Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 48: Biến mất




Chương 48: Biến mất
Người khách nhìn dòng chữ.
Khẽ cười.
Nhẹ nhàng xé nát tờ giấy.
Rồi nói:
"Ngươi biết quá nhiều."
Một khắc sau.
Gió thổi qua con phố.
Tấm bảng gỗ vẫn còn đó.
Nhưng lão giả không còn.
Không ai nhớ hắn từng hiện diện.
Không ai đặt câu hỏi.
Chỉ có một điều thay đổi.
Trên bảng gỗ, hai chữ cũ đã biến mất.
Thay vào đó…
Chỉ còn một chữ duy nhất.
"Hư."
Bóng Tối Không Hình Dáng
Ba ngày sau.
Tại một hội nghị bí mật.
Bảy bóng người ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Không có đèn.
Không có ánh sáng.
Chỉ có bóng tối bao phủ.
Và giọng nói vang lên...
"Lão giả đó đã biến mất?"
"Không còn dấu vết."
"Hắn có truyền tin ra ngoài không?"
"Không."
"Chắc chứ?"
"...Không chắc."
Bóng tối trầm mặc.
Một lát sau...
Giọng nói khàn đặc vang lên:
"Cái bóng của hắn đâu?"
Cả phòng im lặng.
Rồi một người chậm rãi đáp.
"Cái bóng... cũng biến mất."
Không ai lên tiếng.
Vì tất cả đều hiểu.
Nếu ngay cả cái bóng cũng không còn…
Vậy hắn chưa chắc đ·ã c·hết.
Một người đập bàn.
"Vậy thì hắn đang ở đâu?"
"Hoặc…" – Một kẻ khác thì thào – "hắn chưa từng tồn tại?"
Im lặng.
Lạnh lẽo.
Sự thật... là gì?
Không ai biết.
Không ai dám khẳng định.
Nhưng có một điều tất cả đều hiểu.
Nếu một người có thể biến mất mà ngay cả cái bóng cũng không lưu lại…
Vậy thì…
Còn bao nhiêu cái bóng khác đang lặng lẽ ẩn mình?
Bóng Trong Bóng
"Vậy quyết định thế nào?"
Người hỏi ngồi trong bóng tối, không thấy rõ mặt.
Chỉ có giọng nói khô khốc vang lên.
"Diệt sạch."
Lời nói lạnh như băng.
Tất cả không ai phản đối.
Bởi vì…
Bóng tối không cho phép sai lầm.
Một người đứng dậy.
"Tất cả những ai từng tiếp xúc với hắn"
"Phải c·hết."
"Những nơi hắn từng ghé qua"
"Phải bị xóa bỏ."
"Những người từng nhắc đến hắn"
"Không thể tồn tại."
Lời nói vừa dứt.
Sát ý lan tràn.
Nhưng ngay lúc đó…
Một giọng nói khác vang lên.

"Vậy còn chúng ta?"
Tất cả cứng đờ.
Rồi quay đầu.
Bởi vì…
Không ai biết người vừa lên tiếng là ai.
Trong phòng chỉ có bảy người.
Nhưng…
Đây là giọng thứ tám.
Sát khí bùng nổ.
Tất cả đồng loạt xuất thủ.
Nhưng…
Không có ai ở đó.
Chỉ có một cái bóng…
Đang mờ dần.
Và biến mất.
Lúc này...
Tất cả đều hiểu.
Không phải họ đang săn đuổi bóng tối.
Mà bóng tối đã săn đuổi họ.
"Hắn… là ai?"
Giọng nói run rẩy.
Cả gian phòng lạnh như băng.
Bảy kẻ mặt không đổi sắc, nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã siết chặt.
Họ đã quen sống trong bóng tối.
Nhưng lần này...
Họ mới là kẻ bị nhìn thấy.
"Không thể có kẻ thứ tám."
Một người lên tiếng.
Câu nói càng giống như đang tự thuyết phục chính mình.
Bởi vì…
Bọn họ chính là kẻ đặt ra quy tắc.
Không có kẻ thứ tám.
Không được phép có kẻ thứ tám.
Nhưng…
Hắn đã xuất hiện.
Hắn đã cười.
Hắn đã rời đi.
Không ai biết.
Không ai ngăn được.
Bảy kẻ lặng im.
Ai cũng hiểu, có một thứ… mà cả tu chân giới đều biết.
Nhưng không ai dám nói.
"Hắn… có thể là giả đạo."
Lời vừa thốt ra…
Không gian như vỡ nát.
Giả đạo…
Là thứ đã bị xóa bỏ.
Là thứ đáng lẽ không còn tồn tại.
Nhưng nếu nó vẫn còn?
Nếu nó vẫn ẩn trong bóng tối?
Nếu nó đã chạm đến bọn họ?
Không ai nói gì.
Không ai phản bác.
Chỉ có một sự im lặng đáng sợ.
Bởi vì…
Bọn họ hiểu.
Không phải họ đang thảo luận về giả đạo.
Mà giả đạo...
đang lắng nghe họ.
"Thủ tiêu hắn."
Một giọng nói vang lên.
Lạnh lùng.
Quyết tuyệt.
Nhưng…
Không ai đáp.
Không ai hành động.
Bởi vì…
Ai mới là "hắn"?
Bảy kẻ chìm trong trầm mặc.
Chính bọn họ còn không biết hắn là ai.
Làm sao g·iết?
Làm sao truy?

Làm sao xác nhận... kẻ thứ tám có thật sự tồn tại?
"Nếu hắn là giả đạo thật thì sao?"
Một người thì thào.
Cả gian phòng lại chìm vào tĩnh mịch.
Giả đạo…
Không cần hiện thân.
Không cần lộ diện.
Chỉ cần được tin là tồn tại, nó sẽ trở thành sự thật.
Nếu bọn họ tin rằng có kẻ thứ tám.
Vậy…
Kẻ thứ tám sẽ thật sự tồn tại.
Một nụ cười vang lên.
Nhẹ.
Nhưng nghe như đến từ bảy hướng khác nhau.
Bảy người lập tức cảnh giác.
Không ai nhúc nhích.
Không ai dám mở miệng.
Bởi vì...
Nếu kẻ thứ tám đã ở đây.
Nếu hắn đã lắng nghe.
Vậy…
Ai trong số bảy người bọn họ… mới là thật?
"Chúng ta... có chắc mình tồn tại không?"
Một giọng nói vang lên.
Không phải vì nghi hoặc.
Mà là vì nỗi sợ.
Sợ rằng bản thân có thể chỉ là một phần của giả đạo.
Sợ rằng ngay cả chính mình cũng có thể là hư ảo.
Bảy người bỗng cảm thấy lành lạnh.
Bảy người... hay sáu người?
Bọn họ có thật là bảy?
Hay vừa rồi chỉ có sáu?
Hay là...
kẻ thứ tám vừa nãy... đã thay thế một ai đó?
"Câm miệng!"
Một giọng khác quát khẽ, nhưng không giấu nổi run rẩy.
Bọn họ không thể nghĩ tiếp.
Càng nghĩ…
Càng dễ trở thành giả.
Càng dễ bị thay thế.
Nhưng...
Giả đạo cần gì thay thế?
Giả đạo chỉ cần một điều:
“Được tin là thật.”
Bảy người lặng đi.
Một suy nghĩ vừa lóe lên.
Nhưng không ai dám nói ra.
Bởi vì nếu họ nói ra…
Nếu họ thừa nhận...
Nếu họ để tư duy ấy lan ra…
Vậy thì…
Kẻ thứ tám
Hắn sẽ thật sự xuất hiện.
"Ngẩng đầu lên."
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Bảy người lập tức cứng đờ.
Không ai biết giọng nói đó đến từ đâu.
Không ai biết kẻ thứ tám có thật sự tồn tại hay không.
Nhưng...
Nếu tất cả tin rằng hắn có mặt ở đây…
Thì hắn sẽ tồn tại.
Một người khẽ hít sâu.
Hắn muốn phản bác.
Nhưng nếu lên tiếng…
Nếu hắn là người thừa…
Nếu hắn không thuộc về nhóm này…
Vậy thì…
Kẻ thật sự thừa có phải là hắn?
Hay là sáu người còn lại?
Không ai dám cử động.
Không ai dám thở mạnh.
Càng không ai dám ngẩng đầu.
Bởi vì bọn họ đều biết:
"Chỉ cần nhìn thấy hắn… Hắn sẽ là thật." 7

Nhưng ngay lúc ấy
Một người bỗng ngẩng đầu.
Hắn bật cười.
Cười nhẹ như gió thoảng.
Cười như thể hắn vừa hiểu ra điều gì đó.
Rồi hắn thốt lên
"Ngươi cũng sợ ta, đúng không?"
Khoảnh khắc đó
Không còn ai dám chắc…
Ai mới là kẻ thứ tám.
"Sợ ngươi?"
Một giọng nói khác vang lên.
Không ai biết nó đến từ đâu.
Cũng không ai biết nó đến từ ai.
Bởi vì, câu hỏi đó…
Có phải dành cho một người?
Hay dành cho tất cả bọn họ?
Bảy người càng im lặng.
Hơi thở càng ngưng đọng.
Nhưng kẻ vừa bật cười…
Hắn không im lặng.
Hắn bước lên một bước.
Bóng tối trong phòng rung động.
Không phải vì hắn.
Mà vì tất cả bọn họ.
Vì nếu hắn không sợ…
Vậy thì ai sợ?
Người đầu tiên nuốt nước bọt.
Người thứ hai lùi nửa bước.
Người thứ ba…
Giết người thứ tư.
Máu phun ra.
Nhưng không ai hoảng loạn.
Bởi vì…
Đây là điều không thể tránh khỏi.
Kẻ ngẩng đầu
Vẫn cười.
Hắn không sợ.
Nhưng hắn không phải kẻ duy nhất.
Bởi vì có một kẻ khác cũng cười.
Một giọng nói bình thản vang lên.
"Bắt đầu rồi à?"
Giây tiếp theo…
Cả bảy người còn lại
Đồng loạt g·iết nhau.
Ầm!
Một thân ảnh b·ị đ·ánh bay ra ngoài.
Hắn đập mạnh vào bức tường.
Máu văng tung tóe.
Nhưng hắn không c·hết.
Bởi vì đây không phải c·ái c·hết.
Mà là sự lựa chọn.
Trong căn phòng tối còn lại sáu người.
Mùi máu tanh đậm đặc.
Nhưng ai cũng mỉm cười.
Vì kẻ đầu tiên bị văng ra ngoài…
Là kẻ yếu nhất.
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Còn lại sáu người."
"Nghĩa là vẫn chưa đủ."
Hắn bước về phía trước.
Một người bỗng nhiên mở miệng.
"Chờ đã."
Tất cả dừng lại.
Bởi vì hắn không phải kẻ yếu.
Hắn nhìn từng người.
Như đang tính toán điều gì đó.
"Chúng ta g·iết thêm hai người."
"Bốn kẻ sống sót mới đủ điều kiện."
Mọi người không phản đối.
Vì hắn nói đúng.
Nhưng vấn đề là…
"Hai người nào sẽ c·hết?"
Một kẻ bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.