Chương 60: Sát Cơ Trước Bình Minh
"Kiếm này từng g·iết một vị Tiên Nhân, hấp thụ oán khí của vô số cường giả."
Lão nhìn thẳng vào hắn.
"Nếu ngươi đủ mạnh, nó sẽ là thanh kiếm vô địch. Nếu không… nó sẽ g·iết ngươi trước."
Nam tử xám run rẩy.
Hắn nhìn lại thanh kiếm rỉ sét, cảm thấy nó như một con quái vật đang khát máu.
Hắn nuốt nước bọt.
"Làm… làm sao để thu phục nó?"
Lão giả cười nhạt.
"Rất đơn giản…"
Hắn rướn tai chờ đợi.
Lão giả mỉm cười bí hiểm.
"Dùng mạng của ngươi thử xem."
Nam tử xám cắn răng.
"Dùng mạng thử?"
Lão giả gật đầu, ánh mắt vẫn thản nhiên như nói về chuyện ăn cơm uống nước.
"Hoặc ngươi c·hết, hoặc ngươi sẽ có một thanh kiếm vô địch."
Nam tử xám đưa mắt nhìn thanh kiếm rỉ sét. Nó nằm yên trên quầy hàng, nhưng dường như đang chờ đợi hắn.
Hắn mím môi. Lần đầu tiên trong đời, hắn do dự.
Lão giả bình thản cười.
"Sợ sao?"
Hắn siết chặt nắm tay.
"Ta không sợ gì cả!"
"Thật không?"
Lão giả khẽ vỗ tay một cái.
RẦM!
Bỗng dưng, toàn bộ quán v·ũ k·hí rung chuyển!
Không khí trở nên ngột ngạt.
Một luồng sát khí càn quét khắp gian phòng.
Nam tử xám hít mạnh, cố giữ bình tĩnh.
"Đây là…"
Lão giả nhẹ giọng.
"Sát khí của nó."
Thanh kiếm từ từ rung động.
Một đôi mắt vô hình, tàn nhẫn, lạnh lùng, hiện lên trong hư không.
"Ngươi có đủ tư cách chạm vào ta không?"
Nam tử xám cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Hắn cắn răng, không lùi bước.
"Muốn kiểm tra sao? Được!"
ẦM!
Hắn một tay vươn tới, nắm chặt chuôi kiếm!
Sát khí lập tức bùng nổ!
Mắt hắn tối sầm.
Hắn thấy chính mình đứng trên một cánh đồng xác c·hết.
Máu chảy thành sông, xác người chất đống.
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện phía trước.
Nó chậm rãi vươn tay về phía hắn.
"Giết… hoặc bị g·iết."
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, môi nhếch lên.
"Được thôi!"
Hắn xông lên!
ẦM!
Nam tử xám xông thẳng vào bóng đen khổng lồ!
Sát khí cuộn trào, cơn đau xé nát tứ chi, nhưng hắn không lùi!
"Muốn g·iết ta? Xem ai c·hết trước!"
VÙ!
Một lưỡi đao chém xuống!
Hắn lách mình, xoay kiếm đâm thẳng!
PHẬP!
Lưỡi kiếm xuyên thủng bóng đen. Nhưng thay vì máu, chỉ có hư vô.
Bóng đen cười lạnh.
"Quá yếu."
"Còn chưa xong!"
Hắn siết chặt kiếm, ngưng tụ toàn bộ sát khí.
Lần này, hắn không chỉ dùng lực.
Hắn dùng tất cả bản năng, tất cả ý chí.
"Một kiếm quyết định!"
VÙ!
Kiếm xé gió.
Bóng đen khẽ run.
"Ồ?"
PHẬP!
Hắn chém ngang cổ nó!
Bóng đen rùng mình, rồi tan biến!
Không gian rạn nứt.
Hắn mở mắt.
"Chuyện gì…?"
Hắn đứng trong quán v·ũ k·hí.
Trước mặt, lão giả nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm.
Trên tay hắn, thanh kiếm rỉ sét biến mất.
Thay vào đó, một thanh kiếm đen tuyền, sắc bén vô song, lạnh lẽo như tử thần.
Lão giả mỉm cười.
"Chúc mừng. Ngươi sống sót."
Nam tử xám siết chặt kiếm, cảm thấy một luồng sức mạnh vô tận tràn vào cơ thể.
Hắn cười nhạt.
"Kiếm này có tên không?"
Lão giả gật đầu, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
"Huyết Ảnh."
"Huyết Ảnh…"
Hắn nhìn lưỡi kiếm đen tuyền, ánh mắt lóe lên sát khí.
"Tốt. Vậy từ nay, ta sẽ là kẻ mang Huyết Ảnh g·iết sạch mọi kẻ ngáng đường!"
Trong quán v·ũ k·hí, không gian trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Nam tử xám siết chặt Huyết Ảnh, cảm nhận được sát khí lạnh lẽo bám chặt vào linh hồn hắn.
Hắn hít sâu.
"Huyết Ảnh…"
Cái tên ấy vang vọng trong đầu hắn, như một lời nguyền cổ xưa.
Lão giả chắp tay sau lưng, trầm giọng nói:
"Kiếm này không chỉ là v·ũ k·hí. Nó là một lời thề."
Nam tử xám cười nhạt.
"Lời thề gì?"
Lão giả nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Giết."
Một chữ rơi xuống, như sấm sét giữa trời quang.
Nam tử xám cảm thấy tim mình đập mạnh.
Huyết Ảnh rung nhẹ.
Sát khí bùng lên.
ẦM!
Không gian xoay chuyển.
Hắn thấy máu.
Thấy hàng vạn t·hi t·hể chất đống.
Thấy chính mình, đứng giữa cơn ác mộng đó.
Tay vẫn siết chặt Huyết Ảnh.
"Đây là… gì?"
Lão giả bình thản nói:
"Là con đường ngươi đã chọn."
Nam tử xám hít một hơi thật sâu.
Sau đó, hắn cười.
"Tốt. Nếu đã là số phận, ta sẽ đi đến cùng."
Lão giả mỉm cười.
"Vậy thì hãy bắt đầu."
ẦM!
Một bóng đen phá vỡ cửa quán, xông thẳng vào!
Sát khí ngập trời!
ẦM!
Cửa quán v·ũ k·hí b·ị đ·ánh văng, mảnh gỗ vỡ vụn văng tung tóe.
Một bóng đen lao vào, mang theo khí thế lạnh lẽo như tử thần.
Nam tử xám siết chặt Huyết Ảnh, mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
"Ngươi là ai?"
Bóng đen đứng yên, sát khí cuồn cuộn.
"Huyết Ảnh… cuối cùng cũng thức tỉnh."
Giọng hắn khàn khàn, như vang lên từ địa ngục.
Lão giả nheo mắt.
"Quả nhiên, bọn các ngươi vẫn chưa c·hết hết."
Bóng đen cười khẩy.
"Ngươi nghĩ chỉ bằng chút hư danh của mình mà có thể tiêu diệt hết chúng ta sao, Lão Kiếm Cuồng?"
Nam tử xám nhìn lão giả, ánh mắt thay đổi.
"Ngươi là… Kiếm Cuồng?"
Lão giả không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nâng một ngón tay.
"Tới đi."
Bóng đen gầm lên.
"C·hết đi!"
ẦM!
Hắn bốc lên như một cơn lốc đen kịt, chớp mắt đã lao đến chém ra một kiếm!
Nam tử xám không chần chừ, vung Huyết Ảnh nghênh đón!
KENG!
Hai thanh kiếm v·a c·hạm, nổ tung ra luồng kiếm khí cuồng bạo!
Cả quán v·ũ k·hí rung chuyển dữ dội.
Ánh kiếm xé rách bóng tối.
Máu rơi xuống.
Nhưng là máu của ai?
Một giọt máu nhỏ xuống nền gạch, nhuộm đỏ ánh kiếm.
Nam tử xám đứng sững, mắt mở to.
Bóng đen cúi đầu, nhìn xuống ngực mìnhmột lưỡi kiếm đã xuyên thủng trái tim hắn.
Lão giả đứng sau lưng, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế xuất kiếm.
"Ngươi còn quá non."
Bóng đen run rẩy, miệng trào máu.
"Ngươi… đã ra tay từ khi nào…?"
Lão giả nhẹ nhàng rút kiếm ra.
"Ngay từ khoảnh khắc ngươi bước vào, sinh tử đã định."
ẦM!
Bóng đen ngã gục, hơi thở cuối cùng tắt lịm.
Nam tử xám nuốt nước bọt, tay siết chặt Huyết Ảnh.
"Lão nhân… ngươi thật sự là Kiếm Cuồng?"
Lão giả nhìn y, cười nhạt.
"Danh tự đó, đã bị lãng quên từ lâu."
"Nhưng ta còn một điều muốn hỏi…"
Lão giả tiến lên một bước, ánh mắt sâu thẳm.
"Ngươi có dám bước tiếp trên con đường này không?"
Nam tử xám hít sâu, rồi từ từ gật đầu.
"Ta đã cầm kiếm lên… thì không thể quay đầu."
Lão giả mỉm cười.
"Tốt. Vậy thì, để ta dạy ngươi cách g·iết một kẻ như ta."
Ánh kiếm lại lóe lên.
Trời chưa sáng, gió lạnh quét qua quán v·ũ k·hí, hơi máu vẫn chưa tan.
Nam tử xám đứng đối diện lão giả, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm.
Lão giả đứng đó, đôi mắt như đã nhìn thấu tất cả.
"Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Nam tử xám gật đầu, nhưng không lập tức xuất thủ.
Lão giả mỉm cười, như đã đoán trước.
"Chậm rồi."
KENG!
Một luồng kiếm quang phóng thẳng vào ngực nam tử xám.
Nhưng hư ảnh tản rahắn đã biến mất!
"Ồ?" Lão giả nhướn mày.
Từ trong bóng tối, một nhát kiếm lạnh lùng chém xuống!
"Hay lắm."
Lão giả không né, mà vung tay đánh thẳng vào thân kiếm!
ẦM!
Cả hai bật ra, kiếm khí nổ tung.
Nam tử xám lùi ba bước, môi rỉ máu, nhưng mắt sáng rực.
Lão giả đứng vững, cười hài lòng.
"Ngươi bắt đầu hiểu rồi."
Nam tử xám lau máu, siết chặt Huyết Ảnh.
"Nhưng vẫn chưa đủ."
Lão giả gật đầu.
"Vậy thì, lần này… ta sẽ g·iết ngươi thật sự."
ẦM!
Lão giả biến mất.
Bóng tối bị một đường kiếm xé toạc.
Bóng tối tan rã.
Ánh kiếm sáng lên như bình minh đầu tiên trong vạn cổ.
"Tốt!"
Lão giả mỉm cười, nhưng sát khí đã ngưng tụ thành thực chất.
Hắn vung taymột bàn tay khô gầy nhưng tràn đầy sức mạnh, chụp thẳng xuống đỉnh đầu nam tử xám!
ẦM!
Mặt đất nứt toác!
Nam tử xám biến mất ngay trước mắt lão giả.
"Cái gì?!"
Lão giả thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức, một luồng sát ý lạnh buốt ập đến từ phía sau!
Kiếm!
Huyết Ảnh từ hư vô hiện ra, xuyên thẳng vào bả vai lão giả!
"Ngươi... dám?!"
Lão giả gầm lên, vung chưởng đánh ra một luồng cuồng phong, ép nam tử xám lùi lại.
Nhưng đã muộn.
Kiếm đâm sâu thêm một phân.
Huyết khí bùng lên như lửa, thấm vào từng thớ thịt của lão giả.
Lão giả cười khổ.
"Giỏi lắm."
Hắn rút kiếm ra khỏi vai mình, vứt xuống đất.
"Từ hôm nay, ngươi là chủ nhân của Huyết Ảnh."
Nam tử xám khẽ thở gấp.
"Ngươi... không chống lại sao?"
Lão giả cười nhạt.
"Ta dạy ngươi kiếm đạo, nhưng chưa bao giờ dạy ngươi sát đạo."
"Thế mà ngươi lại hiểu."
ẦM!
Lão giả ngã xuống.
Nam tử xám hít một hơi dài.
Gió lùa qua quán v·ũ k·hí, cuốn theo hương máu.
Hắn nhặt Huyết Ảnh lên.
Từ đêm nay, cái tên của hắn sẽ vang vọng tu chân giới.