Chương 61: Huyết Ảnh Kiếm
Tu chân giới chấn động, huyết ảnh tái xuất, hội nghị khai mở
Tu Chân Giới Chấn Động Huyết Ảnh Tái Xuất Hội Nghị Khai Mở
Huyết Ảnh Kiếm xuất thế!
Cả tu chân giới như dậy sóng.
Huyết Ảnh Kiếm không phải chỉ là một thanh kiếm.
Nó là biểu tượng của một thời đại huyết tinh, khi một vị tuyệt thế cường giả dùng kiếm này đồ sát hàng trăm vạn sinh linh, san bằng ba tông, diệt mười hai thế gia, đạp lên xương trắng để thành danh.
Người cầm Huyết Ảnh Kiếm... liền là chúa tể sát lục!
"Không thể nào!"
"Thanh kiếm đó đã biến mất hơn ba trăm năm!"
"Là ai?! Ai đã tái xuất Huyết Ảnh Kiếm?!"
Tu chân giới hoảng loạn.
Các đại tông môn, các thế lực bá chủ đồng loạt tổ chức hội nghị.
Vạn Kiếm Tông, Ma Môn, Tinh Hải Thánh Địa, Thiên Tiếu Tông… tất cả đều phái người tham dự.
Hội nghị lần này không đơn giản.
Bởi vì nếu Huyết Ảnh Kiếm rơi vào tay một kẻ điên cuồng…
Tu chân giới… sẽ lại nhuốm máu một lần nữa!
Hội Nghị Định Cục Cuộc Chiến Ngầm Khởi Đầu
Hội nghị diễn ra tại Thiên Vân Đài, nơi trung lập giữa các đại thế lực.
Hôm nay, các lão quái vật, các thiên tài trẻ tuổi, các nhân vật trọng yếu đều có mặt.
Trong đại điện rộng lớn, cả trăm ánh mắt sắc bén giao nhau.
Mỗi người ngồi trên một vị trí, vô hình trung chia thành ba thế lực chính:
1. Chính đạo: Đại diện là Vạn Kiếm Tông, Tinh Hải Thánh Địa, Bạch Vân Sơn.
2. Ma đạo: Chủ lực là Ma Môn, Huyết Ảnh Điện, Thất Sát Cung.
3. Trung lập: Những kẻ quan sát thời cuộc, như Thiên Tiếu Tông, Địa Hoàng Cốc, Thần Cơ Các.
Ầm!
Lão tổ Tinh Hải Thánh Địa đập mạnh xuống bàn đá.
“Huyết Ảnh Kiếm đã tái xuất, các ngươi còn định chờ c·hết sao?!”
Một vị trưởng lão Ma Môn cười nhạt, đôi mắt đỏ như máu:
“Thứ v·ũ k·hí đó vốn thuộc về Ma đạo, không đến lượt đám chính đạo các ngươi định đoạt.”
“Vậy kẻ nào đang cầm nó?”
Lời này vừa dứt, cả hội nghị lặng như tờ.
Không ai biết… hoặc không ai dám nói.
“Nếu hắn xuất hiện, chúng ta phải g·iết hắn trước khi hắn g·iết chúng ta.”
“Nhưng nếu hắn có thể khống chế Huyết Ảnh Kiếm… có khi đã đạt đến cấp bậc chúng ta không thể đối phó!”
Trong bóng tối, các thế lực bắt đầu hành động.
Kẻ nào tìm ra chủ nhân Huyết Ảnh Kiếm trước, kẻ đó sẽ nắm giữ tương lai của tu chân giới.
Một cuộc chiến ngầm… đã chính thức bắt đầu.
Hội Nghị Kết Thúc Cuộc Chiến Ngầm Chính Thức Bắt Đầu
Sau một hồi tranh cãi, hội nghị dần kết thúc, nhưng không ai rời đi với tâm thế nhẹ nhõm.
Lưu Vân Kiếm lặng lẽ đứng dậy, không nói một lời, nhưng ánh mắt quét qua toàn trường, mang theo khí thế như có thể chém đứt tất cả.
Lão tổ Tinh Hải Thánh Địa sắc mặt lạnh lẽo, rời đi đầu tiên.
Ma Môn cũng nhanh chóng giải tán, nhưng một nụ cười ẩn chứa sát cơ xuất hiện trên khuôn mặt của một vị trưởng lão.
Ở một góc khuất, Tông chủ Vạn Kiếm Tông vẫn bình thản thưởng trà, nhưng ai cũng biết hắn đã bắt đầu bày cờ.
“Trò chơi giờ mới bắt đầu.”
Tại một vùng đất bí ẩn...
Giữa màn sương đỏ như máu, một bóng người toàn thân bao phủ bởi áo bào đen đứng trước một thanh kiếm cắm giữa bãi đất trống.
Thanh kiếm này không ngừng rỉ ra huyết quang, như một con mãnh thú đang gầm thét đòi uống máu tu sĩ.
“Huyết Ảnh Kiếm…”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một tia cảm thán lẫn cuồng nhiệt.
“Từ hôm nay, ngươi là của ta.”
ẦM!
Một cơn cuồng phong bùng nổ, thiên địa run rẩy.
Từ khoảnh khắc này, tu chân giới sẽ không còn bình yên.
tại 1 ngôi làng hoang vắng
Ngôi Làng Hoang và Giả Đạo
Gió rít qua những mái nhà đổ nát, tàn tích của một ngôi làng từng phồn hoa, giờ chỉ còn là bóng ma của quá khứ.
Nhưng giữa cảnh hoang tàn ấy, có một bóng người lặng lẽ tiến vào.
Hắn mặc trường bào xám tro, khuôn mặt giấu trong bóng tối.
Đứng giữa đ·ống đ·ổ n·át, hắn thản nhiên nói:
"Chẳng ai c·hết cả, chỉ là người ta tin rằng họ đ·ã c·hết."
Lời vừa dứt, một bóng người từ trong bóng tối bước ra.
Đó là một người nông phu gầy gò, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao.
"Ngươi là ai?"
Kẻ áo xám mỉm cười.
"Ta là kẻ chứng minh chân lý của Giả Đạo."
"Không có thực hư, chỉ có kẻ sống sót cuối cùng."
Hắn nhẹ nhàng vươn tay về phía người nông phu, giọng nói như thôi miên:
"Ngươi chưa từng tồn tại, phải không?"
Ánh mắt người nông phu dần mờ đi.
Một lúc sau, hắn quỳ xuống, cúi đầu.
"Ta... chưa từng tồn tại."
Từ khoảnh khắc đó, người nông phu biến mất khỏi thế gian.
Không ai còn nhớ hắn.
Không ai biết rằng hắn từng tồn tại.
Một ngôi làng mất đi toàn bộ dân cư.
Không phải vì họ c·hết.
Mà vì... họ tin rằng mình chưa từng tồn tại.
Góc Thành Trấn, Bóng Đen Trong Hẻm Tối
Trấn Lưu Vân, một nơi nhộn nhịp với hàng vạn tu sĩ lui tới, thương nhân buôn bán tấp nập.
Nhưng ở một góc tối của thành trấn, có một con hẻm sâu hun hút, ít ai dám đặt chân đến.
"Ngươi đã mang hàng tới?"
Một giọng khàn khàn vang lên, kèm theo tiếng vải cọ sát.
Trong bóng tối, một kẻ bịt mặt quăng ra một chiếc túi trữ vật.
"Đủ ba mươi viên Bổ Nguyên Đan, đúng như đã hứa."
Đối diện hắn, một nam tử khoác áo choàng đen nhẹ nhàng nhấc chiếc túi lên, mở ra xem.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Không đủ."
Tên bịt mặt giật mình:
"Sao có thể? Ta đã đếm kỹ rồi!"
Bóng đen cười khẽ:
"Không phải số lượng không đủ."
"Mà là... lòng thành của ngươi không đủ."
Lời vừa dứt, một luồng sát khí lạnh buốt bùng lên!
Trong chớp mắt, bóng đen đã xuất hiện sau lưng tên bịt mặt.
Một tiếng phập vang lên.
Máu bắn tung tóe lên tường.
Tên bịt mặt mở to mắt, nhưng không kịp nói gì.
Bóng đen rút tay về, trên đầu ngón tay dính đầy huyết sắc.
"Ngươi không xứng giao dịch với ta."
Hắn lẩm bẩm, trước khi biến mất vào bóng tối.
Cơn gió nhẹ lùa qua hẻm tối.
Máu trên tường nhạt dần, như thể chưa từng tồn tại.
Bóng Đêm Lan Tràn Bí Mật Trong Thành Trấn
Hẻm tối lại trở nên tĩnh lặng, như chưa từng có ai đặt chân đến.
Nhưng, có kẻ vẫn đang theo dõi.
Từ một mái nhà gần đó, một nam tử áo xám thu lại ánh mắt sắc bén.
“Hắn ra tay rồi.”
Giọng nói nhẹ như gió, nhưng ẩn chứa thâm ý khó lường.
Sau lưng hắn, một lão giả tóc bạc đứng khoanh tay, ánh mắt thâm trầm.
“Bóng đen đó không đơn giản.”
Nam tử áo xám nhíu mày:
“Lão sư, có nên báo cho tông môn không?”
Lão giả trầm ngâm giây lát, rồi lắc đầu.
“Không vội. Chúng ta quan sát thêm.”
“Một kẻ dám g·iết người ngay trong thành trấn, lại không để lại dấu vết... hẳn không phải nhân vật tầm thường.”
“Nếu hắn thuộc về thế lực nào đó, hoặc có bí mật gì ẩn giấu, thì đáng giá để điều tra.”
Gió đêm khẽ lay động vạt áo hai người.
Xa xa, giữa ánh đèn lập lòe của Trấn Lưu Vân, một cỗ khí tức u ám như sóng ngầm dần dần lan rộng.
Có vẻ như sự yên bình của thành trấn này sắp kết thúc.
Sóng Ngầm Nổi Lên Đêm Đẫm Máu
Trấn Lưu Vân, bên ngoài vẫn là một nơi phồn hoa nhộn nhịp. Nhưng đêm nay, một cơn ác mộng đang len lỏi khắp từng con phố.
Giữa màn sương dày đặc, trong một con hẻm nhỏ, hai cái xác lạnh ngắt nằm ngổn ngang.
Máu chảy thành dòng, nhưng kỳ lạ thay, không một tiếng kêu cứu nào vang lên.
Trên một bức tường, bằng huyết dịch, một ký hiệu kỳ quái được vẽ lên hình một con mắt mở trừng trừng, xung quanh là những đường nét ngoằn ngoèo như rễ cây bò lan.
“Đã bắt đầu rồi.”
Từ một mái nhà, nam tử áo xám siết chặt nắm đấm.
Lão giả tóc bạc bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ thâm sâu:
“Giả Đạo... đã cắm rễ vào nơi này.”
Nam tử áo xám hít sâu một hơi.
“Chúng ta còn chờ gì nữa? Nếu để bọn chúng tiếp tục...”
“Không cần nóng vội.” Lão giả chậm rãi cắt lời.
“Muốn diệt trừ Giả Đạo, phải biết rõ bọn chúng thao túng điều gì.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi tanh nồng của máu.
Tại Trấn Lưu Vân, bóng đêm chưa bao giờ đáng sợ đến thế.
Huyết Sát Lộ Diện Màn Đêm Dậy Sóng
Tại một tửu lâu bên ngoài Trấn Lưu Vân, ánh đèn lập lòe, rượu thịt ê hề, nhưng trong góc tối, có kẻ đ·ã c·hết lặng lẽ.
Ba cái xác gục xuống bàn, cổ bị cắt gọn gàng như lưỡi đao xuyên qua bùn đất. Máu chưa kịp khô, vẫn còn ấm.
"Lại là ký hiệu đó..." Một hán tử râu ria rậm rạp nghiến răng, nhìn dấu vẽ bằng máu trên vách.
Con mắt mở trừng, rễ cây lan tỏa.
"Chuyện này không phải đơn giản là tranh giành địa bàn." Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, người nói khoác một tấm áo choàng đen, mũ trùm kín đầu.
"Có kẻ đang nuôi dưỡng một thứ gì đó trong bóng tối."
Từ xa, tiếng bước chân lạo xạo vang lên. Một bóng người từ từ bước ra từ con hẻm đối diện.
Người này vận hắc y rách nát, lưng còng, chân đi khập khiễng, nhưng khí tức lại u ám vô cùng.
"Các ngươi... cũng ngửi thấy mùi máu rồi chứ?"
Hán tử râu ria theo bản năng đặt tay lên chuôi đao.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bóng huyết ảnh lóe lên chém ngang cổ hắn!
Máu bắn tung tóe, đêm nay, lại có thêm một kẻ bỏ mạng.
Huyễn Ảnh Trên Sông Sát Cơ Ngầm Dưới Sóng
Trên dòng sông Thiên Ngân, một con thuyền lớn chậm rãi lướt đi giữa làn nước đen như mực. Ánh trăng soi bóng, phản chiếu những gợn sóng lạnh lẽo.
Bên trong khoang thuyền, mùi hương nhang trầm nhàn nhạt lan tỏa. Một vị lão giả râu bạc ngồi bắt chéo chân, nhấp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng:
“Ngươi đã theo dõi ta suốt ba ngày, rốt cuộc muốn gì?”
Gian phòng hoàn toàn im lặng.
Nhưng trong góc tối, có một bóng đen khẽ lay động.
Lão giả không nhìn về phía đó, chỉ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn.
“Ra đi.”
Bịch!
Một âm thanh nặng nề vang lên. Một t·hi t·hể rơi xuống giữa phòng.
Đó là tên hầu thuyền ban nãy còn dâng trà cho lão giả. Giờ đây, cổ hắn bị cắt một đường sắc bén, máu chảy thành vũng.
Bóng đen bước ra khỏi góc tối, mang theo một luồng hàn ý lạnh buốt.
“Ngươi... quả nhiên vẫn còn đáng sợ như xưa.”
Lão giả nheo mắt, tay khẽ nhấc nắp chén trà, hơi nóng bốc lên che khuất biểu cảm.
“Ngươi cũng vậy.”
Bên ngoài thuyền, một cơn gió mạnh quét qua mặt nước.
Sóng lớn cuộn trào, bóng trăng méo mó như có thứ gì đó đang trỗi dậy từ đáy sông.
Tại một vùng đất không tên, nơi mà ánh mặt trời chưa từng chiếu rọi, có một quần thể kiến trúc mục nát phủ đầy khí tức tà ác. Đây là Hoang Thành Vô Niệm, một trong những địa điểm bí ẩn gắn liền với con đường Bất Đạo.
Hôm nay, một nhóm tu sĩ mặc hắc bào đang lặng lẽ tiến vào. Họ không hề nói chuyện, cũng không trao đổi thần niệm, cứ thế mà bước vào từng tầng hầm ẩn sâu bên dưới lòng đất.
Căn hầm thứ nhất đầy những thân xác khô quắt, lơ lửng trong dung dịch kỳ dị. Đây là Tàng Hồn Địa, nơi lưu trữ những linh hồn chưa kịp siêu thoát, bị phong ấn để phục vụ những thí nghiệm bất đạo.
Căn hầm thứ hai đầy những cỗ quan tài bằng hắc thiết, mỗi cỗ quan tài đều rung lên theo từng nhịp. Đây là Trường Sinh Đài, nơi những kẻ từng thất bại trên con đường bất tử bị phong ấn. Một số vẫn còn tỉnh táo, gào thét đòi giải thoát, một số khác đã không còn nhân tính, chỉ còn là những mảnh ý thức vặn vẹo.
Căn hầm thứ ba một căn phòng trống rỗng, ở giữa có một đứa trẻ không rõ nam nữ, hai mắt trống rỗng như không hề có linh hồn. Đây là Huyết Nhân Thai, kết tinh của hàng vạn sinh linh bị hiến tế, được tạo ra để trở thành "hoàn mỹ thể" của Bất Đạo.
Kẻ Thao Túng Mọi Thứ Giả Đạo và Bất Đạo Giao Thoa
Đứng trước Huyết Nhân Thai là một bóng người áo xám, không rõ mặt, cũng không có chút khí tức sinh mệnh nào. Hắn là ai? Không ai biết.
Nhưng có một câu nói lưu truyền trong bóng tối:
"Hắn không phải con người, cũng không phải thần, hắn là kẻ khiến thiên hạ tin rằng hắn tồn tại, thì hắn liền tồn tại."
Giả Đạo và Bất Đạo, vốn là hai con đường khác nhau, nhưng ở đây, chúng giao thoa. Bất Đạo tìm cách nghịch thiên, còn Giả Đạo khiến thiên hạ tin rằng nghịch thiên là có thể. Nếu đủ người tin, một kẻ tầm thường cũng có thể thành thần.
Huyết Nhân Thai không có linh hồn, nhưng nếu tất cả tu chân giới đều tin rằng nó là chân thần chuyển thế, thì liệu nó có trở thành thần thật hay không?
Và nếu một kẻ không có thực lực, nhưng tất cả mọi người đều tin hắn là chí tôn vô địch, thì liệu hắn có thể đánh bại cả thế gian không?
Đây là bí mật lớn nhất của Hoang Thành Vô Niệm. Một cuộc thí nghiệm không chỉ liên quan đến xác thịt và linh hồn, mà còn là cuộc thí nghiệm trên nhận thức của cả thế giới tu chân.
Giả đạo đối đầu bất đạo
Giả Đạo Đối Đầu Bất Đạo Trận Chiến Trên Cả Thực Tại
Tại Hoang Thành Vô Niệm, nơi sâu thẳm nhất của bóng tối, hai con đường tà đạo bậc nhất của tu chân giới lần đầu chạm trán nhau.
Một bên là Bất Đạo, kẻ xem sinh linh như công cụ, coi quy luật nhân quả như trò cười, lấy thực nghiệm tà ác để tìm con đường nghịch thiên. Chúng tạo ra những sinh vật nửa sống, những huyết nhân thai, những bán thần bất tử, những thực thể không nên tồn tại.
Một bên là Giả Đạo, kẻ không cần mạnh, chỉ cần mọi người tin hắn mạnh. Không cần bất tử, chỉ cần thiên hạ tin hắn bất diệt. Không có chân lý, chỉ có sự thật mà hắn dựng nên.
Và hôm nay, Bất Đạo và Giả Đạo đụng độ.
Trận Chiến Không Cần Động Thủ
Giữa quảng trường đổ nát của Hoang Thành, một bóng người xuất hiện.
"Hắn" không có hình dạng cố định.
Lúc thì như một lão giả chống gậy, lúc lại như một thanh niên thần bí với mái tóc bạc, lúc lại hóa thành một nữ nhân mỹ lệ với nụ cười khó đoán.
"Giả Đạo..." Một thanh âm khô khốc vang lên từ bóng tối.
Đó là Bất Đạo Nhân, kẻ đứng đầu những thực nghiệm tà ác.
"Huyết Nhân Thai đã thành hình. Ngươi có thể lừa thiên hạ, nhưng ngươi không thể lừa được ta. Ở đây, chỉ có thực nghiệm là chân lý."
"Chân lý? Thứ ngươi gọi là chân lý chẳng qua là sự thật do chính ngươi muốn tin mà thôi." Bóng người kia bật cười.
"Ta không cần ra tay. Chỉ cần khiến mọi kẻ trên thế gian tin rằng ngươi đã bại, thì ngươi sẽ bại.