Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 36: Chương 36




Bọn họ nhanh chóng lấy bánh ra ăn, trái lại người trong cuộc vẫn luôn im lặng không nói lời nào. Thiện Yên Lam bất đắc dĩ bật cười, cô nhìn thẳng vào ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Liêu Lị Sa, rồi không biết từ đâu lại lấy ra thêm một túi bánh khác, đặt vào tay cô ta: "Tôi biết bọn họ sẽ giành mất nên đã làm thêm một phần cho cậu."

Liêu Lị Sa nhìn túi bánh quy trong tay, vẻ mặt hơi trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

"Lị Sa?" Thiện Yên Lam nghi hoặc lên tiếng: "Cậu không thích đồ ngọt à?"

Một lúc sau, cô ta mới ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nở nụ cười, giọng vui mừng như khi đang được quà: "Đâu có, tôi vui lắm."

Liêu Lị Sa bước tới nắm tay cô, thân mật cọ vào mặt cô, làm nũng: "Tôi đợi cậu đến dỗ tôi mãi, tôi đã nói mà, Yên Lam tốt như vậy sao có thể giận tôi vì chuyện nhỏ như thế được chứ."

"Cậu biết cô gái kia giờ ra sao không? Đáng đời cái đồ ngốc đó, nghĩ mình là ai chứ, cái gì cũng dám nói." Trương Kỳ Nhã đi theo sau, hai ba miếng đã ăn xong bánh quy: "Nhìn cái bộ dạng đó sống cũng chẳng khá khẩm gì, đáng tiếc là chẳng có sứ giả hộ hoa nào đến giúp cô ta."

Không biết nghĩ đến điều gì, cô ta cười rồi quay sang nhìn Lý Hân Vãn đang đi phía sau, nói đầy ẩn ý: "Đúng không?"

Tống Túc và Chung Việt không có ở đây, Thiện Yên Lam cuối cùng cũng phát hiện ra khả năng "tung chiêu" của Trương Kỳ Nhã luôn phát huy tốt nhất khi không có mặt hai người này.

Hôm nay Lý Hân Vãn vẫn ăn trưa với bọn họ, không biết có phải là quen rồi hay không, cô ấy không tỏ ra lúng túng như trước nữa, thậm chí còn thoải mái mỉm cười đáp lại Trương Kỳ Nhã.

Chỉ nghe thấy Trương Kỳ Nhã chặc lưỡi, mặt đầy chán nản quay đầu lại.

"Cái miệng nói năng tùy tiện của cậu mà đặt trên người mẹ cậu thì đâu đến nỗi bây giờ bị ép đi chụp tạp chí." Liễu Khinh Khinh bỗng dưng châm chọc.

Trương Kỳ Nhã lập tức không vui: "Cậu theo phe nào thế?"

"Cậu cũng biết tôi là người thù dai mà." Liễu Khinh Khinh bỏ lại một câu hờ hững rồi chậm rãi bước đến bên cạnh Lý Ngũ Kỳ.

Mặc dù đi ở đằng trước nhưng động tĩnh giữa bọn họ không nhỏ, đương nhiên Thiện Yên Lam vẫn nghe rõ, còn về chuyện Liễu Khinh Khinh nói mình thù dai, cô đoán là chuyện có liên quan đến buổi đi chơi đầu tiên với bọn họ sau giờ tan học.

Bởi vì Trương Kỳ Nhã đã tiết lộ bí mật Liễu Khinh Khinh thích Lý Ngũ Kỳ.

Ban đầu, cô không nghĩ gì nhiều nhưng giờ nghĩ lại, cô rất tò mò Liễu Khinh Khinh thích Lý Ngũ Kỳ ở điểm nào?

Biết rõ Lý Ngũ Kỳ thích Liêu Lị Sa, cô ta vẫn thích Lý Ngũ Kỳ sao?

Hơn nữa, Lý Ngũ Kỳ thích Liêu Lị Sa như thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được, có bất kỳ chuyện gì cậu ta cũng luôn đứng về phía Liêu Lị Sa, trong lúc đó Liễu Khinh Khinh cũng không hề tỏ ra khó chịu hay gì cả.

Học sinh cấp ba bây giờ đều có lòng tự trọng rất cao, bọn họ lại càng như vậy, bị gán cho một cái danh hiệu như vậy, cô ta hoàn toàn có thể phủ nhận để bảo vệ danh dự của mình nhưng cô ta lại không làm thế.

Thiện Yên Lam quay lại, đi theo Liêu Lị Sa tiến vào phòng ăn trên tầng ba.

"Hôm nay tôi mời." Vừa ngồi xuống, Liêu Lị Sa đã cười nói: "Muốn ăn gì cứ gọi."

Trương Kỳ Nhã trêu chọc: "Ôi trời, cậu định học theo Tống Túc à?"

"Đâu phải chỉ có mỗi cậu ấy có tiền." Liêu Lị Sa cầm thực đơn đưa thẳng cho Thiện Yên Lam, híp mắt cười nhìn cô: "Quà đáp lễ cho túi bánh quy của cậu."

Nếu cô ta đã nói vậy, Thiện Yên Lam không khách sáo, nhận lấy thực đơn.

"Nhắc đến thì hai người đó lại không đến à?" Lý Ngũ Kỳ tò mò hỏi: "A Túc không đến trường thì thôi, sao A Việt cũng vắng mặt?"

Liêu Lị Sa nhìn điện thoại: "Ai mà biết."

Trong lúc ăn, Thiện Yên Lam vừa lắng nghe bọn họ nói chuyện vừa nghiêm túc ăn cơm. Phải công nhận là thức ăn ở tầng ba thật sự rất ngon, mặc dù tầng một hay tầng hai cũng ngon nhưng về hoàn cảnh xung quanh thì khác biệt rõ rệt, được ăn một bữa cơm yên tĩnh trong trường học cũng là một loại hưởng thụ.

Ăn được một nửa thì không biết chuông báo tin nhắn trên điện thoại của ai vang lên.

Không ai nhúc nhích. Thiện Yên Lam tự hỏi có phải là điện thoại của mình không, lấy ra xem thử, đúng là của mình thật.

Là tin nhắn của Chung Việt.

... Tôi bị thương rồi, tan học cậu đến thăm tôi được không?

Bên dưới còn kèm theo địa chỉ bệnh viện.

Cô ngẩn người, ngón tay dừng lại trên màn hình, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Cho nên cậu ta mới không đến trường?

Trong đầu cô bỗng lóe lên những lời Chung Việt từng nói trước kia. Cô đã gặp không ít cậu ấm nhà giàu, ai nấy đều kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, ấn tượng ban đầu của cô với Chung Việt cũng vậy. Nhưng cuộc đối thoại lần trước đã khiến cô thay đổi suy nghĩ về cậu ta, dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba, điều hiếm thấy nhất của con người là biết sai mà sửa.

Cộng thêm hành động của cậu ta sau lần đó, Chung Việt đã tém tém lại nhiều, mặc dù thỉnh thoảng vẫn đến tìm cô trò chuyện nhưng đều là qua WeChat. Cậu ta rất biết giữ chừng mực, không nói nhiều, cho cô đủ không gian cần thiết mà vẫn giữ được cảm giác tồn tại trước mặt cô.

Một chàng trai khá thông minh, đó là đánh giá của Thiện Yên Lam về cậu ta.

Cô còn đang chần chừ không biết trả lời thế nào, không ngờ Chung Việt lại gửi thêm một tin nhắn nữa, lần này là một bức ảnh. Chân phải cậu ta quấn đầy băng gạc, bị treo lên cố định, xem ra là bị gãy xương.

Như vậy, cô không thể từ chối nữa, đành đồng ý.

Sau khi ăn xong, Trương Kỳ Nhã nói muốn ra ngoài mua trà sữa uống, ban đầu định nhờ Lý Ngũ Kỳ đi mua nhưng cậu ta đã nhanh chân chạy trước.

"Này! Cậu đi đâu vậy?"

Lý Ngũ Kỳ cầm điện thoại vẫy tay: "Xin lỗi! Tôi có hẹn đi chơi bóng với Trác Văn Đào rồi!"

Trương Kỳ Nhã nhìn theo bóng dáng Lý Ngũ Kỳ đã chạy mất hút, tức giận giậm chân: "Tên này đúng là, đã là thành viên đội bóng rổ rồi mà còn sợ không có cơ hội chơi bóng sao!"

Không có người làm chân chạy vặt, bây giờ trời lại đang nắng gắt, Liêu Lị Sa mất kiên nhẫn dùng tay quạt: "Còn mua nữa không?"

"Mua chứ, đương nhiên là mua." Trương Kỳ Nhã lấy điện thoại ra định gọi cho tiệm trà sữa nhưng chợt nhớ ra tiệm không hỗ trợ giao hàng, đến lúc đó lại phải tự đi lấy, lập tức cảm thấy phiền. Cô ta đảo mắt một vòng, nhìn thấy Lý Hân Vãn, cười híp mắt nói: "Cậu đi mua đi."

Lý Hân Vãn ngẩng đầu lên, phần tóc mái trước trán vì mồ hôi túa ra mà dính vào mặt.

Thiện Yên Lam không hay gặp cô ấy ở trường, giờ mới nhận ra cô ấy đã đổi kiểu tóc mới.

Gương mặt lộ ra, trông rất sáng sủa, làn da cũng đẹp lên nhiều, trên cổ đeo một sợi dây chuyền nhỏ xinh, váy hình như cũng đã ngắn hơn, ngày càng giống phong cách của nữ sinh trung học bây giờ, nhìn kỹ thì trông cô ấy xinh lên nhiều.

"Gọi... gọi người chạy việc vặt* đưa đến là được rồi." Lý Hân Vãn nói một câu khiến Trương Kỳ Nhã tròn mắt ngạc nhiên.

*Người chạy việc vặt: chỉ những người chạy việc vặt cho người khác để nhận thù lao, ví dụ như xếp hàng hộ, mua đồ hộ, giao hàng, v.v…

"Cậu nói gì?" Giọng cô ta trầm xuống, khẽ bật cười: "Cậu đang từ chối tôi đấy à?"

Lý Hân Vãn vốn đã hơi sợ, nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Trương Kỳ Nhã, cô ấy lại không nhịn được lùi về phía sau một bước nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: "Bởi vì không cần thiết, tôi cũng rất nóng."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên im lặng.

Liêu Lị Sa và Liễu Khinh Khinh vốn không thích tham gia vào trò tiêu khiển của Trương Kỳ Nhã, lúc này đang nghịch điện thoại di động nhưng nghe được câu nói của Lý Hân Vãn, cả hai đều hứng thú ngẩng đầu lên.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng ai đó bật cười.

"Gọi người chạy việc vặt không phải là được rồi sao, sao lại bắt nạt người ta?" Liêu Lị Sa ngồi trên ghế dài, một tay chống cằm nhìn sang bên kia, cười híp mắt nói: "Còn coi người ta làm chân sai vặt, chẳng lẽ cậu trả tiền cho người ta à?"

Nghe cô ta nói vậy, Trương Kỳ Nhã đành phải thỏa hiệp, trước khi gọi người chạy việc vặt còn liếc nhìn Lý Hân Vãn với ánh mắt hình viên đạn.

Từ đầu đến cuối Thiện Yên Lam đều không có ý định lên tiếng nhưng nghe thấy Lý Hân Vãn dám thẳng thừng phản bác lại, cô vẫn hơi bất ngờ.

Xem ra cô ấy không chỉ thay đổi ngoại hình mà ngay cả sự tự tin cũng đã tăng lên.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Lý Hân Vãn, Lý Hân Vãn đứng cách không xa cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Thiện Yên Lam vừa định quay đi thì ngay lúc đó, mắt cô chợt mở to.

Chẳng biết từ lúc nào Lý Hân Vãn đã ngẩng đầu lên, sự chú ý của tất cả mọi người đều đang đặt trên điện thoại di động, không ai để ý đến biểu cảm trên gương mặt cô ấy lúc này.

Cô ấy đang cười, chỉ thoáng qua rồi thôi, vốn không phải là chuyện gì kỳ lạ nhưng chẳng hiểu sao Thiện Yên Lam lại cảm thấy rợn người.

Bởi vì nó giống như nụ cười khi nhận ra điều gì đó, bừng tỉnh hiểu ra.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.