Khi cô đang chậm rãi bước đi, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm khàn, cả người Thiện Yên Lam đột nhiên cứng đờ.
Khu rừng nhỏ vắng vẻ lúc này đang truyền đến một loạt những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tía tai. Tiếng thở hổn hển nặng nề cùng tiếng rên rỉ quyến rũ như thể đang ở ngay bên tai, hai má cô đỏ bừng, trong lòng thầm nói mấy học sinh này sao lại to gan như vậy.
“Ừm... Đúng vậy... Sâu thêm chút nữa...”
Giọng nói của nữ sinh rất nhỏ, mơ hồ mang theo dục vọng, tựa hồ đang dẫn dắt sự hầu hạ của nam sinh.
Thiện Yên Lam hoàn toàn không có dũng khí để nghe tiếp, hai tay sờ lên vành tay nóng bỏng, bước nhanh muốn rời khỏi đây.
Tiếng ‘lộp bộp’ vang lên, vì đi quá vội cho nên cô không phát hiện ra dưới chân mình có một hòn đá nhỏ. Cô lập tức luống cuống, an ủi bản thân rằng người ở bên trong đang chìm đắm vào tình dục sẽ không nghe thấy, nhưng độ nhạy bén của nữ sinh lại cao đến đáng sợ, gần như một giây sau cô ta đã giữ nam sinh đang tiếp tục hành động lại.
“Ai đó?” Giọng nói của nữ sinh lạnh lùng: “Tự bước ra đây.”
Giọng nói ngờ vực của nam sinh vang lên: “Làm sao vậy?”
“Có tiếng động, cậu đứng dậy trước đã.”
“Có khi nào là mèo hoang không? Sau núi vẫn luôn có rất nhiều con thú nhỏ.”
Nữ sinh vỗ đầu nam sinh: “Cậu đi xem đi.”
Nam sinh nghe lời đứng dậy. Khi đi ra ngoài nhìn xung quanh, cậu ta lắc đầu với người ở bên trong: “Chắc cậu nghe nhầm rồi, không có người.”
Một lúc lâu sau mới nghe thấy cô ta mở miệng: “Qua đây.”
Cậu ta lại đi vào trong, quỳ xuống trước mặt nữ sinh. Sau đó, cậu lại liếm từ bắp đùi rồi lên trên, vùi mặt vào trong với hai má đỏ rực, hoàn thành chuyện vừa nãy vẫn chưa kết thúc: “Lị Sa, cậu thơm quá.”
Âm thanh lại vang lên mà trên bức tường phía sau bọn họ, cả người Thiện Yên Lam cứng đờ không dám cử động. Cô hít thở thật khẽ vì miệng của cô bị một bàn tay bịt lại, cơ thể dính sát vào người phía sau lưng.
“Ha... Học nhanh đó...”
Dường như bọn họ còn nhập tâm hơn vừa rồi, âm thanh càng ngày càng lớn. Tiếng ma sát của quần áo cùng tiếng mút làm cho người ta không thể nào phớt lờ được, Thiện Yên Lam cảm thấy mặt của cô sắp nóng đến mức nổ tung rồi. Mấy giây sau, cô nhanh chóng kéo bàn tay trước mặt mình xuống.
“Ra ngoài trước.” Cô không thèm nhìn người kia mà chỉ nói khẽ.
Người bên trong chìm đắm vào thế giới của mình nên không phát hiện ra có hai người đang lặng lẽ rời khỏi núi.
Đợi đến khi có thể nói chuyện bình thường, Thiện Yên Lam khẽ gật đầu với người phía sau: “Tôi đi trước đây.”
“Yên Lam.”
Cậu ta gọi cô lại, ánh mắt dừng trên mặt cô: “Tống Túc đã dẫn cậu đi gặp nữ sinh đó rồi sao?”
Thiện Yên Lam không hiểu dụng ý của cậu ta: “Vậy thì sao?”
“Lúc trước tôi đã điều tra xuất thân của cô ta. Nhưng hồ sơ bỏ trống, giống như bỗng dưng xuất hiện vậy, cậu nghĩ Tống Túc tìm thấy người này như thế nào?” Cậu ta thong thả nói: “Một cô gái không có xuất thân là rất bình thường, nhưng một người giống như bản sao của cậu lại đột ngột xuất hiện và đúng lúc cậu ta có thể lợi dụng. Tôi không biết nên nói là trùng hợp hay là nói bản lĩnh của cậu ta còn lớn hơn cả tưởng tượng của tôi.”
“Cậu muốn nói cái gì?” Cô hờ hững nhìn qua, đôi môi mấp máy: “Bây giờ cậu đang thay đổi trọng điểm sao, từ cậu chuyển sang Tống Túc?”
Chung Việt sững sờ, bật cười: “Đương nhiên là tôi không có ý đó, tôi tự cảm thấy mình chẳng phải người tốt gì cả. Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy cậu ngã vào trong tay của người khác mà thôi.”
Nghe vậy, Thiện Yên Lam không kìm được mà cười khẩy: “Không muốn nhìn thấy tôi ngã vào trong tay người khác? Cậu thật sự lo nghĩ cho tôi vậy sao, hay là cho rằng tôi chỉ có thể ngã vào trong tay cậu?”
Không đợi cậu ta có phản ứng gì, cô cũng không muốn nói lời thừa một khắc nào cả nên quay đầu định rời đi.
“Yên...”
“Yên Lam.”
Một giọng nói đột nhiên chen vào làm cho Thiện Yên Lam dừng bước. Cô nhìn về phía người tới với vẻ bất ngờ, mà mức độ kinh ngạc của Chung Việt cũng không thua kém cô. Cậu ta cũng nghiêng người nhìn qua đó.
Không biết Tống Túc đã đứng ở sau được bao lâu, anh cười tít mắt nhìn qua bên này, uể oải dựa vào tường: “Tại sao không đi học?”
Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô. Khi biết anh đang nói chuyện với mình, Thiện Yên Lam nhẹ nhàng nói: “Tôi phải đến văn phòng một chuyến.”
Chung Việt híp mắt lại khi thấy anh ung dung đứng thẳng người, từ từ đi về phía Thiện Yên Lam.
Cậu ta cười nhạo. Vào khoảnh khắc Tống Túc đi qua, cậu ta khẽ nói: “Nhanh vậy đã không nhịn được rồi sao, tôi còn tưởng cậu phải giả vờ thêm nữa cơ.”
Nghe vậy, Tống Túc dừng bước chân, nụ cười của anh không nhạt đi mà hơi nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cậu ta: “Nhìn cho kỹ vào nhé.”
Thiện Yên Lam ở cách xa nên không biết anh vừa nói gì, trơ mắt nhìn Tống Túc đứng trước người mình.
“Hôm nay chúng ta vẫn chưa gặp nhau.”
Một câu nói vô duyên vô cớ làm cho Thiện Yên Lam không hiểu gì, nhưng cô vẫn tốt tính nói: “Ừm, cậu nói buổi trưa cậu không ở trường.”
Khuôn mặt đẹp trai ấy bị ngược sáng nên không nhìn thấy rõ, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt tùy tiện dừng lại trên người cô, nhất thời có hơi không quen: “Có chuyện gì vậy?”
“Cho nên hôm nay chúng ta vẫn chưa hôn môi.”
Vừa dứt lời, Thiện Yên Lam đột ngột vươn tay ra bịt miệng anh, hai má đỏ bừng: “Cậu... Sao cậu lại...”
“Sao thế?” Anh chớp mắt một cách vô tội.
Cô thực sự không biết nên tiếp lời như thế nào, may mà hiện giờ không có nhiều người, nếu không cô thật sự sẽ tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Tống Túc.” Chung Việt ở phía sau lưng, vẫn nhìn cảnh tượng này, bất chợt mở miệng. Đợi khi Tống Túc quay đầu lại, mặt cậu ta cũng không đổi sắc mà nói: “Cậu ép buộc cô ấy?”
Có lẽ là cảm thấy câu nói này rất buồn cười, Tống Túc bật cười, mang theo vài phần khinh thường: “Cậu không nhận ra là cô ấy đang xấu hổ sao?”
Chung Việt siết chặt hai tay, đôi mắt lạnh lùng: “Vì để tìm một người mà cậu đã tốn rất nhiều công sức đúng không. Tôi cũng đã sớm biết lòng dạ của cậu thâm sâu, bây giờ cuối cùng cũng cảm nhận được rồi.”
“Cậu có thể làm một tiết mục anh hùng tự biên tự diễn, nói không chừng lúc đó tôi sẽ thích cậu đó.” Còn chưa đợi Tống Túc có phản ứng, Thiện Yên Lam đã lạnh lùng lên tiếng: “Ngay cả giả vờ cậu cũng không biết mà còn nói người khác?”
Cơ thể cậu ta khựng một lát, ngay sau đó bật cười thành tiếng: “Cậu đang nói giúp cho cậu ta đấy à? Sao, thật sự muốn qua lại với loại người ngay cả mục đích tiếp cận cậu cũng không rõ ràng à?”
“Chính là vì tôi quá rõ mục đích của cậu nên mới phải cách xa cậu.” Vẻ mặt của Thiện Yên Lam có phần lạnh nhạt và mất kiên nhẫn. Cô cũng không quan tâm đến phản ứng của đối phương mà chỉ kéo tay Tống Túc xoay người rời đi.