Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 46: Triệu hồi




Chương 46: Triệu hồi
Những cái bóng rú lên rồi tan biến.
Nhưng...
Chúng không thực sự biến mất.
Chúng vẫn còn đó.
Vẫn thì thầm, vặn vẹo, bò tới.
Lão nhân nhìn hắn.
"Ngươi có muốn sống không?"
Người thanh niên ngẩng đầu.
Mồ hôi chảy dài trên trán.
Nhưng đôi mắt hắn đã kiên định.
Hắn gật đầu.
Lão nhân thở dài.
"Vậy thì, ngươi phải chiến đấu."
Ông đưa tay điểm lên trán hắn.
Một luồng sáng lóe lên.
Hắn cảm thấy một sức mạnh kỳ dị lan tỏa.
Một thứ gì đó đã thức tỉnh trong máu hắn.
Nhưng cùng lúc đó
Những bóng đen biến đổi.
Chúng không còn là những hình dạng mơ hồ nữa.
Chúng bắt đầu có mắt.
Chúng bắt đầu có miệng.
Chúng bắt đầu có... khuôn mặt.
Và những khuôn mặt đó
Chính là khuôn mặt của hắn.
Chính là ký ức của hắn.
Lão nhân trầm giọng.
"Chúng muốn xé nát ngươi."
"Chúng muốn ngươi quên đi chính mình."
Ông nheo mắt.
"Nhưng nếu ngươi nhớ lại..."
"Ngươi sẽ trở thành thứ mà bọn chúng sợ hãi nhất."
Người thanh niên hít sâu.
Hắn cảm thấy trái tim đập mạnh.
Trong hỗn loạn của bóng tối.
Trong cơn ác mộng vặn vẹo.
Hắn đột nhiên bật cười.
Lão nhân ngạc nhiên.
"Ngươi cười cái gì?"
Người thanh niên ngước lên.
Mắt hắn đã đỏ rực.
"Ta cười..."
"Vì ta nhớ rồi."
Hắn nắm chặt bàn tay.
Sức mạnh dâng trào.
Hắn bước lên một bước.
Những bóng đen run rẩy.
Những thanh âm thì thầm trở nên hoảng loạn.
Hắn đưa tay ra.
Bàn tay siết lại.
Những bóng đen gào thét.
Rồi bị nghiền nát.
Như chưa từng tồn tại.
Lão nhân chậm rãi mỉm cười.
"Tốt lắm..."
"Ngươi đã lấy lại tên của mình."
Nhưng
Khi ông quay người.
Trên mặt ông thoáng hiện lên một vẻ phức tạp.
"Nhưng ngươi không còn là ngươi trước kia nữa."
Xa xa, trong bóng tối.
Một đôi mắt khác đang mở ra.
Một kẻ bí ẩn, đang quan sát.
Và hắn thì thầm.

"Một cái tên đã được khắc lại."
"Nhưng tên đó... có còn là hắn không?"
Bầu trời vẫn đen kịt.
Bia đá vẫn đứng đó, lạnh lẽo.
Nhưng trên đó
Một cái tên đã được viết lại.
Một cái tên
Mà cả tu chân giới đã cố quên đi.
Người thanh niên đứng lặng.
Hắn chạm vào cái tên vừa khắc trên bia đá.
Ngón tay cứng đờ.
"Tên của ta..."
"Là gì?"
Hắn đã nhớ lại.
Nhưng càng nhớ, đầu hắn càng đau.
Ký ức không còn trọn vẹn.
Có thứ gì đó đang thiếu.
Lão nhân nhìn hắn.
Một cơn gió khẽ thổi qua, mang theo hơi lạnh của màn đêm.
Ông hạ giọng.
"Tên không chỉ là danh xưng."
"Tên là một phần của tồn tại."
Ông lắc đầu.
"Nhưng... có những kẻ không nên có tên."
Người thanh niên siết chặt nắm đấm.
Hắn ngước nhìn trời.
Mây đen đặc quánh.
Cả thế gian như bị đè nén bởi một thứ gì đó vô hình.
Bất giác, hắn cảm thấy ai đó đang nhìn mình.
Hắn quay phắt lại.
Nhưng chẳng có ai cả.
Chỉ có bia đá, gió lạnh, và bóng tối.
Lão nhân hạ giọng.
"Bóng đêm đuổi theo kẻ có tên."
Ông nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn.
"Ngươi đã khắc lại tên mình."
"Ngươi cũng đã trở thành mục tiêu."
Người thanh niên nghiến răng.
"Mục tiêu của ai?"
Lão nhân thở dài.
"Của thứ chưa từng muốn ngươi tồn tại."
Từ xa, trong bóng tối.
Một cái bóng vặn vẹo xuất hiện.
Không có hình dáng rõ ràng.
Không có âm thanh bước chân.
Nhưng khí tức của nó...
Khiến không gian như đông đặc.
Người thanh niên đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn không kịp phản ứng.
Bóng đen đã lao tới.
Như một mũi tên xuyên qua hư không.
Hắn bật lùi, nhưng đã quá muộn.
Một bàn tay đầy vặn vẹo đã chộp lấy cổ hắn.
Lão nhân biến sắc.
Ông đưa tay.
Ầm!
Một luồng sáng bùng lên, đẩy lùi cái bóng.
Nhưng nó không biến mất.
Nó chỉ đứng đó, mờ mờ ảo ảo.
Như thể đang chờ đợi.
Người thanh niên thở dốc.
Hắn đưa tay lên cổ.
Một vết đen kỳ lạ đã xuất hiện trên da hắn.
Hắn cảm nhận được gì đó.
Không phải đau đớn.

Không phải sợ hãi.
Mà là
Một sự quen thuộc kỳ lạ.
Lão nhân nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt ông phức tạp vô cùng.
Một lát sau, ông chỉ nói một câu.
"Ngươi đã b·ị đ·ánh dấu."
Xa xa, đôi mắt trong bóng tối vẫn dõi theo.
Một giọng nói khe khẽ vang lên.
"Kẻ nhớ lại tên mình..."
"Sẽ không còn đường quay lại."
Cái Giá Của Ký Ức
Người thanh niên sững sờ.
Hắn nhìn xuống vết đen trên cổ.
Nó không lan ra.
Nhưng cũng không phai đi.
Giống như một dấu ấn vĩnh cửu.
Hắn cố gắng vận linh lực để xóa bỏ.
Nhưng hoàn toàn vô dụng.
Lão nhân chậm rãi lắc đầu.
"Vô ích."
Ông bước tới, giọng trầm xuống.
"Ký ức... không phải thứ có thể lấy lại mà không trả giá."
Người thanh niên ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Ý người là gì?"
Lão nhân khẽ nhắm mắt, như đang nhớ về điều gì xa xăm.
"Có những cái tên, khi bị quên đi..."
"Chúng không còn chỉ là một danh xưng nữa."
Ông nhìn thẳng vào hắn.
"Mà trở thành một phần của bóng tối."
Người thanh niên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
Không phải do sợ hãi.
Mà là
Một cảm giác lạ lùng...
Như thể hắn đã nghe câu này từ trước.
Nhưng không nhớ khi nào, không nhớ ở đâu.
Lão nhân hạ giọng.
"Ngươi có biết... tại sao rất nhiều người chọn quên đi tên mình?"
Người thanh niên không trả lời.
Lão nhân cười nhạt.
"Vì có những cái tên... không nên tồn tại."
Ông đưa tay chạm vào vết đen trên cổ hắn.
Ngay lập tức
Bóng tối rung động.
ẦM!
Không gian chấn động.
Bầu trời xoay vặn như thể có thứ gì đó đang bị xé rách.
Từ nơi xa, một thanh âm vang lên.
Không phải tiếng gió.
Không phải tiếng sấm.
Mà là
Tiếng gọi.
Một cái tên.
Một cái tên bị lãng quên.
Người thanh niên chợt khựng lại.
Hắn cảm nhận được.
Thứ gì đó đang đến.
Từ sâu trong màn đêm.
Từ nơi không ai dám gọi tên.
Từ... nơi hắn đã từng thuộc về.
Lão nhân rút tay về, thở dài.
"Quả nhiên..."
Ông nhìn hắn một lần cuối.

"Ngươi đã nhớ lại."
"Vậy thì, không còn đường lui nữa."
Người thanh niên mím môi.
Hắn nắm chặt tay.
Hơi thở trở nên nặng nề.
Hắn biết...
Từ khoảnh khắc này trở đi
Hắn không còn là kẻ vô danh.
Hắn là kẻ có tên.
Và bóng tối... sẽ đuổi theo hắn đến tận cùng.
ẦM!
Mặt đất rung chuyển.
Bóng tối tỏa ra từ vết đen trên cổ người thanh niên, lan rộng như những xúc tu đang bò trên không gian.
Lão nhân không lùi lại.
Ông chỉ đứng yên, quan sát.
Như thể đây không phải lần đầu ông chứng kiến cảnh này.
Người thanh niên đưa tay chạm vào cổ mình.
Lạnh.
Lạnh đến tận xương.
Hơi thở của hắn run rẩy.
Nhưng không phải vì sợ hãi.
Mà là...
Một cảm giác quen thuộc.
Như thể, hắn đã từng trải qua chuyện này rồi.
"Ta đã nhớ lại."
Hắn thì thào.
Lão nhân gật đầu.
"Vậy thì, ngươi cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
Người thanh niên hít sâu.
Rồi
Hắn quay lưng bỏ chạy.
Lão nhân khẽ cười.
"Đương nhiên."
Ông không đuổi theo.
Vì ông biết, chạy cũng vô ích.
Thứ đã thức tỉnh
Sẽ không cho phép ai trốn thoát.
Trên bầu trời, một vết nứt đen ngòm dần mở rộng.
Bên trong
Là vô tận.
Không phải bóng tối đơn thuần.
Mà là một thứ còn sâu hơn cả bóng tối.
Một nơi không có ánh sáng, không có thời gian, không có sự sống.
Một nơi...
Chỉ có những kẻ bị lãng quên.
ẦM!
Người thanh niên đột nhiên quỵ xuống.
Hắn không thể cử động.
Mắt hắn mở lớn, hoảng loạn.
Bóng tối đang kéo hắn vào.
Từng chút một.
"Không... Không...!"
Hắn cố giãy giụa.
Nhưng vô ích.
Vì đây không phải là một cái bẫy.
Cũng không phải một cuộc t·ấn c·ông.
Mà là một lời triệu hồi.
Vì hắn thuộc về nơi đó.
Và giờ đã đến lúc trở về.
Lão nhân thở dài.
Ông nhìn theo bóng người thanh niên đang dần biến mất trong bóng tối.
"Ngươi có thể chạy, có thể quên..."
"Nhưng không thể trốn thoát khỏi chính mình."
Và rồi
Bóng tối khép lại.
Không gian trở về bình thường.
Tĩnh lặng.
Như thể chưa từng có ai ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.