Dù căng tin rất ồn ào nhưng gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này, từng ánh nhìn không thể phớt lờ đang tập trung vào mình và Liêu Lị Sa, ba người Ngô Ca cũng đang nhìn về bên này, vẻ mặt khó giấu được sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Nhận ra sự chế giễu và khinh thường trong giọng nói của Liêu Lị Sa, Thiện Yên Lam hơi sững sờ.
"Sao không nói gì nữa?" Liêu Lị Sa buông cô ra, đôi mắt đảo tròn, nở nụ cười nhìn về phía cô: "Tôi nói sai chỗ nào à?"
Gương mặt khóc đến đỏ bừng của Điền Gia, vẻ mặt không kiên nhẫn của Trương Kỳ Nhã, những người bạn học đang hóng chuyện xung quanh khiến cô chợt cảm thấy hoảng hốt.
Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?
Chuyện như thế này chưa từng xảy ra ở trường cũ của cô, bạn bè cùng lớp đẩy nhau trêu chọc nhau là chuyện rất bình thường, không ai đi làm to chuyện lên, càng không ai dám không coi ai ra gì mà làm ra chuyện này ở trường.
Là cô đã quá nông cạn?
Động tác của cô rất chậm, từ từ liếc mắt nhìn về phía gương mặt của Liêu Lị Sa.
Khuôn mặt rất đẹp, mũi vừa nhỏ vừa cao, đôi môi đỏ hồng vểnh lên, đẹp nhất là đôi mắt kia, đôi mắt đào hoa hơi cong lên có thể tỏa ra ánh sáng mê hoặc người khác, mái tóc dài màu nâu nhạt lười biếng rủ xuống vai, những ngón tay trắng trẻo thon dài cuốn lấy sợi tóc của Thiện Yên Lam, khẽ kéo một cái, bứt được vài sợi nắm chặt trong tay.
Nụ cười của Liêu Lị Sa càng sâu, đầu ngón tay khẽ động, mấy sợi tóc bị giật đứt kia lập tức rơi xuống đất.
"Cậu giận rồi à?" Cô ta nghiêng đầu, ánh mắt dường như đang quan sát sắc mặt của Thiện Yên Lam, ngay sau đó đột nhiên túm lấy tay cô, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu: "Vì cậu cứ bênh vực người khác mãi đấy, bọn họ có gì quan trọng, chúng ta mới là bạn mà đúng không?"
Từ đầu đến cuối Thiện Yên Lam đều không mở miệng, thậm chí biểu cảm trên gương mặt cũng không thay đổi một chút nào.
"Không phải chứ, cậu giận thật rồi?" Trương Kỳ Nhã hất Điền Gia ra, sáp tới gần cười đùa hỏi.
Liêu Lị Sa khép hờ mắt, nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất, bàn tay cũng buông ra, bất ngờ im lặng không nói một lời.
Một lúc sau, Thiện Yên Lam mới khẽ cử động cơ thể, cô nắm tay Liêu Lị Sa, rồi trong vẻ mặt ngạc nhiên của cô ta, cô khẽ cười: "Không giận, chỉ là ở đây đông người như vậy, có chuyện gì không thể giải quyết riêng được sao?"
Cô ta nheo mắt, cuối cùng nở nụ cười, đôi môi đỏ cong lên khiến cả khuôn mặt thêm phần rạng rỡ: "Hóa ra cậu thích lúc không có ai, sao không nói sớm, tôi còn tưởng cậu muốn bỏ rơi chúng tôi chứ."
"Hình như bọn họ định đi." Thiện Yên Lam liếc nhìn về phía sau.
Trương Kỳ Nhã là người đầu tiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy đám người Chung Việt đang đứng lên, cô ta kéo tay áo của Liêu Lị Sa: "Chúng ta cũng đi?"
"Đi thôi." Liêu Lị Sa vén tóc, nháy mắt với Thiện Yên Lam, không thèm nhìn Điền Gia lấy một cái, ung dung thong thả rời khỏi căng tin.
Sau khi bọn họ bước ra ngoài, toàn bộ căng tin càng trở nên huyên náo hơn, ai nấy đều bàn tán về chuyện vừa xảy ra, mà Điền Gia đã không chịu nổi ánh mắt của mọi người xung quanh, bỏ chạy với Ngụy Lai.
Một lần nữa ngồi xuống, Ngô Ca chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, tiến lại gần: "Yên Lam, bầu không khí giữa cậu và Liêu Lị Sa là sao thế, cãi nhau à?"
Cô ấy cười rồi lại cầm đũa lên ăn hết cơm.
"Thật sự có chuyện gì à? Cậu và tớ..."
"Qua bên kia đi, sao cậu lắm lời thế!" Lúc này Âu Dương Lộ nhéo tai Ngô Ca kéo cô ấy đi.
Ngô Ca lập tức không vui: "Hỏi một chút thì có làm sao..."
Ánh mắt của mọi người xung quanh khiến một người đã quen bị chú ý như Thiện Yên Lam cũng cảm thấy không thoải mái. Điều khó chịu nhất là dù biết người trong cuộc vẫn đang ở đây, bọn họ vẫn không có ý định hạ thấp âm lượng, mọi lời đồn thổi khoa trương như một ống thoát nước ùn ùn tiến vào tai cô.
Cô thở dài trong lòng, ăn được hai miếng cơm rồi đứng dậy.
"Yên Lam, cậu ổn chứ?" Trần Sảng Nhi lo lắng hỏi.
Bọn họ đang trên đường quay về phòng học, vầng mặt trời chói chang trên đầu khiến cô không khỏi nheo mắt lại, trán lấm tấm mồ hôi, cô ừ một tiếng, cười đáp: "Nhưng bị nhiều người bàn tán thế này tớ cũng hơi không quen."
Lần đầu tiên thấy Thiện Yên Lam để lộ ra một mặt yếu đuối, Âu Dương Lộ đau lòng ôm chầm lấy cô: "Ây da, Yên Lam của chúng ta sao mà xui xẻo thế này."
Cô bật cười, vỗ vai Âu Dương Lộ tỏ ý rằng mình không sao.
Thật ra từ đầu đến cuối cô không bị ảnh hưởng nhiều, cũng chẳng có gì đáng để bàn tán, chuyện ở căng tin chỉ có thể nói là thú vui của đám học sinh bọn họ lúc rảnh rỗi, người chịu hậu quả nghiêm trọng nhất chắc có lẽ là Điền Gia.
Kể từ đó, Thiện Yên Lam thường xuyên bắt gặp Điền Gia trong khuôn viên trường.
Chỉ là trông cô ta khác hẳn so với từ dáng vẻ kiêu căng đầy ngạo mạn trước đây.
Một xô nước đá tạt thẳng vào cô gái đang ngồi bệt dưới đất, cả người cô ta ướt sũng, mái tóc rối tung dính lên gương mặt, không thấy rõ biểu cảm.
Nhưng cơ thể run rẩy và giọng nói mang theo âm thanh nức nở đã để lộ ra tình cảnh hiện tại của cô ta.
Cô ta bị cô lập.
Vì Liêu Lị Sa.
"Tống Túc có thể để ý đến con nhỏ Lý Hân Vãn xấu xí đó, sao lại không để ý đến tớ chứ?"
Cô gái cầm đầu đám nữ sinh đứng trước mặt Điền Gia cười đùa, giọng điệu rất khoa trương đầy vẻ chế nhạo và khinh miệt. Cô ta cúi xuống, vỗ nhẹ lên gương mặt dính bẩn của Điền Gia, kiêu ngạo nói: "Trước kia mồm miệng ghê gớm lắm, mày nhìn bản thân mình hiện tại đi, lúc trước còn làm người hầu của Liêu Lị Sa thì vênh váo hếch mặt lên trời. Ôi, lúc ấy mày có thèm coi ai ra gì đâu, đắc ý lắm cơ mà, đúng không?"
Phía sau là hai cô gái khác, một người dựa vào tường hút thuốc, người còn lại nhàm chán ngắm nghía móng tay của mình.
"Cẩm Nhi, đá cô ta vài cái là được rồi." Một trong hai cô gái đứng dậy, phả khói thuốc trong miệng vào người Điền Gia, tàn thuốc rơi lên váy đồng phục, nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng manh kia, chỉ thấy cô ta khẽ cười khẩy, dụi mạnh điếu thuốc lên bắp đùi Điền Gia, đùa cợt nói: "Không được làm bẩn sàn nhà, làm phiền cái váy của mày chút nhé."
Văn Cẩm Nhi mất hết hứng thú đứng dậy, đạp mạnh vào cô ta, Điền Gia phát ra một tiếng rên đau đớn, cô ta chẳng thèm nhìn, tùy ý chỉnh lại chiếc áo sơ mi hơi nhăn của mình, hất cằm, dẫn theo hai cô gái rời đi.
Trước khi đi cô ta còn bỏ lại một câu: "Trước thì ghê gớm lắm cơ mà, mẹ nó đúng là nhàm chán."
Thiện Yên Lam cầm cuốn sách vừa mượn ở thư viện, lặng lẽ nhìn về phía bên kia. Một lúc sau, cô khẽ động đậy, định bước qua đó thì một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cô dừng bước.
"Cậu rảnh rỗi đến thế cơ à?"
Thiện Yên Lam quay người lại, ánh nắng chói chang khiến cô không khỏi nheo mắt lại. Sau khi đã thích nghi với ánh sáng chói mắt, cô mới nhìn rõ người trước mặt.
Chàng trai một tay đút túi, chậm rãi tiến lại gần cô.
"Tôi thật sự tò mò, cậu lấy đâu ra nhiều lòng trắc ẩn như vậy?" Chàng trai như cười như không, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Thiện Yên Lam nhìn về phía Điền Gia, cô ta đã đứng dậy, loạng choạng không biết chạy đi đâu. Cô quay lại nhìn người trước mặt: "Cậu giúp Lý Hân Vãn chẳng phải cũng vì lòng trắc ẩn hay sao?"
Tống Túc cười híp mắt: "Giờ cậu mới bắt đầu tò mò à?"
"Vì có vẻ như cậu rất tò mò về tôi."
Vừa dứt lời, Tống Túc bỗng im lặng không nói gì, một lúc sau anh cười thừa nhận: "Đúng thế, tôi thực sự rất tò mò về cậu."
Lần này đến lượt Thiện Yên Lam im lặng, cô chăm chú quan sát chàng trai trước mặt giống như cách cô vừa nhìn Liêu Lị Sa.
Anh có gương mặt có thể mê hoặc người khác, cả người toát lên vẻ lười biếng, nhìn như không hứng thú với bất cứ điều gì. Từ lần đầu gặp mặt, cô chưa từng thấy bất cứ ai hay điều gì tồn tại trong mắt anh, như thể anh chẳng quan tâm, không có gì lọt được vào mắt anh.
"Chỉ vì tôi giúp đỡ người khác sao?" Ánh mắt cô bình tĩnh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Đó là hành động mà người bình thường sẽ làm, cho dù là ai thấy người khác gặp khó khăn đều sẽ vô thức sinh ra lòng trắc ẩn, đấy là lẽ thường tình."
Tống Túc bất ngờ ừ một tiếng: "Đúng vậy."
Thiện Yên Lam không khỏi nhíu mày.
Cho nên rốt cuộc anh đang tò mò điều gì?
Thiện Yên Lam không nghĩ một chút chuyện nhỏ này có thể khiến anh có cái nhìn mới lạ gì về cô. Cô biết hành động của mình trong mắt người khác có thể là biểu hiện của việc không biết lượng sức mình, thậm chí là hành động ngu ngốc khi kết thù với Liêu Lị Sa nhưng cô hoàn toàn không bận tâm.
"Qua một thời gian nữa, cô ta sẽ chuyển trường." Tống Túc đột ngột nói ra một câu khiến Thiện Yên Lam không khỏi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh: "Những gì cậu làm có thể thay đổi được điều gì?"
Cô dừng lại một chút, sau đó đáp: "Đó là lựa chọn của cô ta, không liên quan gì đến tôi."
"Cậu không thay đổi được cô ta nhưng có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại của chính mình." Anh nói một cách chậm rãi, dường như lại trở về với dáng vẻ lười biếng thường ngày: "Cậu thấy có đáng không?"
Cô liếc nhìn anh, khẽ cười: "Chẳng có gì đáng hay không đáng, đó cũng là lựa chọn của tôi."
"Vậy sao." Tống Túc hơi cụp mắt, khóe miệng cong lên: "Vậy thì hy vọng cậu có thể tiếp tục giữ suy nghĩ đó."
Thiện Yên Lam đang nghi hoặc về giọng điệu kỳ lạ của anh, giây tiếp theo má cô bị một cảm giác lạnh như băng đông cứng khiến cô không nhịn được mà run lên.
"Cho cậu đấy."
Cô ngạc nhiên mở to mắt, cầm trong tay chai nước lạnh mà Tống Túc vừa ném cho mình, nhất thời không kịp phản ứng.
Đến khi nhận ra đó là món quà anh tặng, Tống Túc đã đi rồi.
"Cảm... cảm ơn." Anh đã đi xa, cô cũng không biết đang nói với ai.
Đầu ngón tay chạm vào cảm giác lạnh như băng, cô mới dần lấy lại tinh thần dưới cái nắng gay gắt này. Rõ ràng đã là mùa thu nhưng vầng mặt trời trên đầu vẫn chói chang như vậy, dường như muốn thiêu đốt con người ta. Cô lau trán mới phát hiện đã chảy không ít mồ hôi.
Cô ngơ ngác nhìn chai nước trong tay, lúc này mới nhận ra có lẽ Tống Túc đã nhìn thấy cô đầu đầy mồ hôi nên mới đưa cho cô.
Chuyện này khiến cô hơi hoang mang.
Tống Túc vốn là người chu đáo như vậy sao?
Lúc quay lại phòng học, chai nước đã bị uống hết, Ngô Ca và Âu Dương Lộ đúng lúc từ bên ngoài bước vào, liên tục phàn nàn về việc quầy bán đồ lặt vặt quá đông người không thể chen vào được.
"Sắp vào đông rồi mà sao trời vẫn nóng như vậy chứ." Ngô Ca dùng áo làm quạt, giọng điệu đầy khó chịu.
Âu Dương Lộ cũng đổ mồ hôi đầy đầu: "Thời tiết vẫn khá mát nhưng nắng gắt quá, đúng lúc chúng ta lại có tiết thể dục..."
Thiện Yên Lam lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, cô nhìn quanh phòng học rồi thắc mắc: "Sảng Nhi đâu?"
"Cậu ấy hả, đến văn phòng của cô Ngô rồi."
Cô gật đầu.
Mãi đến khi tiết học đầu tiên buổi chiều bắt đầu, Trần Sảng Nhi mới quay lại.
Thiện Yên Lam cũng không chú ý lắm đến bên kia, chỉ trong lúc học, cô vô tình liếc nhìn về phía bảng đen, thấy tâm trạng của Trần Sảng Nhi có vẻ hơi nặng nề, đang lặng lẽ ngồi tại chỗ.
Cô ấy không phải là người hướng ngoại nhưng dù sao cũng là lớp trưởng, đôi khi trong giờ học cần tương tác thường xuyên với giáo viên. Bình thường Trần Sảng Nhi sẽ chủ động đứng lên trao đổi với thầy cô và bạn bè nhưng không hiểu sao lần này cô ấy lại rất yên tĩnh.
Sau giờ học, Thiện Yên Lam đến chỗ cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"
Trần Sảng Nhi đang dọn dẹp ngăn tủ, thấy cô tới lập tức nở nụ cười: "Không sao."
Nhìn cô ấy không giống như không có chuyện gì, Thiện Yên Lam còn định hỏi thêm gì đó, ai ngờ Ngô Ca bất ngờ lao đến nằm trên lưng Trần Sảng Nhi, cười đùa trêu chọc: "Vừa rồi cậu đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm rồi bị mắng hả?"
"Có chuyện gì thế?" Thiện Yên Lam hỏi.
"Chỉ là vấn đề thành tích thôi, gần đây không phải trông cậu ấy hơi thiếu ngủ sao, sau đó trong giờ học cũng..."
"Đủ rồi!"
Lời nói của Ngô Ca đột ngột bị cắt ngang, cô ấy lập tức im lặng, nhìn về phía Trần Sảng Nhi đang tỏ ra giận dữ.
"Sảng Nhi, tớ..."
"Xin lỗi." Trần Sảng Nhi hít sâu một hơi, cố gượng cười: "Tớ quá nhạy cảm rồi, không nên nổi nóng với các cậu, là vấn đề của bản thân tớ."
Ngô Ca bị dọa đến mức không nói nên lời, bình thường Trần Sảng Nhi là người có tính cách tốt nhất trong đám bọn họ, chưa từng thấy cô ấy tức giận bao giờ. Lần này có lẽ Ngô Ca đã gặp phải cú sốc quá lớn khiến cô ấy nhất thời không thích ứng được, không dám tùy tiện nói gì nữa.
Có lẽ nhận ra mình đã phản ứng hơi quá khích, Trần Sảng Nhi tỏ ra áy náy, bầu không khí trở nên khó xử, không ai nói gì nữa.
Một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng: "Ngày mai tớ mang cho cậu ít bánh quy, được không?"
Cả hai người đều nhìn về phía Thiện Yên Lam.
Cô mỉm cười nói tiếp: "Ăn một chút đồ ngọt mới có tâm trạng tốt để học tập, lần trước Ngô Ca và Lộ Lộ ăn hết phần của cậu, lần này tớ chỉ làm cho mình cậu thôi, thế nào?"
"Sao cậu có thể..." Ngô Ca hét lên.
Thiện Yên Lam trông rất dịu dàng, đôi mắt cô to tròn, khi cười giống như trăng lưỡi liềm. Cô nháy mắt với Trần Sảng Nhi đang ngơ ngác nhìn mình.
Một lúc sau, Trần Sảng Nhi mới nở nụ cười đáp lại: "Được."