Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 50: Chương 50




Giọng nói của Chung Việt trầm trầm giống như đang cười, nhưng lọt vào tai Thiện Yên Lam lại giống như lời thì thầm của ma quỷ.

Đúng là hèn hạ!

Thiện Yên Lam nén giận để không chửi bậy nhưng tay cô không nhịn được mà tát mạnh vào mặt cậu ta.

Trên mặt cậu ta lập tức hiện lên dấu đỏ.

"Để đạt được mục đích của mình mà cậu dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy sao?" Cô lạnh lùng nói: "Cậu nên biết tôi sẽ không đồng ý chỉ vì đã lên giường với cậu, ngược lại, tôi còn ghét cậu hơn, vậy mà cậu vẫn chọn tiếp tục làm thế?"

Cậu ta dường như không ngạc nhiên khi cô ra tay, nghiêng người thì thầm vào tai cô: "Cậu không muốn thì sao? Nếu bức ảnh trong tay tôi bị các bạn khác nhìn thấy mà cậu lại không hẹn hò với tôi, bọn họ sẽ nghĩ gì về cậu?"

Cậu ta cười cười rồi đảo mắt nhìn vào mặt cô: "Họ sẽ nói cậu trưng ra khuôn mặt trong sáng để quyến rũ người khác, bình thường cậu chỉ giả vờ nên sau khi lên giường với tôi một lần thì bị tôi đá, đại loại như thế đấy?"

Thiện Yên Lam nắm chặt tay, sắc mặt u ám.

Cậu ta đứng thẳng lên, mỉm cười nhìn cô: "Vậy cậu lựa chọn thế nào?"

Cô cảm thấy dù mình có tốt tính đến đâu thì cũng sắp bùng nổ.

Lúc đó, cô luôn trong trạng thái hôn mê nên không biết mình được đưa đến giường của Chung Việt khi nào và bị Tống Túc đưa đi khi nào. Trong lúc đó, Chung Việt có động tay động chân gì không, thậm chí trong thời gian này, cậu ta đã chụp bao nhiêu bức ảnh, quay bao nhiêu video với mức độ như thế nào?

Cô hoàn toàn không biết gì.

Cô quá bị động, trước mắt như bị bịt một mảnh vải khiến cô thấy mơ hồ, chỉ nhìn thấy được đại khái hình dáng trước mặt nhưng lại không biết gì về chi tiết.

"Cậu nói cậu và tôi đã lên giường sao?" Cô bình tĩnh lại.

Cậu ta lắc điện thoại: "Đây không phải là bằng chứng sao?"

"Một bức ảnh không thể giải thích được điều gì, nó có thể chứng minh được gì chứ?" Thiện Yên Lam cười khẩy, dựa vào tường và khoanh tay nhìn cậu ta: "Cậu đừng giả vờ với tôi, cậu biết rõ mà."

Lần này đến lượt Chung Việt ngẩn người, sau đó cậu ta lại bật cười: "Rốt cuộc, cậu cứng đầu như vậy để làm gì?"

Cô thực sự không biết nên thể hiện thái độ như thế nào trước sự vô liêm sỉ của cậu ta. Yên Lam cũng không muốn nói thêm gì nữa, trong mắt cô đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Cậu biết rõ ai là cứng đầu mà. Hơn nữa, cậu cứ đăng ảnh đi, cậu có bản lĩnh thì tôi cũng chẳng sợ mất mặt, đến lúc đó xem ai hơn ai."

"Ảnh thì không được nhưng video chắc được chứ nhỉ?" Cậu ta nhìn cô không chớp mắt, nụ cười vẫn như cũ: "Trong phòng có camera, cậu có muốn xem ngay bây giờ không?"

"Camera…" Thiện Yên Lam khựng lại, không thể tin nổi nên nghiến răng nói: "Cậu thật ghê tởm!"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nếu cô chưa từng lên giường với Chung Việt, tại sao cậu ta lại tỏ ra bình tĩnh như vậy? Hay cậu ta đang giả vờ?

Nhưng nếu Tống Túc và Chung Việt cùng một phe thì sao? Có điều, về mặt logic thì không hợp lý, Tống Túc không cần thiết phải đưa cô ra ngoài mà chỉ cần để cô ngoan ngoãn tỉnh dậy trên giường của Chung Việt, trong trường hợp đó sẽ dễ uy hiếp cô hơn bất cứ điều gì khác.

"Đưa đây." Cô giơ tay ra với vẻ mặt bình tĩnh.

Điện thoại được đưa cho cô một cách tự nhiên, cô liếc nhìn thì thấy vài bức ảnh lẻ tẻ, chúng đều là hình một cô gái nằm trên giường. Cô lướt xuống thì tìm thấy vài video được quay từ góc quay của camera, cô không do dự ấn vào xem.

Video chỉ có một đoạn ngắn, hai người bên trong dường như đang ở giai đoạn kịch liệt. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật lên, dù không sáng lắm nhưng camera lại có chức năng quay đêm nên vẫn thấy rõ những người bên trong đang làm gì, cũng thấy rõ mặt của cả hai.

Hai người đều khỏa thân, đột nhiên tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ phát ra từ điện thoại. Cơ thể to lớn của Chung Việt gần như che khuất toàn bộ cơ thể cô gái, cậu ta chống hai tay hai bên đầu cô gái, phần thân dưới nhanh chóng đưa đẩy. Cô gái đặt một chân lên vai cậu ta và một chân quấn quanh eo cậu ta, tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt phát ra từ miệng cô gái, dường như rất hợp tác.

Cặp mông săn chắc của Chung Việt đâm mạnh về phía trước khiến cô gái không nhịn được mà hét lên. Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt cô gái hơi lộ ra dưới ánh đèn. Yên Lam cắn môi, trong lòng cứ lặp đi lặp lại rằng đó không phải là mình nhưng cô vẫn liên tục nghi ngờ.

Sự kinh hãi và hoài nghi trong lòng khiến cô dần toát mồ hôi lạnh, đầu ngón tay khẽ run lên.

Khuôn mặt, dáng người, giọng nói và thậm chí cả mái tóc xõa tung giống đến mức khiến cô rùng mình.

"Cậu còn muốn phủ nhận không?" Giọng nói đầy ý cười của Chung Việt đột nhiên vang lên: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu còn muốn giả vờ nữa sao?"

Thiện Yên Lam dùng hết sức để tắt điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu đã chỉnh sửa video à?"

"Hả?" Cậu ta có vẻ không tin cô lại cứng đầu đến vậy, nhướng mày: "Yên Lam, cậu quá đáng lắm rồi đấy, có cần phải làm vậy không?"

Chung Việt thấy cô không trả lời nên lười biếng dựa vào tường, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Dù cậu không cần phủ nhận việc đã lên giường với tôi thì cậu cũng có lý do để từ chối tôi phải không? Tại sao cậu lại cố chấp phủ nhận chuyện này đến vậy?"

Rốt cuộc lý do là gì?

Cô vẫn thắc mắc tại sao cậu ta dám khẳng định họ đã có quan hệ, bây giờ xem video, kết hợp với thái độ dường như không phải giả của Chung Việt thì cô cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến người ta run sợ.

Dường như có một phần nào đó trong quá trình bị đứt đoạn, xen vào một số việc mà cô không biết.

Cô bèn mở điện thoại và ấn vào video để xem một lần nữa.

Mỗi đoạn chỉ kéo dài một hoặc hai phút, thời gian cũng được hiển thị ở góc trên bên phải, nhìn thấy rõ khuôn mặt và cơ thể của người bên trong. Cô nhìn kỹ cô gái, xem đi xem lại để cố gắng tìm ra dấu vết cho thấy đã được chỉnh sửa nhưng cô không tìm thấy sơ hở nào, như thể mọi chuyện đã xảy ra.

Sắc mặt cô tái nhợt, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Rốt cuộc có vấn đề ở đâu, cô nghĩ mãi vẫn không ra.

"Các cậu nói chuyện xong chưa?" Có lẽ do bọn họ đi ra ngoài quá lâu nên Trương Kỳ Nhã thò đầu ra hỏi, ánh mắt của cô ta dừng lại trên mặt Chung Việt, ngạc nhiên hỏi: "Cậu bị đánh à?"

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Trương Kỳ Nhã nhìn xung quanh rồi chợt bật cười: "Không phải chứ, đã lên giường với nhau rồi còn giận dỗi gì nữa?"

Cô ta vừa nói xong, Thiện Yên Lam hơi giật mình, khuôn mặt không biểu cảm quay lại nhìn.

Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ nên mọi người bên trong đều nghe thấy.

"Cái gì? Ai ngủ với ai?" Liễu Khinh Khinh trợn tròn mắt.

Thiện Yên Lam lập tức cảm thấy tất cả những ánh mắt sáng rực đều đổ dồn vào mình, giống như cô là một con vật để người ta ngắm nhìn và đùa giỡn. Điều này khiến cô cảm thấy một luồng khí nghẹn ở trong lòng, rất khó chịu.

Rốt cuộc cô đã chọc giận ai?

"Mẹ kiếp..." Lý Ngũ Kỳ khẽ cảm thán.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.