Cô đi vòng quanh tòa nhà một hồi, cuối cùng sau khi đi vòng ba lần, cô quyết định bỏ cuộc và gọi điện cho Tống Túc.
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện từ phía sau tòa nhà.
Thiện Yên Lam có phần ngạc nhiên: “Phía sau không có đường đi mà."
Phía sau tòa nhà toàn là cỏ dại mọc um tùm, nhìn như hàng rào của trường học, cao ngất và bao quanh xung quanh. Cô không nghĩ nhiều, cứ tưởng rằng phía sau chỉ là một bức tường.
Tống Túc gạt những bụi cỏ sang một bên và nhìn cô. Cô vội vàng đuổi theo, từ đám cỏ dại lộn xộn bước qua bên kia.
Một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra trước mắt, Thiện Yên Lam có phần ngạc nhiên khi thấy sau trường còn có một tòa nhà như vậy, cô hơi ngẩn người và theo Tống Túc vào trong.
Bên trong căn nhà được trang bị rất đơn giản. Cô nhìn quanh một lượt, càng nhìn càng thấy lạ: “Nơi này vốn dùng để làm gì?"
"Nhà kho." Tống Túc ngồi trên ghế sofa, lười biếng nói: “Chỉ là không còn ai sử dụng nữa."
Căn nhà này có vẻ đã được cải tạo, cô lại một lần nữa cảm thán sức mạnh của chủ nghĩa tư bản. Ngồi xuống bên cạnh anh, cô hỏi: “Chúng ta ăn gì đây?"
Anh chỉ tay về phía nhà bếp cách đó không xa, cười nói: “Tất cả đều ở đó."
Nghe anh nói vậy, cô mới nhìn sang và quả nhiên nhìn thấy trên bàn ăn đã được bày sẵn rất nhiều món ăn, khiến cô tò mò không biết những món này từ đâu ra.
"Đầu bếp mang vào từ cửa sau." Cuối cùng, anh cũng đứng dậy và kéo ghế ngồi xuống bàn ăn: “Lại đây ngồi đi."
Những món ăn trên bàn trông khá ngon. Không còn bầu không khí ngột ngạt như khi ăn cùng nhóm Liêu Lị Sa, khiến tâm trạng của cô dường như thoải mái hơn nhiều. Khi thấy Tống Túc đã bắt đầu ăn, cô cũng cầm đũa lên.
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng, ngoài tiếng va chạm của đũa và bát thì không một ai lên tiếng. Tống Túc thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, ánh mắt cô vô tình dừng lại trên cổ tay anh.
Anh không đeo bất kỳ trang sức gì, trang phục rất đơn giản. Ngay cả khi gặp anh ở bên ngoài trường học, anh cũng ăn mặc rất giản dị. Mặc dù đó là chuyện hết sức bình thường nhưng không hiểu sao Thiện Yên Lam lại đặc biệt để ý đến nó.
"Cậu đã điều tra Chung Việt rồi à?"
Một giọng nói đột ngột vang lên, cô đáp: “Tôi chỉ hỏi thăm qua thôi, không có điều tra kỹ."
"Nhà họ Chung có hệ thống an ninh rất nghiêm ngặt. Chỉ cần cậu điều tra, thông tin của cậu sẽ lập tức được ghi lại trên máy tính của họ." Anh bình thản nói: “Vậy thì, những điều cậu muốn họ biết, có lẽ họ đã điều tra rõ ràng từ sớm rồi."
Tay cô hơi khựng lại, nhìn anh: “Làm sao cậu biết tôi định làm gì?"
"Ngoài nhà họ Chung, còn ai có thể đe dọa cậu ta?" Anh mỉm cười nhàn nhạt.
"Vậy cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?" Không biết từ lúc nào, cô đã đặt đũa xuống và nhìn thẳng vào anh: “Cậu nói cậu rất tò mò về tôi, đó có phải là lý do cậu giúp tôi không? Chỉ để thỏa mãn sự tò mò của cậu thôi sao?"
Chưa để Tống Túc trả lời, cô tiếp tục nói: “Còn Lý Hân Vãn? Cô ấy có gì khiến cậu tò mò không?"
"Cậu lại tò mò về mục đích của tôi hơn cả tôi nữa." Anh mỉm cười, gương mặt vốn đã đẹp trai càng thêm rạng rỡ: “Sao nào, ở trường lâu ngày rồi, cậu lại cảm thấy việc có một người có lòng từ bi bình thường là điều lạ lẫm à?"
Thiện Yên Lam im lặng nhìn anh một lúc: “Tôi chỉ muốn biết cậu đang nghĩ gì thôi."
"Đôi khi không cần phải biết quá nhiều." Anh gắp cho cô một miếng thịt, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Cậu biết tôi sẽ không hại cậu, đúng không?"
Từ đầu đến cuối, Tống Túc luôn đứng về phía cô.
Dù có rất nhiều điều không hiểu nổi, nhưng rõ ràng là chỉ có Tống Túc đứng về phía cô.
Cô gắp miếng thịt đó lên và cho vào miệng: “Ừ, tôi biết."
Các món ăn rất ngon, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều so với khi ăn ở tầng ba. Cô không tự chủ được mà trầm tĩnh lại, ngay cả khi đối diện với một người bí ẩn như Tống Túc, cô cũng không biết vì sao lại không còn căng thẳng như trước nữa.
Nơi này như một thiên đường riêng tư cho cô nghỉ ngơi, không khí tràn ngập hương cỏ nhẹ nhàng. Bên ngoài rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim đậu trên cành cây. Cô không thích sự ồn ào của nhà ăn, chỉ cần ở cùng với nhóm Liêu Lị Sa thì những ánh mắt kia cũng loáng thoáng đổ dồn về phía họ, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Cô thích sự yên tĩnh, thích sự cô đơn.
Bỗng nhiên cảm thấy, việc đồng ý ăn cơm với anh quả là một quyết định đúng đắn.
Cô và Tống Túc tách ra đi, một người trước một người sau, tự nhiên là Thiện Yên Lan đi trước. Dọc đường cũng không có nhiều người, số lượng giáo viên ở trường không nhiều, lại càng không có học sinh nào đi về phía này, vì vậy cô thuận lợi trở về lớp học.
Buổi chiều tan học, mẹ cô đã nhắn tin báo trước là sẽ đến đón.
"Đứa trẻ đó tên là Chung Việt phải không?"
Thiện Yên Lam vốn đang dựa vào cửa sổ, nghe mẹ hỏi câu này thì hơi khựng lại.
"Những gia đình giàu có đúng là biết cách bảo vệ con cái của mình. Mẹ phải tốn rất nhiều công sức mới biết được chút thông tin." Mẹ cô nói với giọng điệu lạnh lùng: “Trường của các con có mấy đứa tên Chung Việt?"
Cô nhắm mắt lại, bình thản nói: "Chính là người đó."
"À." Mẹ cô lạnh lùng mỉm cười, tiếp tục nói: “Ba con đã hẹn ăn tối với vị chủ tịch đó rồi. Gần đây sức khỏe ông ấy không được tốt nên vô tình nhắc đến mấy đứa cháu trai của mình, trong số đó có một người tên là Chung Sổ, dự định học y và muốn làm việc dưới trướng ba con một thời gian."
Cô mở mắt ra: “Em họ của Chung Việt."
"Ừ, mấy đứa trẻ đó trước giờ đều không hòa thuận nhưng hiện tại quyền thừa kế vẫn thuộc về bậc cha chú của chúng. Chúng không thể tạo ra sóng gió gì lớn được."
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, ánh mắt cô trở nên mơ hồ. Đột nhiên, cô nắm chặt tay nắm cửa: “Mẹ, đợi con một chút."
Mẹ cô nhíu mày: “Con định đi đâu, làm gì?"
"Con sẽ về ngay."
Cô không nói thêm gì nữa, mẹ cô nhìn cô một cái rồi dừng xe bên lề, cho cô xuống xe.
Khi xuống xe, cô đứng trước một quán bar còn chưa mở cửa. Vì thời gian còn sớm nên bên trong chỉ có bảo vệ và nhân viên dọn dẹp. Cô nhìn vào trong một cái, rồi quay lưng rẽ vào một con đường khác.
Lần trước Tống Túc đã dẫn cô đi qua cửa sau, cô quyết định thử vận may xem cửa sau có bị khóa không, kết quả chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đã mở ra được.
Cô bước vào trong, tránh né nhân viên bảo vệ và người dọn dẹp đang trò chuyện sôi nổi, rồi đi thẳng vào thang máy.
Trên tầng hai không có nhiều phòng. Lần trước khi đi cùng Tống Túc, cô đã quan sát sơ qua bố cục nên khi ra khỏi thang máy, cô lập tức rẽ vào một cánh cửa nhỏ bên phải. Lúc nhìn thấy nhiều màn hình TV được đặt ở đó, cô biết mình đã đến đúng chỗ.
Từ tầng hai đi xuống, khi cửa thang máy mở ra, cô bất ngờ đối mặt với ánh mắt của một nhân viên bảo vệ đang đi tuần tra quanh quán bar. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh ta, cô mỉm cười: “Chào anh, tôi là bạn của chủ quán, trước đây có đánh rơi một thứ nên tôi đến lấy lại."
"Chuyện này... Tôi chưa từng thấy cô." Nhân viên bảo vệ nhíu mày.
Vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, thong thả đi về phía cửa sau: “Chủ quán cũng cần kết bạn mới mà. À, nhân tiện, nhớ khóa cửa sau nhé."
Không đợi nhân viên bảo vệ kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng rời khỏi đó. Không biết có phải vì cô biết có sự tồn tại của cửa sau hay không mà nhân viên bảo vệ cũng không đuổi theo.
Về đến phòng, cô ném túi xách xuống sàn, kết nối điện thoại với máy tính qua dây cáp. Chỉ một lát sau, một đoạn video hiện lên trên màn hình.
Mặt cô cũng không hề biến sắc, cô bèn kéo thanh tiến độ vì thời gian có hạn nên cô chỉ có thể xem camera ở tầng một. Tầng hai có vẻ là không gian riêng tư của chủ quán và bạn bè nên không khó tìm kiếm hơn.
Con trỏ chuột dừng lại ở một đoạn video, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh hỗn loạn trong đó. Liêu Lị Sa và Trương Kỳ Nhã thật sự có mặt ở đó, một người ở trên sân khấu, một người ngồi ở ghế sofa bên dưới. Lúc này, quán bar đã gần đóng cửa, người trong quán ít đi rất nhiều so với lúc đầu. Cô chăm chú nhìn màn hình, không hề chớp mắt. Không biết đã qua bao lâu, cô đột nhiên dừng lại.
Yên Lam kéo thanh tiến độ lùi lạ và nhấn tạm dừng, cô chăm chú nhìn vào người trong màn hình.
Đó là một bóng người mảnh mai, cách ghế ngồi một khoảng và lướt qua đám đông, có vẻ như đang định ra ngoài. Thiện Yên Lam phóng to hình ảnh và không thể tin vào mắt mình.
Vì người trong video đó, chính là cô.