Âu Dương Lộ và Ngô Ca đã bắt đầu chơi, thấy họ về, Ngô Ca đi lại chỗ họ: “Các cậu về rồi, đi chơi đi.”
Trần Sảng Nhi kéo tay Ngô Ca đi chơi đua xe, bỏ Âu Dương Lộ và Thiện Yên Lam đứng với nhau.
“Có chuyện gì vậy? Sao tớ cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ lắm.” Âu Dương Lộ thắc mắc hỏi.
Thiện Yên Lam cười với cô ấy, nói bằng giọng hối lỗi: “Tớ nói với Sảng Nhi mấy câu không hay nên cậu ấy giận tớ.”
“Cậu nói với cậu ấy mấy câu không hay ư?” Âu Dương Lộ rất ngạc nhiên, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cậu thì có thể nói câu gì không hay mà làm cậu ấy giận tới mức không thèm để ý tới cậu nữa vậy?”
Thiện Yên Lam không biết phải nói về chuyện này như thế nào, cô cảm thấy không nên lan truyền chuyện này lung tung: “Tớ định lựa lúc nào đó sẽ xin lỗi cậu ấy.”
Dường như Âu Dương Lộ còn muốn hỏi gì đó nhưng Thiện Yên Lam gạt luôn đi: “Không sao đâu, không phải chuyện gì to tát đâu, chúng ta cứ đi chơi trước đã.”
Ban đầu Âu Dương Lộ còn lo lắng trong lòng Thiện Yên Lam ẩn giấu tâm sự nên chơi không mấy thoải mái nhưng về sau, chơi nhiều, dần dần cô ấy cũng quên chuyện này đi.
Chơi game xong, họ đi ăn món Nhật. Nhà hàng do Ngô Ca chọn, nghe nói đây là nhà hàng mà cô ấy thường hay ăn, hương vị cũng được, mấy người khác đều không có ý kiến gì, sửa soạn xong kéo nhau tới đó.
Gọi món xong, sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Ngô Ca bỗng sáp lại gần, cực kỳ hồ hởi nói với bọn cô: “Tớ có một tin chấn động đây.”
“Gì vậy?” Âu Dương Lộ thấy vậy háo hức hỏi.
“Các cậu đều biết chuyện Lý Ngũ Kỳ thích Liêu Lị Sa rồi đúng không?” Ngô Ca hỏi nhỏ. Thấy những người còn lại tới tấp gật đầu, đột nhiên cô ấy nở nụ cười đậm chất bà tám, hạ thấp âm lượng: “Có người trông thấy bọn họ hôn nhau ở ngọn núi sau trường.”
“Ồ?” Âu Dương Lộ há to miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Cô ta… Chẳng phải Liêu Lị Sa vẫn thường sai bảo Lý Ngũ Kỳ như chó hay sao? Ai lại đi thích một con chó chứ?”
Ngô Ca “chậc” một tiếng, nhìn Âu Dương Lộ bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ: “Cậu cũng biết là người không thích chó rồi mà, cậu nghĩ là cô ta thật lòng thích Lý Ngũ Kỳ hay sao? Chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.”
“Tớ... Tớ cứ tưởng là ngoài Tống Túc ra, cô ta ngứa mắt tất cả những người khác.”
“Cậu đúng thật là, giờ đã là thời đại nào rồi chứ, làm gì còn ai bảo thủ như vậy nữa.” Ngô Ca nghe mà sốt hết cả ruột, không khỏi mắng: “Đã là con người thì đều có thất tình lục dục, huống chi tình dục còn là một trong ba dục vọng lớn nhất* của con người. Mặc dù chúng ta là học sinh cấp ba nhưng đồng thời cũng là những chàng trai, cô gái đang độ tuổi thanh xuân mà. Thời nay chẳng lẽ còn hiếm lạ gì chuyện học sinh cấp ba không còn trinh nữa ư?”
*Ba dục vọng lớn nhất của con người gồm có ăn uống, ngủ nghỉ và tình dục.
“Ôi trời...” Có vẻ như tin tức này khiến Âu Dương Lộ sốc nặng: “Tụi trẻ thời này thật là, chậc chậc.”
Trần Sảng Nhi rót cho mỗi người một cốc nước, cười nói: “Chẳng phải cậu cũng là tụi trẻ đó sao, có gì mà ngạc nhiên.”
“Cơ mà, cho dù Tống Túc không thích cô ta thì cũng đâu đến mức chọn Lý Ngũ Kỳ chứ? Nếu thực sự không chịu nổi thì yêu ai đó ngoài trường cũng được mà.”
“Lý Ngũ Kỳ có gì không tốt đâu, anh ấy đẹp trai lại còn nghe lời như vậy, ai chẳng thích tuýp chàng trai cún con như vậy chứ?” Ngô Ca chống cằm cảm thán: “Nếu như cũng có chàng trai nào đó thích tớ cuồng si như vậy thì tốt…”
Âu Dương Lộ không chịu nổi phải liếc cô ấy một cái: “Thôi đi, có mà cậu cuồng si người ta thì còn nghe được.”
Đề tài này đến đây là kết thúc, Thiện Yên Lam chỉ im lặng từ đầu tới cuối. Lúc nghe nói chuyện này, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cô quen biết Liêu Lị Sa lâu như vậy nhưng chưa từng thấy cô ta từng chủ động hay bật đèn xanh với Lý Ngũ Kỳ một lần nào, tuy nhiên cũng có thể là có, chẳng qua cô không nhận ra mà thôi.
Dù là ở lĩnh vực nào cô cũng đều ít nhiều có chút kiến thức, dù tham gia bất kỳ hoạt động nào hay cuộc thi nào, cô đều có thể bình tĩnh phân tích rõ ràng những điểm mà mình chưa hiểu. Thế nhưng, trong chuyện tình yêu, thậm chí là tình dục, cô thật sự không hiểu nổi, dẫu có động não suy nghĩ cũng vẫn không hiểu.
Liêu Lị Sa không thể thành đôi với Tống Túc nên lùi lại một bước chọn Lý Ngũ Kỳ, còn Lý Ngũ Kỳ biết rõ Liêu Lị Sa thích Tống Túc, cũng biết bản thân chỉ là lốp xe dự phòng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cô ta, chuyện này thực sự khiến Thiện Yên Lam thấy vô cùng khó hiểu. Chẳng lẽ dù thế nào con người ta cũng phải tạm bợ, cũng phải ở bên một người khác giới nào đó ư?
Thiện Yên Lam chưa yêu ai bao giờ, cũng chưa từng nghiêm túc cân nhắc chuyện này. Cô không cần một chàng trai làm bạn với mình, cũng không cần được một chàng trai yêu chiều mình, cô không thiếu thốn tình yêu, cũng không thiếu thốn tiền bạc, không có thứ nhu yếu phẩm nào cần khai thác từ nam giới. Cho nên trong chuyện tình yêu, thái độ của cô là có cũng được mà không có cũng không sao.
Chung Việt nói thích cô, muốn theo đuổi cô, muốn nỗ lực làm cô thích cậu ta. Cô đã từ chối dứt khoát nhưng cậu ta vẫn không muốn từ bỏ. Từ góc nhìn của cô, việc chủ động theo đuổi người khác, đặc biệt là theo đuổi một người hoàn toàn không có tình cảm với mình là chuyện gây tổn thương lòng tự trọng. Cô không hiểu tại sao Chung Việt lại mê muội trong chuyện này, ra sức nỗ lực không biết mệt mỏi.
Tuy vậy, cô hiểu bản thân rất rõ, cô không hề có tình cảm gì với Chung Việt.
Bởi vì loại cậu ấm nhà giàu thích gì làm nấy đó không phải kiểu người mà cô am hiểu cách đối phó.
Từ rất lâu rồi, cô từng hỏi ba mẹ về câu chuyện tình yêu của họ, hỏi xem ai theo đuổi ai, ai cầu hôn ai, vì sao hai người lại ở bên nhau.
Ba mẹ cô đáp, tất cả đều thuận theo tự nhiên, quan niệm sống của hai người rất hợp nhau, lại thêm môn đăng hộ đối, có thể bao dung cho nhau, tình cảm dần dần nước chảy thành sông, vậy là tự nhiên đến với nhau.
Cô cảm thấy chuyện tình như vậy cũng rất đẹp, không cần phải tin tưởng người ta là nửa kia của mình ngay từ đầu, không cần phải yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ cần tính cách hai người hợp nhau thì sẽ dễ dàng sánh bước bên nhau, đến khi đó, cô tin rằng mình sẵn sàng ỷ lại vào người phù hợp với mình đó.
Càng nghĩ càng nhiều, Thiện Yên Lam hoàn hồn, gắp một miếng sushi cho vào miệng.
Họ kết thúc bữa tối. Do dành nhiều thời gian để nói chuyện phiếm nên không ai kiểm tra điện thoại, thành thử lúc rời khỏi nhà hàng mới phát hiện ra ngoài đường đã không còn một bóng người, mấy cô gái trẻ cần phải mau chóng về nhà. Họ chia tay nhau ở trạm xe buýt, mỗi người đi một ngả.
Đường về nhà của bốn cô gái là bốn tuyến đường khác nhau. Nhà hàng món Nhật kia khá gần nhà cô nên chỉ có mình cô đi bộ về.
Buổi tối gió se se lạnh, cô chỉ mặc váy mà không đi tất chân bên trong, gió thổi khiến cô không nhịn được khẽ run rẩy. Đèn ven đường chớp tắt lúc sáng lúc tối. Đây chỉ là một con đường nhỏ nên xem chừng dẫu đèn có hỏng thì cũng không ai biết.
Ban đêm, trăng rất tròn, bầu trời lấm tấm những đốm sao. Thiện Yên Lam ngẩng đầu lên nhìn chúng, trong lòng bất giác thấy yên ả.
Lúc ăn cơm, Ngô Ca nói muốn ăn bánh macaron cô làm, vừa khéo cô có thể mượn cơ hội này để xin lỗi Trần Sảng Nhi.
Sau một thoáng trầm tư, cô kéo chặt quai cặp, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Không biết bao lâu sau, Thiện Yên Lam chợt cảm thấy ớn lạnh lạ lùng ở đằng sau lưng. Cô bất giác dừng lại, ngoái đầu nhìn.
Không có người.
Thiện Yên Lam ngờ vực nhíu mày, quay người đi tiếp.
Cô vừa quay người đi, sau lưng lập tức vang lên tiếng giày da nặng nề giẫm lên mặt đất.
Thiện Yên Lam giật mình, cô không dám chắc đối phương có cố ý nhằm vào cô hay không nhưng để tránh rủi ro, cô vẫn rảo bước nhanh hơn.
Cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cũng tăng tốc theo, Thiện Yên Lam mới dám chắc người này cố ý đi theo mình. Cô vừa hoảng sợ lại vừa cảm thấy khó hiểu. Cô đã đi qua con đường này rất nhiều lần, người vô gia cư không lảng vảng ở khu này, vậy người đi theo cô là ai?
Đối phương là nam giới, gần như chỉ bước hai, ba bước là đã bắt kịp một cô gái trẻ như Thiện Yên Lam. Cô ngừng thở, vừa định quay người nện cặp sách vào người đối phương thì đã bất thình lình bị người kia dùng bàn tay đập ngất, ngã xuống đất.
Người đó im lặng nhìn cô gái nằm dưới đất, xốc cô lên vai, lặng lẽ biến mất trên con đường nhỏ.