Chuyện này không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu.
Thiện Yên Lam lặng lẽ bước trên đường. Những học sinh đi ngang qua dường như cảm thấy việc Tống Túc đi cùng cô là điều lạ lẫm, ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía họ. Nhưng cô chẳng hề để tâm đến việc đó mà chỉ chăm chú nhìn vào bóng lưng của Tống Túc.
Một lúc sau, cô vội vàng bước nhanh hơn để đi song song với anh và khẽ nói: "Cảm ơn cậu đã nói giúp tôi."
Anh không dừng bước mà chỉ ừ một tiếng.
"Nhưng cậu định làm gì tiếp theo? Giờ coi như cậu đang chiến tranh lạnh với bọn họ à?" Thiện Yên Lam nhìn về phía trước: "Cậu thân với họ hơn tôi mà, huống chi Hân Vãn vẫn còn trong đó."
Ánh nắng ban trưa có phần gay gắt, chiếu qua những tán lá dày tạo thành những mảng bóng râm loang lổ. Đột nhiên, Tống Túc dừng bước và nghiêng đầu mỉm cười: "Đúng vậy, cho nên sau này có lẽ tôi sẽ không thể ăn cùng bọn họ nữa."
Câu nói không đầu không đuôi khiến cô thoáng ngỡ ngàng: “Ý cậu là…"
"Hay là cậu đi ăn với tôi?"
Thiện Yên Lam nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của anh thì có chút ngạc nhiên, nhất thời không biết phải nói gì: “Chỉ có hai chúng ta thì hơi kỳ quặc đấy"
Cô không muốn bị cuốn vào những tin đồn rắc rối.
Lúc này, vì đã gần đến giờ học nên có rất nhiều người đang từ căng tin và cổng trường bước vào lớp học. Hai người họ đứng giữa đường trở nên vô cùng nổi bật. Tống Túc cao lớn nên phải cúi đầu xuống để nhìn cô. Hàng mi của anh khẽ rủ, nghiêng người ghé sát vào tai cô rồi thì thầm: "Có một nơi chỉ có mình tôi biết, chúng ta đến đó ăn nhé."
Nghe thì không có gì sai, nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Cậu không đến trường, sao lại nhất quyết muốn ăn cơm cùng tôi?"
"Không muốn à?" Anh từ từ đứng thẳng dậy, chậm rãi nói: “Tôi đã giúp cậu hai lần, đến cả việc cùng tôi ăn một bữa cơm mà cậu cũng từ chối sao?"
Nghe vậy, Thiện Yên Lam mím môi, thở dài một tiếng: "Được rồi."
Anh bật cười: "Đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu."
Tiếng chuông vào lớp đã vang lên, cô nhanh chóng chạy về phòng học. Cô Ngô đã đứng trên bục giảng. Rõ ràng giờ học vẫn chưa bắt đầu, nhưng không hiểu sao cô lại bị cô giáo mắng cho một trận.
"Bây giờ em đang là lớp phó tạm thời, lần sau nhớ đến sớm hơn một chút." Cô Ngô liếc cô một cái rồi phất tay ra hiệu cho cô về chỗ ngồi.
"Lớp phó tạm thời?"
Các bạn học sinh ở phía dưới bắt đầu thì thầm, cả lớp xôn xao hẳn lên.
"Vậy còn Trần Sảng Nhi thì sao? Không lẽ lại có lớp phó khác?"
Cả phòng học trở nên huyên náo, cô Ngô nhíu mày, đau đầu chống tay lên trán và đập mạnh vào bảng đen: "Trật tự! Dạo này sức khỏe của Trần Sảng Nhi không được tốt, cần phải nghỉ ngơi vài ngày, thời gian này Thiện Yên Lam sẽ tạm thời thay thế."
"Cái gì chứ, đúng là xui xẻo mà..."
Các bạn học sinh vẫn tiếp tục bàn tán không ngớt.
Cô Ngô tức giận đến nỗi không nhịn được nữa, đập mạnh lên bục giảng: “Các em còn muốn học nữa hay không hả!"
Cuối cùng, trật tự cũng được thiết lập lại, Thiện Yên Lam trở về chỗ ngồi của mình.
Cô lấy sách vở cần thiết ra và nhìn lên bảng đen, nhưng vô tình chạm phải ánh mắt của Trần Sảng Nhi vừa quay đầu nhìn cô.
Mắt Trần Sảng Nhi hơi đỏ, sắc mặt cũng không cải thiện mấy mà vẫn còn vẻ mệt mỏi. Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô ấy lập tức quay trở lại với sách vở, không nhìn thêm lần nữa.
Thiện Yên Lam im lặng cúi đầu, vừa nghe giáo viên giảng bài vừa ghi chép.
Tan học, Ngô Ca và Âu Dương Lộ vẫn như thường lệ đến trò chuyện với cô. Họ vừa ra ngoài mua bánh mì và đồ ăn vặt, một miếng bánh quy được đưa đến miệng Thiện Yên Lam: “Các cậu biết gì chưa? Điền Gia đã chuyển trường rồi."
Động tác cắn bánh mì của Âu Dương Lộ chợt dừng lại, ngạc nhiên hỏi: "Nhanh vậy à? Tớ còn tưởng phải lâu hơn mới chuyển."
"Ở trường không thể sống nổi, nếu là tớ thì chắc chắn sẽ chuyển trường ngay lập tức, không cần phải chờ đến bây giờ." Ngô Ca hừ một tiếng: “Xem trước đây Ngụy Lai và Điền Gia thân thiết thế nào, giờ thì coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, chắc chỉ có Trác Văn Đào buồn một thời gian thôi."
"Trác Văn Đào thích cô ta à?"
Ngô Ca suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Cậu ấy có bạn gái rồi, chắc chỉ là bạn bè thân thiết thôi. Dù sao trong nhóm đó, người ngoài cũng có thể tụ tập một chỗ."
Âu Dương Lộ cười một tiếng, nhấm nháp miếng bánh: “Tình bạn đó thật đáng quý."
"Nhỡ tớ bị bắt nạt đến mức phải nghỉ học, cậu có buồn không?" Ngô Ca nháy mắt, nhìn cô ấy với vẻ đầy mong đợi: “Dù sao thì cũng chẳng còn ai ăn trưa cùng cậu nữa."
Âu Dương Lộ lặp tức trả lời mà không cần suy nghĩ: “Không, cút sang một bên đi."
Cả hai cùng cười đùa, trong lúc tránh né Âu Dương Lộ đã vô tình đụng phải Thiện Yên Lam.
Thiện Yên Lam mỉm cười: “Cẩn thận, đừng làm đau chân nhé."
"À, hôm nay Tống Túc đến trường đúng không? Cuối cùng cũng gặp lại." Ngô Ca thở dài: “Gần đây trong nhóm con trai chỉ có Chung Việt và Lý Ngũ Kỳ. À, thỉnh thoảng còn có Trác Văn Đào nhưng anh chàng đẹp trai nhất thì chẳng thấy đâu cả."
"Tớ không để ý lắm." Âu Dương Lộ xé túi bánh mì ra: “Mà Lý Hân Vãn sau khi ở bên Tống Túc trông rạng rỡ hẳn, những người nịnh bợ cậu ấy phải xếp hàng. Mà nói thật, các cậu có thấy không, nhìn kỹ thì cậu ấy cũng khá xinh đẹp đấy chứ."
"Cái gì? Cậu nói Lý Hân Vãn đẹp à?" Ngô Ca cười nhạo: “Mắt cậu bị mù rồi à? Vẫn xấu như thường thôi, chỉ là gắn thêm cái lông phượng lên đầu mà đã thật sự tưởng mình là phượng hoàng rồi."
Âu Dương Lộ liếc mắt, lười đôi co với cô ấy nhưng không ngờ cô ấy lại đột nhiên hào hứng ghé sát vào: “Các cậu biết không, hôm qua Lý Hân Vãn đã tát Văn Cẩm Nhi một cái."
"Ôi mẹ ơi, gan thế!"
"Nếu không có Tống Túc thì cậu ấy dám làm thế à?" Ngô Ca nghiêng người, hạ thấp giọng: “Còn Văn Cẩm Nhi thì chỉ biết bắt nạt người yếu thế thôi, giờ có Tống Túc ở đây rồi, cậu ta còn dám làm gì nữa. Nếu là trước kia thì chắc chắn cậu ta đã động thủ rồi, đâu cần chịu đựng như vậy."
"Mẹ ơi, ở trường này ai dám đụng đến nhóm người đó chứ." Âu Dương Lộ rùng mình: “Nhìn Điền Gia kìa, giờ chỉ có Trác Văn Đào là còn nói giúp vài câu, ngay cả Ngụy Lai cũng không thèm để ý. Có thể thấy được ảnh hưởng của nhóm người đó rất đáng sợ."
Đột nhiên, tiếng chuông vào lớp vang lên, cả ba vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, Thiện Yên Lam không có phản ứng gì đặc biệt.
Có lẽ cô đã quen với điều này, hoặc đã xem nhẹ nó. Trong khoảng thời gian vừa qua, cô cảm thấy việc gì xảy ra cũng không còn là điều quá đáng.
Mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Từ sự thờ ơ của trường học, hay là có người trong số học sinh khơi mào?
Lý Hân Vãn là nhân vật được bàn tán xôn xao trong trường, mặc dù Tống Túc không thường xuyên đến trường nhưng cơn sốt về cô ấy vẫn còn, vẫn có nhiều người muốn làm bạn với Lý Hân Vãn để có được lợi ích.
Bởi vì điều đó có thể giúp họ quen biết với nhóm người đó.
Những ngày sau đó trôi qua yên bình một cách bất ngờ.
Chung Việt không quấy rầy cô nữa, Liêu Lị Sa cũng không chủ động tìm cô, còn những người khác thì càng không có lý do gì để đến làm phiền cô.
Thời tiết dần trở lạnh, Thiện Yên Lam đã khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài nhưng chưa đến mức phải mặc tất dài. Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ hơi hé mở thổi vào khiến cô không khỏi rùng mình.
Sáng hôm đó, cô nhận được địa chỉ từ Tống Túc.
Buổi trưa, cô từ chối ăn cơm cùng Ngô Ca và Âu Dương Lộ, một mình theo định vị mà anh gửi, rẽ trái rẽ phải trong trường. Không biết đã đi bao lâu, bản đồ chỉ ra địa điểm ngay gần đây, nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một tòa nhà ký túc xá cao tầng dành cho giáo viên, ngoài ra xung quanh không có bất kỳ công trình nào khác.
Cô cảm thấy nghi ngờ, không lẽ chỗ đó nằm trong tòa nhà giáo viên?