Chuyển đến trường mới được hơn một tháng, Thiện Yên Lam tự thấy bản thân cũng coi như đã hiểu rõ về con người Trần Sảng Nhi.
Cô ấy có hơi nhiệt tình nhưng không quá thân thiết với người khác, tâm địa rất tốt, học hành chăm chỉ, rất nhiều việc cô ấy sẵn sàng giúp học sinh mới chuyển trường như cô, thậm chí còn lo lắng cho cô vì chuyện của đám người Liêu Lị Sa, cô rất thích cô gái tốt bụng này.
Bởi vì kỳ thi tháng lần trước Trần Sảng Nhi không đạt được kết quả tốt, dạo gần đây Thiện Yên Lam cũng nhận ra áp lực của cô ấy rất lớn. Hơn nữa trường THPT Sơn Thanh trước giờ không thiếu những học sinh có thành tích xuất sắc, khó khăn không nằm ở việc làm sao để vươn lên mà là làm thế nào để giữ vững được vị trí của mình.
Cô hiểu việc Trần Sảng Nhi phải thức khuya học bài dẫn đến việc không còn tinh thần để nghe giảng trên lớp.
Cô không cho rằng đó là hành động vô ích hay ngu ngốc, cô ấy đang cố gắng vì thành tích của mình, bản thân chuyện này không có gì sai.
Mặc dù tính cách của Sảng Nhi tốt, cũng không quá chú ý đến chuyện gì nhưng cô ấy là người có lòng tự trọng rất cao, bạn bè khuyên nhủ cũng không có tác dụng gì.
Là bạn của cô ấy, Thiện Yên Lam nghĩ ít mình cố gắng hết sức để thể khiến cô ấy vui vẻ hơn cũng coi như đã an ủi thành công.
Cho bánh quy đã nướng xong vào túi đóng gói lại, cô khẽ cong môi mỉm cười, tâm trạng rất tốt, bỏ túi bánh vào trong cặp sách.
Bởi vì làm bánh xong thì trời đã khuya, mẹ không cho cô ra ngoài nên đành phải chờ đến ngày hôm sau mới mang đến bệnh viện được.
Sáng hôm sau, Thiện Yên Lam đến trường từ rất sớm, lúc này Trần Sảng Nhi còn chưa đến. Cô bỏ túi bánh quy vào ngăn bàn của cô ấy rồi trở về chỗ ngồi để ôn lại nội dung bài học ngày hôm qua.
Lục tục có bạn học vào lớp, lúc đi ngang qua chỗ Thiện Yên Lam đều sẽ chào hỏi cô.
Trước đây cô có thói quen đeo tai nghe nghe nhạc trong lúc ôn bài nhưng hình như các bạn học rất thích chào hỏi cô nên Thiện Yên Lam chỉ đành tháo tai nghe xuống. Từ khi chuyển trường đến giờ, mỗi sáng cô chỉ nghe được chưa tới mười phút.
"Chào buổi sáng Yên Lam!" Âu Dương Lộ đi vào từ cửa sau, nhân lúc Thiện Yên Lam không chú ý đột nhiên nhào lên lưng cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô: "Trưa nay cậu đi ăn với hồ ly tinh à?"
Thiện Yên Lam để mặc cô ấy làm loạn trên lưng mình, nhẹ nhàng lật một trang sách, bật cười nói: "Hình như vậy."
"À, vậy thì thôi." Giọng nói của Âu Dương Lộ đầy thất vọng, trở về chỗ ngồi của mình.
Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cô bật cười. Âu Dương Lộ là một cô gái rất đáng yêu, có tâm trạng gì cũng hiện hết lên trên mặt, thích gì ghét gì đều rõ ràng, mặc dù có hơi thẳng thắn nhưng cô rất thích Âu Dương Lộ như vậy.
Có lẽ là vì cô ấy không để lộ ra ác ý gì.
Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, cô mới nhìn thấy Trần Sảng Nhi chậm rãi bước vào lớp.
Cô ấy sắp xếp đồ đạc vào ngăn kéo, trong lúc sờ soạng, tay khẽ dừng lại, lấy ra túi bánh quy mà Thiện Yên Lam đã tặng. Trần Sảng Nhi quay lại, mỉm cười giơ túi bánh lên với Thiện Yên Lam, làm ra khẩu hình: "Cảm ơn nhé!"
Nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn trở lại của Trần Sảng Nhi, Thiện Yên Lam cũng cảm thấy vui lây.
Sau giờ học, chuông còn chưa ngừng Ngô Ca đã chạy như bay đến trước bàn cô, ra vẻ đáng thương nói: "Thật sự không có phần của tớ sao?"
Thiện Yên Lam chọc vào trán cô ấy: "Cậu thử hỏi Sảng Nhi xem cậu ấy có muốn chia cho cậu không."
"Đừng mà! Cậu ấy chắc chắn không cho tớ đâu!"
"Ai bảo lần trước cậu ăn của cậu ấy nhiều như vậy." Cô cảm thấy rất bất lực.
Ngô Ca lập tức xụ mặt xuống: "Bây giờ cậu đang trách tớ đấy à?"
"Đâu có, tớ nào dám." Thiện Yên Lam thấy cô ấy thay đổi sắc mặt quá nhanh, không nhịn được mà bật cười: "Trưa nay tớ mời cậu ăn kem?"
"Cậu nói đấy nhé, không được nuốt lời đâu!"
Cảm xúc của Ngô Ca đến nhanh mà đi cũng nhanh, lập tức vui vẻ quay lại chỗ ngồi.
Đối với Thiện Yên Lam, thời gian học trên lớp trôi qua rất nhanh, bất kể học ở trường nào, chỉ cần là trên lớp, cô luôn tập trung tuyệt đối. Có lẽ cũng có liên quan đến hoàn cảnh xung quanh, lớp cô luôn nằm trong top đầu của khối nên bầu không khí học tập cũng rất nghiêm túc.
Cô không học lệch môn nào nên các thầy cô đều rất thích cô. Gần như kỳ thi nào, giáo viên cũng đặt nhiều kỳ vọng vào cô. Mặc dù cô khá tự tin vào thành tích của mình nhưng có đôi khi cô cũng cảm thấy áp lực, dù sao cô vẫn chỉ là một học sinh cấp ba, không thể lúc nào cũng giữ được tâm thế bình thản.
Sau khi kết thúc tiết học của cô Ngô, cô đang chuẩn bị thu dọn sách vở thì bất ngờ nghe thấy cô Ngô gọi mình.
Đi theo cô Ngô vào văn phòng, cô ấy vào thẳng vấn đề: "Cô xem qua thành tích của em rồi, rất tốt, tất cả các môn đều nằm trong top ba của khối."
Thiện Yên Lam không nói gì, đợi cô giáo tiếp tục.
"Trường chúng ta không hề kém, thậm chí có thể đứng top đầu trong thành phố hoặc tỉnh, chỉ là hiện giờ thành tích của học sinh thường không đồng đều, không phải yếu môn Toán thì là yếu môn Anh, học sinh toàn diện như em đúng là hiếm gặp." Cô Ngô đùa nửa thật, hài lòng nhìn Thiện Yên Lam: "Trước khi em chuyển đến, lớp trưởng luôn là người đứng đầu lớp. Thành tích của em ấy cũng không tệ, chỉ là hơi yếu các môn tự nhiên, nếu bắt kịp thì cũng ngang tài ngang sức với em."
Thiện Yên Lam gật đầu: "Cậu ấy rất cố gắng."
"Đúng vậy, đúng vậy..." Chẳng biết tại sao cô Ngô lại thở dài, cô ấy lật mở một tài liệu, bên trên có biểu đồ thành tích của tất cả học sinh, ánh mắt cô ấy dừng lại ở biểu đồ của Trần Sảng Nhi, đầu ngón tay gõ xuống: "Cô nhìn thấy sự nỗ lực của em ấy, mấy hôm trước cô còn khuyên em ấy đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Em cũng thấy rồi đấy, dạo gần đây em ấy lại ngủ gật trên lớp, chuyện này trường chúng ta không cho phép, nếu để các lãnh đạo khác của trường nhìn thấy, cô sẽ gặp rắc rối."
Lông mày của Thiện Yên Lam khẽ động: "Thưa cô, có lẽ tối hôm trước cậu ấy học đến khuya quá nên hôm sau trạng thái tinh thần không được tốt lắm."
"Cho nên mới nói chuyện này cứ cứ từ từ tiến tới là được, thành tích của em, trong lòng em ấy cũng hiểu rõ, trong thời gian ngắn không đuổi kịp được. Em ấy vẫn hơi yếu các môn tự nhiên, nền tảng của em lại vững vàng, chuyện này vẫn cần thời gian." Cô Ngô đóng tài liệu lại, hơi đau đầu mà đỡ trán: "Thế này đi, em xem có thời gian giúp em ấy học thêm các môn tự nhiên không, cô nhóc này rất cứng đầu, nhất quyết phải được mục đích."
Cuối cùng cô cũng biết lý do cô Ngô gọi mình đến, cô gật đầu đồng ý.
Trở về phòng học, vừa vào cửa cô đã thấy Trần Sảng Nhi đang cắm đầu vào học. Cô đi đến, gõ nhẹ lên bàn của cô ấy rồi kể lại những gì cô Ngô vừa nói.
"Cậu dạy kèm cho tớ?" Sắc mặt của Trần Sảng Nhi hơi đổi thay đổi: "Cô Ngô thật sự đã nói như thế sao?"
Cô khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Có gì không hiểu thì cậu cứ hỏi tớ. Nhưng cậu thông minh như vậy, tớ nghĩ chắc cậu cũng không cần tớ giúp đâu."
Trần Sảng Nhi nở nụ cười: "Cảm ơn cậu, Yên Lam."
"Tớ còn biết làm bánh macaron, mấy hôm nữa tớ mang đến cho cậu ăn nhé?" Thiện Yên Lam thấy cô ấy có vẻ thật sự thích ăn bánh quy nên cũng hỏi thử.
Cô ấy vui vẻ đồng ý: "Ừ, đương nhiên là được rồi."
Trước khi rời đi, Thiện Yên Lam liếc nhìn sắc mặt của Trần Sảng Nhi, quầng thâm dưới mắt khá rõ, đôi môi thì tái nhợt, dường như không ngủ không đủ giấc ăn không đúng bữa. Cô không quản được việc cô ấy có thức khuya học bài hay không nhưng cô có thể làm chút đồ ngọt cho cô ấy bổ sung năng lượng, ít nhất trong giờ học cũng có tinh thần hơn một chút.
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, Thiện Yên Lam thong thả dọn dẹp bàn học, chợt nghe thấy có người gọi tên mình ở ngoài cửa.
Nhìn ra thì thấy Trương Kỳ Nhã đang vẫy tay với cô.
Kể từ lần trước, mối quan hệ giữa cô và Liêu Lị Sa dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Liêu Lị Sa không có phản ứng gì quá khích, cũng không nhắc đến Điền Gia và Ngụy Lai. Không biết chuyện Điền Gia bị cô lập có truyền đến tai cô ta hay không nhưng Thiện Yên Lam nghĩ cho dù có biết thì cô ta cũng chẳng mấy bận tâm.
Liêu Lị Sa đứng khoanh tay ở cửa, hiếm khi thấy cô ta không cắm đầu vào điện thoại. Cửa truyền đến tiếng động, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Thiện Yên Lam bước ra khỏi phòng học, chào hỏi bọn họ một câu, lúc nhìn sang, ánh mắt cô va phải ánh mắt của Liêu Lị Sa.
Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì, cũng không có hành động gì, gương mặt không cảm xúc thực sự trông hơi đáng sợ.
"Lị Sa." Thiện Yên Lam tiến lại gần, nở nụ cười dịu dàng, lắc lắc túi bánh quy trên tay: "Tôi làm đấy, ăn không?"
"Cậu làm?" Trương Kỳ Nhã cầm lấy túi bánh từ tay Thiện Yên Lam, mở ra ngửi thử: "Trời ạ, thơm quá."
Liễu Khinh Khinh và Lý Ngũ Kỳ cũng xúm lại: "Cho tôi một cái."