Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 47: Hư thực




Chương 47: Hư thực
Tiếng Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Một đêm không trăng.
Gió lặng như c·hết.
Trong tông môn, đệ tử tuần tra đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh.
Không có ai.
Nhưng có gì đó sai sai.
Cộc... Cộc... Cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhẹ nhàng.
Chậm rãi.
Nhưng vào lúc này?
Nơi đây không có ai khác ngoài hắn.
Và...
Cánh cửa trước mặt hắn...
Không dẫn đến đâu cả.
"Ai đó?"
Hắn cất giọng run rẩy.
Không có ai trả lời.
Chỉ có
Cộc... Cộc... Cộc...
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Như thể đang chờ hắn mở ra.
Hắn nuốt khan.
Có nên mở không?
Tất cả trực giác của hắn đều gào thét
Không được!
Nhưng...
Nếu không mở, tiếng gõ sẽ không dừng lại.
Hắn cảm nhận được điều đó.
Hắn đưa tay ra.
Chạm vào cửa.
Lạnh ngắt.
Cảm giác như...
Chạm vào một xác c·hết.
Hắn hít sâu, rồi...
Từ từ mở ra.
Cánh cửa...
Trống rỗng.
Không có gì bên trong.
Không có hành lang.
Không có căn phòng.
Không có bóng người.
Chỉ có
Một khoảng không vô tận.
ẦM!
Gió gào thét.
Một luồng khí lạnh quấn lấy hắn.
Đệ tử thét lên, ngã ra sau.
Hắn cố bò lùi lại.
Nhưng không được.
Bởi vì...
Cánh cửa đang dần mở rộng.
Từ trong bóng tối.
Một bàn tay trắng bệch thò ra.
Ngón tay dài dị thường, móng tay đen ngòm.
Hắn cứng người, tim đập loạn xạ.
Hơi thở tắc nghẹn.
Bởi vì...
Hắn nhận ra.
Bàn tay đó...
Là của chính hắn.
Tiếng gõ cửa
Vẫn chưa dừng lại.
Hội Nghị, Bí Mật Trong Bóng Tối
Trong một căn phòng kín sâu bên trong tông môn, ánh nến leo lét chập chờn trong gió.
Có năm người ngồi quanh bàn tròn.
Ánh mắt đều lạnh lẽo.

Không ai nói gì.
Chỉ có hơi thở trầm trọng lan tỏa khắp không gian.
“Kẻ tuần tra đã biến mất.”
Một giọng nói khàn khàn phá vỡ sự im lặng.
Người nói là Trương trưởng lão.
Lão đặt một tấm ngọc giản xuống bàn.
Trên đó...
Là hình ảnh cánh cửa quái dị.
“Cánh cửa ấy lại xuất hiện.”
Một người khác lên tiếng.
Người này mặc áo xám, gương mặt che kín bởi mũ trùm.
Giọng nói không có chút cảm xúc nào.
"Lần này... nó đã nuốt đi một người.”
Cả căn phòng lặng đi.
Tất cả đều đã biết về nó.
Nhưng không ai dám nói ra.
“Chúng ta phải làm gì?”
Một trưởng lão khác chậm rãi hỏi.
Không ai trả lời.
Những đôi mắt ngầm dò xét nhau.
Sự nghi kỵ len lỏi khắp không gian.
Rồi...
“Đóng tông.”
Một giọng nói trầm ổn cất lên.
Là Tông chủ.
Tất cả giật mình.
Đóng tông?
Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ này.
Nhưng Tông chủ không đùa.
Ánh mắt hắn sắc bén như kiếm, quét qua từng người.
“Nếu không, kẻ tiếp theo bị nuốt... có thể là một trong chúng ta.”
Không ai dám phản đối.
Bởi vì trong lòng họ...
Ai cũng hiểu một điều.
Cánh cửa đó
Không phải thứ mà bọn họ có thể đối đầu.
Bí Mật Trong Bóng Tối, Kẻ Đứng Sau Màn
Hội nghị kết thúc.
Các trưởng lão lặng lẽ rời đi.
Nhưng trong góc tối của đại điện,
Một bóng người vẫn chưa rời đi.
Khi cánh cửa khép lại,
Bóng người ấy bước ra.
Hắn đứng ngay vị trí của Tông chủ khi nãy.
Nhẹ nhàng chạm tay lên mặt bàn.
Nơi đó…
Vẫn còn vết lõm do áp lực từ bàn tay của Tông chủ.
Hắn khẽ cười.
“Đóng tông sao?”
Giọng nói rất nhẹ,
Nhưng tràn ngập châm biếm.
Hắn ngước lên,
Nhìn vào tấm ngọc giản vẫn còn đặt trên bàn.
Tấm ngọc giản run nhẹ.
Như thể nó sợ hãi.
“Không ai có thể trốn thoát.”
Bóng người gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
Tách! Tách!
Tấm ngọc giản nứt vỡ.
Hình ảnh cánh cửa quái dị bên trong nhạt dần.
Nhưng trước khi biến mất hoàn toàn…
Một đôi mắt đỏ rực bỗng mở ra bên trong ngọc giản.
Bóng người ấy cười khẽ.
“Quá chậm rồi.”
Kẻ Ở Phía Sau
Tấm ngọc giản vỡ vụn.
Những mảnh vỡ lơ lửng giữa không trung,
Nhưng không rơi xuống.

Bóng người ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực vừa xuất hiện trước khi ngọc giản biến mất.
Hắn biết…
Có kẻ khác đang quan sát.
“Ngươi có muốn nói gì không?”
Hắn khẽ lên tiếng.
Không gian tĩnh lặng.
Nhưng một luồng hắc khí mờ nhạt lặng lẽ lan ra.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía hư không.
“Ngươi biết ta… nhưng ngươi vẫn chưa biết hết.”
Bóng người cười khẽ.
Hắn không sợ.
Hắn biết kẻ kia là ai.
Một bàn tay khẽ vung.
Không gian rung động.
Những mảnh vỡ ngọc giản biến mất.
Hắc khí bị đẩy lùi.
Nhưng giọng nói kia vẫn còn vang vọng.
“Ngươi tưởng ngươi có thể che giấu mãi sao?”
Bóng người không trả lời.
Hắn chỉ nhìn lên trần đại điện.
Nơi đó…
Có một vết rạn mờ nhạt.
Một khe nứt cực nhỏ mà chẳng ai chú ý.
Hắn vươn tay…
Chạm nhẹ vào nó.
Tách!
Một tia sáng lóe lên.
Và rồi…
Không gian vỡ vụn.
Một nơi khác.
Bên trong một động phủ thần bí.
Một người mặc áo đen ngồi xếp bằng.
Trước mặt là một bức gương cổ xưa.
Bức gương đang phản chiếu hình ảnh của bóng người vừa nãy.
Nhưng chỉ trong giây lát…
Hình ảnh trong gương… biến mất.
“Hắn đã nhận ra…”
Người áo đen thì thầm.
Hắn siết chặt tay.
Ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Nhưng không sao… quá muộn rồi.”
Người Cầm Dây
Trong động phủ thần bí, người áo đen vẫn giữ nguyên tư thế.
Nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hắn không lo lắng.
Hắn chưa bao giờ lo lắng.
Bởi vì…
Hắn là kẻ cầm dây.
Một tiếng bước chân vang lên.
Có kẻ khác đang tiến vào.
Một thân ảnh mảnh khảnh.
Mặc bạch y tinh khiết.
Gương mặt ẩn sau lớp mạng che.
Chỉ đôi mắt sáng như tinh tú…
Nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi đã tính toán đến đâu rồi?”
Người áo đen cười nhạt.
Hắn khẽ vung tay.
Một tấm bản đồ xuất hiện.
Trên đó có ba điểm sáng nhấp nháy.
Ba điểm sáng…
Là ba tông môn lớn nhất còn tồn tại.
“Không cần gấp.”
Hắn chậm rãi nói.
“Con rối vẫn còn đang diễn, khán giả vẫn còn đang xem.”
“Ta chỉ cần… một cái kết đủ đẹp.”
Nữ nhân trầm mặc giây lát.
Nàng không hỏi thêm.

Chỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Rồi khẽ nói một câu:
“Chỉ cần ngươi không biến chính mình thành con rối.”
Người áo đen cười khẽ.
Hắn không trả lời.
Chỉ nhìn vào bản đồ.
Ba điểm sáng chớp nháy…
Mờ dần…
Rồi biến mất.
Bên Trong Và Bên Ngoài
Một tin tức lan truyền.
Ba tông môn lớn nhất... đã sụp đổ.
Nhưng không ai tận mắt chứng kiến.
Không có khói lửa.
Không có t·hi t·hể.
Chỉ là… bỗng dưng biến mất khỏi tu chân giới.
Trong một tửu lâu nhỏ, bên trong Thiên Đô Thành.
Một vị tu sĩ áo lam đang uống rượu.
Hắn nghe ngóng tin tức xung quanh.
Người người đang bàn tán.
Nhưng tất cả câu chuyện... đều có một điểm chung.
Không ai biết thực hư thế nào.
Chỉ biết ba tông môn đã không còn.
“Ngươi nghĩ sao?”
Một người bên cạnh hắn chợt hỏi.
Tu sĩ áo lam đặt chén rượu xuống.
Nhìn về phía xa…
Nơi một tấm bảng khổng lồ đang chiếu lại cảnh tượng.
Một vị trưởng lão cao cao tại thượng, đang trấn an chúng tu sĩ.
Giọng hắn trầm ổn, chắc nịch.
“Không có gì xảy ra cả. Tu chân giới vẫn vận hành bình thường.”
Bên trong tửu lâu.
Bên ngoài tửu lâu.
Bên trong tông môn.
Bên ngoài tông môn.
Có gì đó… rất sai.
Nhưng không ai chỉ ra được.
Vì không ai dám chắc.
Vì không ai còn nhớ rõ.
Tu sĩ áo lam cười khẽ.
Uống thêm một ngụm rượu.
Rồi khẽ nói một câu…
“Giả đạo đã thắng.”
Một tuần sau.
Tin tức đã lắng xuống.
Không còn ai bàn luận về ba tông môn biến mất nữa.
Không còn ai đặt câu hỏi.
Không còn ai nghi ngờ.
Nhưng...
Không có nghĩa là không còn ai biết.
Một góc trong Thiên Đô Thành.
Một lão giả râu bạc đang bán chữ.
Tấm bảng gỗ trước mặt đơn giản chỉ có hai chữ:
"Nhận viết."
Hắn viết thuê.
Công việc tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Nhưng…
Chẳng ai biết hắn từng là ai.
Chẳng ai nhớ hắn đến từ đâu.
Chỉ biết hắn luôn ở đó.
Và chẳng ai để ý.
Một ngày nọ...
Một vị khách đến.
Hắn mặc áo bào trắng, đôi mắt bình thản đến kỳ lạ.
Hắn đặt một thỏi linh thạch xuống bàn.
Và nói:
"Viết cho ta một câu."
Lão giả khẽ gật đầu.
Nhúng bút vào mực, viết xuống...
"Thực hay hư, ai còn biết?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.