng lưng lão nhân.
Một cảm giác quen thuộc dâng lên.
Hắn đứng dậy.
Bước chân run rẩy.
Nhưng rồi
Vững vàng.
Hắn không còn chần chừ nữa.
Bước qua bóng tối, tiến về phía một con đường không ai biết trước.
Bọn họ đi trong đêm tối.
Gió rít qua những rặng núi.
Mặt trăng bị mây đen che khuất.
Chỉ còn lại bóng tối kéo dài vô tận.
Lão nhân không nói gì.
Người thanh niên cũng im lặng.
Nhưng từng bước chân của hắn dần trở nên ổn định hơn.
Từng hơi thở chậm rãi, có nhịp điệu.
Hắn đang thích ứng.
Bỗng lão nhân khựng lại.
"Tới rồi."
Trước mặt họ
Một tòa bia đá khổng lồ.
Nó đứng sừng sững giữa đất trời, lạnh lẽo, cô độc.
Trên bia đá, không có chữ.
Chỉ có những vết khắc mơ hồ, bị bào mòn theo năm tháng.
Những cái tên
Những kẻ bị lãng quên.
Người thanh niên cảm nhận được gì đó.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tòa bia đá này...
Có liên quan đến hắn.
"Bọn họ đã bị xóa khỏi thế gian."
Lão nhân chậm rãi nói.
"Những người bị phán là tàn dư của Giả Đạo."
"Không ai nhớ đến họ."
"Không ai biết họ từng tồn tại."
"Chỉ có nơi này"
"Lưu lại chút dấu vết."
Người thanh niên siết chặt nắm tay.
Hắn cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong lòng.
Những cái tên...
Những cái tên bị lãng quên.
Hắn cũng là một trong số đó.
"Ngươi có thể rời đi."
Lão nhân nói nhẹ nhàng.
"Nếu ngươi rời đi bây giờ, ngươi vẫn còn có thể sống một cuộc đời mới."
"Không ai sẽ t·ruy s·át ngươi, không ai sẽ nhớ đến ngươi."
"Ngươi có thể là bất kỳ ai ngươi muốn."
Người thanh niên không trả lời ngay.
Hắn nhìn tòa bia đá.
Những cái tên không còn rõ ràng.
Những cái tên đã từng tồn tại, nhưng bị tước đoạt.
Những cái tên đã từng có ý nghĩa, nhưng giờ đây chỉ còn là vết xước mờ nhạt.
Hắn có thể rời đi.
Hắn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng...
Nếu hắn rời đi
Hắn sẽ trở thành một cái bóng mờ nhạt, một kẻ không tên, một kẻ không có quá khứ.
Hắn sẽ...
Mãi mãi không thể tìm lại chính mình.
Lão nhân nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm.

"Vậy, ngươi chọn thế nào?"
Người thanh niên hít sâu một hơi.
Hắn bước tới.
Đưa tay chạm vào tòa bia đá lạnh lẽo.
Rồi hắn khẽ nói
Một cái tên.
Lão nhân cười nhạt.
"Vậy là ngươi đã chọn con đường này."
Một luồng khí tức kỳ dị dâng lên.
Tòa bia đá rung nhẹ.
Những cái tên đã bị lãng quên, bắt đầu xuất hiện lại.
Một cái tên được khắc xuống.
Mảnh vỡ ký ức thức tỉnh.
Một quá khứ bị c·hôn v·ùi, sắp trồi lên mặt đất.
Nhưng đồng thời
Ở đâu đó trong bóng tối.
Một đôi mắt lạnh lẽo đang mở ra.
Một thứ gì đó đang chú ý đến hắn.
Một bóng đen mơ hồ, khẽ thì thầm.
"Ngươi... đáng lẽ không nên nhớ lại."
Kẻ Không Nên Nhớ Lại
Trời đầy mây đen.
Không một tia sáng nào xuyên qua.
Gió rít lên từng hồi, mang theo hơi lạnh buốt da.
Bên dưới bia đá không tên,
Người thanh niên đứng đó.
Ánh mắt hắn không còn dao động.
Hắn đã chọn.
Nhưng đúng lúc này
Không gian vặn vẹo.
Một luồng khí đen dày đặc tràn ra.
Tựa như một thực thể sống,
Tựa như một cơn ác mộng bò ra từ hư vô.
Một giọng nói khẽ vang lên.
"Ngươi không nên nhớ lại."
Lão nhân biến sắc.
Ông đưa tay lên, nhưng lập tức khựng lại.
Bàn tay run rẩy.
Giọng ông khẽ nghẹn lại.
"...Chúng đã đến."
Người thanh niên ngẩng đầu.
Từ trong bóng tối
Những cái bóng mơ hồ trồi lên.
Chúng không có hình dáng cố định.
Nhưng từng cử động của chúng đầy méo mó.
Những bàn tay vặn vẹo đưa về phía hắn.
Những thanh âm thì thầm vang vọng trong hư không.
"Ngươi không nên nhớ lại."
"Ngươi không nên tồn tại."
"Hãy quên đi..."
"Trở thành hư vô..."
Một cơn đau nhói lên trong đầu.
Hắn khụy xuống.
Hình ảnh vỡ vụn trong tâm trí.
Những mảnh ký ức không hoàn chỉnh.
Những gương mặt mơ hồ.
Những giọng nói bị bóp nghẹt.
"Ai... ai đang gọi ta?"
Lão nhân cắn răng.
Ông đưa tay bấm quyết.
Ầm!
Một luồng kiếm khí bùng nổ.
Chém xé màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.