Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 51: Chương 51





Thiện Yên Lam nhìn sang, bình tĩnh nói: "Sao cậu biết?"

Trương Kỳ Nhã chớp mắt, mỉm cười giải thích: "Đúng lúc tôi đi ra ngoài vào nửa đêm thì nhìn thấy cậu."

Cô khựng lại, siết chặt điện thoại: "Cậu nhìn thấy tôi sao?"

"Ừ, không thể nào tôi lại nhận nhầm cậu được?" Cô ta mỉm cười: "Lúc đó thấy cậu thì tôi ngạc nhiên lắm, định gọi cậu lại nhưng cậu đi nhanh quá."

Có lẽ vì lượng thông tin quá lớn nên những người khác đều ngạc nhiên nhìn Trương Kỳ Nhã, sau đó là Chung Việt và Thiện Yên Lam.

Lý Hân Vãn dường như không ngờ lại có một tin tức lớn như vậy, cô ấy hơi mở miệng, mở to mắt nhìn Thiện Yên Lam, thấy cô đứng ở cửa mà không nói gì.

"Hình như tôi cũng thấy cậu hôm thứ sáu." Liêu Lị Sa bình tĩnh nói trong bầu không khí căng thẳng: "Tôi đang uống rượu với người ta, quay lại thì nhìn thấy cậu."

Thiện Yên Lam nhẹ nhàng mỉm cười: "Cậu có chắc đó là tôi không?"

"Ừ... Mặc dù trong quán bar đúng là khó nhìn rõ nhưng tôi nhìn thoáng qua thì nhận ra cậu ngay. Tôi quên mất là lúc mấy giờ rồi, chỉ nhớ cậu vội vàng rời khỏi quán bar." Cô ta nói chậm rãi như đang chìm vào ký ức, ngẩng đầu cười nói: "Đó là cậu à?"

"Tiếc thật, tôi không biết các cậu nhận ra tôi từ góc độ nào nhưng sự thật không phải vậy." Thiện Yên Lam ném điện thoại cho Chung Việt, không thèm nhìn cậu ta mà lạnh lùng nói: "Mong các cậu đừng nói linh tinh nữa, chuyện vô lý này không hề xảy ra."

Liêu Lị Sa chống cằm, đuôi mắt dài cong lên làm tăng thêm vẻ quyến rũ: "Vậy là cậu không đến quán bar của anh Ngũ Cánh sao?"

"Chủ đề này kết thúc ở đây."

Cô thật sự không muốn ở lại nữa. Nhưng khi đang định quay người rời đi thì không biết có phải là ảo giác hay không, cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên sau lưng.

Cô mím môi, móng tay bấm vào da thịt để ép mình bình tĩnh lại nhưng chợt khựng lại khi nghe thấy một giọng nói vang lên.

"Chuyện không chắc chắn thì đừng nói." Tống Túc đứng lên: "Các cậu chỉ thấy cô ấy rời khỏi quán bar thôi, chứ các cậu có thấy cô ấy đi ra khỏi phòng Chung Việt không?"

Bầu không khí trở nên kỳ lạ, biểu cảm chưa kịp phản ứng của Liễu Khinh Khinh và Lý Ngũ Kỳ vẫn còn hiện trên mặt, ngược lại, Liêu Lị Sa lại nhìn sang nói: "Cậu ấy đến quán bar mà không tìm chúng ta, nếu Yên Lam không đi tìm Chung Việt thì sao bọn họ lại mâu thuẫn lớn như vậy?"

Dường như Tống Túc không có hứng thú tiếp tục chủ đề này mà bước đến cửa. Vì anh quay lưng lại với mọi người nên họ không thể nhìn thấy biểu cảm của anh. Nhưng Thiện Yên Lam đang đối mặt với anh thì nhìn thấy rõ.

Anh đang nhìn cô, dường như đang quan sát biểu cảm của cô, cũng như đang giúp cô chặn lại ánh mắt của mọi người phía sau.

Chung Việt bình tĩnh nhìn về phía này với ánh mắt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.

Bầu không khí căng thẳng hơi thay đổi, Tống Túc đi trước, khi anh đi ngang qua Thiện Yên Lam thì hất hàm lên, cô lập tức hiểu ý nên rời đi với anh.

Thiện Yên Lam và Tống Túc bước ra khỏi căng tin, cô đang định nói thì đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Tống Túc. Chung Việt dùng lực ở đầu ngón tay, nói bằng giọng điệu bình thản: "Nói chuyện với tôi một lát."

Phía sau là ngọn núi sau trường, có những dãy núi giả sừng sững, Chung Việt đi thẳng vào trong, Tống Túc liếc nhìn rồi quay đầu lại nói với cô: "Cậu về trước đi."

Tất nhiên là cô sẽ không đi về mà trốn sau một bức tường, lặng lẽ dựa người vào, im lặng quan sát mọi thứ bên trong. Do hơi xa nên cô nghe không rõ họ đang nói gì.

"Cậu định làm gì?"

Một câu nói đột ngột khiến cô chú ý nên vội nhìn vào trong, cô thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chung Việt: "Cậu không phải là người thích quan tâm đến chuyện khác, cậu để ý đến cô ấy à?"

"Chỉ nói giúp vài câu là thích cô ấy sao?" Tống Túc cười mỉa mai.

Lúc này bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, Thiện Yên Lam thấy Tống Túc tiến lên một bước. Họ đứng rất gần nhau khiến cô càng không nghe rõ họ đang nói gì. Cô nhíu mày, thấy Tống Túc đang nói gì đó vào tai Chung Việt, dù vẻ mặt của Chung Việt không thay đổi nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy nhận được sự khác lạ của cậu ta.

Điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, cũng rất quỷ dị.

Thiện Yên Lam nheo mắt lại, cố gắng nghe xem người bên trong đang nói gì nhưng chỉ có những âm thanh rất nhỏ.

Một lúc lâu, cô không nghe thấy tiếng động nào. Khi cô còn đang thắc mắc nhìn vào bên trong thì đột nhiên hiện ra một mảng lớn màu trắng hiện ra trước mắt, cô ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu lên.

"Không phải tôi bảo cậu về trước sao?" Tống Túc nhìn dáng vẻ lén lút của cô lúc này với vẻ rất hứng thú.

Thiện Yên Lam không trả lời anh mà nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: "Cậu đã làm gì vậy?"

"Làm gì cơ?"

"Tôi biết mình không hề lên giường với cậu ta nhưng cậu ta cứ khẳng định chuyện đó đã xảy ra, còn cho tôi xem ảnh và video. Còn về Liêu Lị Sa và Trương Kỳ Nhã thì rất khó để đảm bảo họ không nói dối nhưng tôi luôn cảm thấy có đó kỳ lạ." Cô vẫn rất bình tĩnh nên trông có vẻ hơi đáng sợ: "Chắc chắn cậu đã giấu tôi nhiều chuyện đúng không, kể cho tôi nghe mọi chuyện đi."

Tống Túc nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu video đã được chỉnh sửa thì họ cũng thông đồng với nhau để nói dối, vậy còn gì lạ đâu?"

"Sao tôi cứ cảm thấy cậu còn giấu chuyện gì đó nữa?" Cô hạ thấp giọng.

Anh cười: "Lúc đầu có người đưa cậu vào, trong lúc đó, có một nhân viên phục vụ đã vào lau người và thay quần áo cho cậu để thỏa mãn sở thích kỳ lạ của Chung Việt. Cậu ta đã đi vào hai lần nhưng người của tôi đã xen vào giữa chừng và đưa cậu đi."

"Sao cậu lại biết đó là tôi?"

"Đây là chuyện mà cậu ta sẽ làm." Tống Túc chậm rãi nói: "Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ ra tay với cậu, chúng tôi đều biết nhưng chỉ có cậu…"

Anh chỉ tay vào cô: "Là không biết thôi."

Trong đầu cô nghĩ đến nhiều chuyện nhưng không thể liên kết chúng thành một chuỗi logic. Tại sao video trên điện thoại của Chung Việt lại chân thực đến vậy, biểu cảm và lời nói của cậu ta cũng không có bất kỳ sơ hở nào? Liệu Trương Kỳ Nhã và Liêu Lị Sa có nói dối không, liệu lời giải thích của Tống Túc có phải thật không?

Nếu bọn họ làm đến mức này để giúp đỡ Chung Việt, chỉ muốn cô thừa nhận và nhượng bộ thì liệu có cần phiền phức đến vậy không?

Nhưng nếu không ai nói dối thì đâu là sự thật?

Mọi nghi ngờ trở nên rối như tơ vò, không thể gỡ ra.

Cô đang định nói gì đó thì đột nhiên nhận thấy một luồng ánh sáng nhỏ phát ra từ cổ tay Tống Túc. Nhưng khi cô nhìn lại thì không thấy gì cả, giống như vừa rồi cô bị hoa mắt vậy.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Tống Túc hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười: "Sao vậy?"

"Không có gì." Cô khẽ nói.

Anh quay người đi, đi về phía trước: "Sắp vào học rồi, đi thôi."

Thiện Yên Lam ừ một tiếng rồi chậm rãi đi theo sau anh. Lưng anh to lớn nên dẫu là một chiếc áo đồng phục bình thường nhưng khi mặc trên người anh thì lại có cảm giác hợp một cách lạ kỳ. Ánh mắt cô di chuyển xuống, dừng lại trên cổ tay vừa khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Lúc nãy là cái gì vậy?

Rõ ràng là anh không đeo đồng hồ mà.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.