Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 49: Động phủ




Chương 49: Động phủ
Hắn rút kiếm.
Rồi chém xuống.
"Hai kẻ yếu nhất, tất nhiên!"
Máu phun trào.
Thêm hai thân ảnh gục xuống.
Trong căn phòng tối…
Chỉ còn bốn người.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Bốn người nhìn nhau.
Không ai lên tiếng.
Vì nói ra bất cứ điều gì...
Cũng có thể trở thành lý do để c·hết.
Một kẻ bước lên trước.
Hắn quét ánh mắt sắc bén qua ba kẻ còn lại.
Rồi bất ngờ cười nhạt.
"Tốt, chúng ta đã qua vòng loại."
"Bây giờ… bước cuối cùng."
"Chúng ta sẽ chọn ra một người để rời đi."
Ba kẻ còn lại vẫn im lặng.
Không ai lên tiếng phản đối.
Bởi vì nếu phản đối...
Sẽ thành kẻ bị chọn.
Một kẻ bỗng nhiên phá lên cười.
Hắn giơ tay chỉ vào một người.
"Là ngươi!"
"Ngươi là kẻ rời đi!"
Kẻ bị chỉ mặt khẽ nhíu mày.
Hắn bình tĩnh nhìn ba người còn lại.
Rồi không nói gì, quay lưng rời đi.
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Kẻ bước ra không ngoảnh đầu lại.
Chỉ có một câu nói vang vọng trong bóng tối.
"Các ngươi… sẽ c·hết ở đây."
Cánh cửa đóng lại.
Ba kẻ còn lại bỗng nhiên cảm thấy...
Lạnh sống lưng.

Cạch!
Cánh cửa đóng sập lại.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Ba kẻ còn lại không ai lên tiếng.
Không phải không muốn nói.
Mà là… không ai dám.
Không khí trở nên nặng nề.
Có thứ gì đó không ổn.
Bọn họ đều cảm nhận được.
Nhưng không ai biết đó là gì.
Một kẻ bất giác lên tiếng.
Giọng hắn khẽ run.
"Các ngươi... có cảm thấy gì không?"
Không ai trả lời.
Nhưng có tiếng thở khẽ vang lên.
Tựa như một kẻ khác... ngoài ba người họ... cũng đang ở đây.
Bộp!
Một tiếng động vang lên từ góc phòng.
Ai đó vừa ngã xuống.
Hai kẻ còn lại lập tức quay đầu.
Nhưng không thấy gì.
Chỉ có bóng tối dày đặc.
Một kẻ rùng mình, lẩm bẩm.
"Không thể nào…"

"Chúng ta rõ ràng chỉ có ba người…"
"Vậy thì… kẻ vừa ngã xuống là ai?"
Không ai trả lời.
Vì làm sao có thể trả lời được?
Bởi chính bọn họ… cũng không biết.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng thở.
Chậm.
Dài.
Lạnh.
Như có một kẻ vô hình đang đứng giữa bọn họ.
Một kẻ hít sâu.
Hắn khẽ lùi lại.
Chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Tựa như có gì đó đang bám dính vào lưng hắn.
Cảm giác ướt lạnh.
Như hơi thở của thứ gì đó… không phải con người.
“Ai đó…?”
Hắn cố hỏi.
Nhưng không có ai trả lời.
Ngoại trừ một âm thanh khe khẽ.
Một tiếng cười nhẹ.
Rất gần.
Ngay bên tai.
Hắn giật mình quay phắt lại.
Nhưng chẳng có gì cả.
Chỉ có bóng tối…
Và cái lạnh buốt xương.
Một kẻ khác thì thào.
“Chúng ta…”
“Không chỉ có ba người.”
Lời nói lạnh như băng.
Nhưng vẫn chưa đáng sợ bằng…
Cái bóng vừa lướt qua sau lưng bọn họ và bọn họ biến mất.
Đại Hội Tỷ Võ, Sóng Ngầm Dưới Võ Đài
Tiếng chuông vang lên.
Toàn bộ quảng trường rung động.
Trên không trung, linh khí tụ hội.
Chư vị cao thủ mắt sáng như đuốc.
Bên dưới, đệ tử các tông môn ngẩng đầu chờ đợi.
“Trận tiếp theo: Đệ tử của Vạn Linh Tông đối chiến với Minh Huyền Thánh Địa!”
Lời tuyên bố chấn động.
Trên đài, hai bóng người đối mặt.
Một kẻ áo xanh tay đặt trên chuôi kiếm, kiếm ý lặng lẽ tràn ra.
Kẻ còn lại toàn thân bị hắc khí vây quanh, đôi mắt không chút gợn sóng.
Bầu không khí nặng nề.
Nhưng chưa ai ra tay.
Chỉ có cát bụi lặng lẽ bay lên từ mặt đất.
Trên khán đài, các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.
Không ai lên tiếng.
Nhưng khí thế ngầm đã sớm v·a c·hạm.
"Bắt đầu!"
Một tiếng quát xé tan bầu tĩnh lặng.
Ngay lập tức
ẦM!
Một luồng kiếm quang bùng nổ.
Đồng thời, hắc khí như mãng xà phóng ra, nhấn chìm võ đài.
Bụi mù bốc lên trời.
Toàn trường kinh hãi.
Nhưng không ai có thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ có sát khí không ngừng dâng lên…
Sát Khí Trên Võ Đài – Biến Cố Bất Ngờ

Cát bụi chưa kịp tan.
Một tia sáng lạnh lẽo xuyên qua bóng tối.
"Phá!"
Giọng nói vang lên như sấm sét.
Ngay lập tức
ẦM!
Một lực lượng vô hình quét sạch hắc khí.
Cả đấu trường hiện ra trước mắt mọi người.
Hai bóng người đứng đối diện nhau.
Nhưng…
Một kẻ đã mất một cánh tay.
Máu nhuộm đỏ võ đài.
Cả hội trường câm lặng.
"Chưa xong đâu!"
Kẻ áo đen bỗng nhiên bật cười.
Hắn dơ tay lên, mặc cho máu nhỏ xuống.
Trong đôi mắt hắn, không hề có chút sợ hãi.
"Ta chỉ thử một chiêu của Vạn Linh Tông mà thôi."
Rắc!
Hắn bóp nát chính cánh tay đã đứt lìa.
Không ai hiểu nổi hành động của hắn.
Nhưng một cơn rùng mình lan tỏa trong lòng tất cả.
Trên khán đài, các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.
Một số biến sắc.
Một số nheo mắt suy tư.
Còn Chưởng môn Vạn Linh Tông, Ân Vô Ngọc, chỉ cười nhạt.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng một tia sáng lạnh lùng lướt qua mắt hắn.
"Tiếp tục!"
Một câu nói phá vỡ sự im lặng.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Mà bóng ma sau võ đài…
Đang từ từ lộ diện.
Tử Vong Trong Một Đấu Chiêu, Bí Ẩn Phía Sau Võ Đài
ẦM!
Một bước chân giẫm xuống.
Toàn bộ võ đài rung chuyển.
Không khí như bị nghiền nát.
Hắc y nhân mất một tay vẫn đứng thẳng.
Nhưng…
Ngay lúc này, một đường máu từ trán hắn chảy xuống.
Hắn c·hết rồi.
Không ai thấy chiêu nào hạ sát.
Không ai biết ai ra tay.
Trên khán đài, sắc mặt mọi người trầm xuống.
"C·hết?"
Một trưởng lão hừ lạnh.
"Không đúng… Không phải là chiêu của đối thủ. Đây là một dạng cấm thuật!"
Thi thể vẫn đứng nguyên trên võ đài.
Không ai dám lại gần.
Mãi đến khi một trưởng lão bước xuống…
ẦM!
Thi thể tự b·ốc c·háy!
Khói đen ngòm bốc lên trời.
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào cảnh tượng này.
"Có người thao túng phía sau!"
Một giọng nói vang lên.
Nhưng câu đó không quan trọng.
Quan trọng là…
Ai?
Ân Vô Ngọc vẫn im lặng.
Đôi mắt hắn thoáng lóe lên.

Nhưng không ai đọc được suy nghĩ của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ
Hoàng Phủ gật đầu và biến mất.
Không ai biết hắn đi đâu.
Nhưng một điều chắc chắn
Trò chơi thật sự… mới bắt đầu.
GÓC ĐỘNG PHỦ HOANG VẮNG, KẺ THỨ BA LẶNG LẼ TỒN TẠI
Động phủ này bị bỏ hoang đã lâu.
Đất đá nứt vỡ.
Linh khí tiêu tán.
Nhện giăng tơ trên vách đá.
Nhưng…
Nó không hoàn toàn trống rỗng.
Trong một góc tối.
Một người đang ngồi xếp bằng.
Hắn không thở.
Không động đậy.
Không một tia sinh cơ.
Nếu ai đó nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ đây là một bộ thi hài tu sĩ ngã xuống từ xa xưa.
Nhưng thực tế…
Hắn còn sống.
Và hắn đang đợi.
Bước chân vang lên ngoài động phủ.
Có kẻ đang đến.
Mùi máu tươi thoang thoảng.
Người đến vừa g·iết ai đó.
Hắn không cử động.
Nhưng khóe môi hơi nhếch.
Trò hay… sắp diễn ra.
GÓC ĐỘNG PHỦ HOANG VẮNG, MÀN KỊCH SẮP HẠ MÀN
Bóng người bên ngoài dừng bước.
Một giọng nói khàn khàn, đầy cảnh giác:
"Không khí ở đây… lạ quá."
Là một tu sĩ trung niên, trên người vương đầy v·ết m·áu.
Hắn vừa thoát khỏi một trận t·ruy s·át.
Ánh mắt đầy căng thẳng, quét ngang động phủ hoang tàn.
Bỗng…
"Kịch."
Một hòn đá nhỏ rơi xuống từ vách động.
Hắn sững người.
"Có ai?"
Bên trong góc tối, kẻ ngồi đó vẫn không nhúc nhích.
Nhưng…
Ánh mắt chậm rãi mở ra.
Không có đồng tử.
Không có cảm xúc.
Một màu trống rỗng.
Tu sĩ trung niên lập tức rùng mình.
"Là thứ gì…?"
Hắn lập tức rút phi kiếm, lùi về sau.
Nhưng đã muộn.
Từ bóng tối, một giọng nói uể oải vang lên.
"Sao không tiếp tục bỏ chạy nữa đi?"
Tu sĩ đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi… là ai?"
Bóng người trong góc chậm rãi đứng dậy.
Áo bào bám đầy bụi, nhưng lại không có một chút khí tức.
"Ta sao?"
Hắn mỉm cười.
"Ta là kẻ đã chờ ngươi đến."
Tu sĩ trung niên cảm thấy huyết dịch đông cứng.
Hắn không biết người trước mặt là ai, tu vi ra sao, đến từ đâu.
Nhưng…
Cái cảm giác này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.