Cuối cùng, họ cũng rời khỏi cái nơi khiến người ta đau đầu đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
Một bàn tay vòng qua eo khiến cô hoảng sợ, ngay sau là hơi thở ấm nóng phả lên phần cổ của cô. Còn lưng cô thì dính sát vào lồng ngực của Tống Túc, hơi nóng chạy dài từ phía sau đến khắp người, cô cầm tay anh: “Bây giờ đang ở tòa dạy học.”
“Vừa nãy cậu tuyệt lắm đó.” Anh cười, lồng ngực khẽ nhấp nhô.
Cô không nhịn được mà bật cười, đẩy anh một cái: “Bởi vì cậu ta nói chuyện quá khó nghe.”
Cánh tay anh vẫn không thả lỏng, trái lại càng dùng sức ôm cô vào trong lòng, anh nói nhỏ bên tai cô: “Cậu có sợ tôi không?”
Im lặng một lúc, cô mới khẽ nói: “Tại sao phải sợ cậu, chỉ vì lời nói của cậu ta thôi sao?”
Anh vui vẻ mỉm cười: “Nếu như sau này cậu thay đổi thì tôi cũng sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện gì đó với cậu.”
Cô vốn không định trêu chọc anh.
“Được rồi, tôi phải đến văn phòng rồi nên cậu mau đi học đi.” Vì đã ở bên ngoài quá lâu nên cô có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt sốt ruột của giáo viên thể dục, bất đắc dĩ đẩy anh ra.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tống Túc làm cô phải dừng lại.
“Vừa nãy ở sau núi cậu đã nhìn thấy rồi sao?”
Thiện Yên Lam quay đầu lại, chạm phải ánh mắt chứa ý cười của Tống Túc.
“Chắc cậu cũng biết sơ sơ tình hình rồi nhỉ, Lý Ngũ Kỳ đánh chết người vì Liêu Lị Sa. Nhưng bây giờ hai người có liên quan vẫn thản nhiên như không.” Giọng điệu của anh bình thản, nhìn cô: “Cậu có thương xót cho người bị hại kia không?”
Lúc này, cô bỗng hỏi: “Cậu thấy bọn họ như thế nào?”
“Hả?” Anh hơi nghiêng đầu: “Sao lại hỏi vặn lại tôi chứ?”
“Tôi không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, cho dù là chuyện tốt hay xấu, có điều phải xem tình hình. Lý Hân Vãn là người đầu tiên tôi gặp ở đây, sau này cũng cho tôi biết được sự bất lực của tôi.” Thiện Yên Lam cụp mắt xuống, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của mình, đầu ngón tay khẽ cử động: “So với việc thương xót người bị hại, tôi lại càng ghét người sử dụng bạo lực hơn.”
“Ồ?” Anh cười: “Vậy thì cậu định làm như thế nào?”
Cô cong cong mắt liếc nhìn anh, vẻ mặt trông có vẻ nhiều thêm vài phần dịu dàng: “Tôi thì có thể làm được gì, tôi cũng không có sản nghiệp khổng lồ như các cậu.”
Một mùi hương thơm mát bay vào trong mũi, Thiện Yên Lam nhìn khuôn mặt phóng đại ở trước mắt, bên tai vang lên giọng nói êm tai, dễ nghe của anh: “Nếu như cậu có thì cậu sẽ trừng phạt bọn họ sao?”
Giọng điệu của Thiện Yên Lam rất nhẹ nhàng: “Cậu đang nói gì thế? Tống Túc, chúng ta đã nói chuyện quá lâu rồi đó.”
Như thể mới nhận ra thời gian, anh đứng thẳng người dậy, nhìn qua hành lang vẫn yên tĩnh như cũ. Sau khi cô tưởng rằng anh sẽ để cô đi thì lại đột nhiên cô lại bị kéo vào nhà vệ sinh nam ở trong góc. Cô mở to mắt, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh dẫn vào trong vách ngăn.
“Tống Túc, cậu lại muốn làm cái gì vậy?” Vì bị trì hoãn quá lâu nên trong giọng nói của Thiện Yên Lam cũng có một chút tức giận: “Tôi về quá muộn thì sẽ có người sinh nghi.”
“Không nhịn được nữa rồi, để tôi hôn một lúc.”
Đôi môi vừa hé mở đã lập tức bị lấp kín, toàn bộ lời nói của cô đều bị anh nuốt xuống. Trong miệng cũng bị lấp đầy khiến cơ thể không khỏi trở nên mềm nhũn, cô phải hoàn toàn dựa vào Tống Túc ôm cô thì mới không bị ngã.
Anh buông cô ra một chút, cánh môi dính vào cô và khẽ nói: “Cậu hãy đi nói với giáo viên là cậu thấy khó chịu?”
“Sao có thể chứ?” Cô không suy nghĩ đã từ chối thẳng.
Đôi môi lại bị lấp kín một lần nữa, Thiện Yên Lam bất lực đến tột cùng. Nhưng cô hoàn toàn không thể đẩy anh ra được, mơ hồ nói: “Cậu nhanh lên...”
Anh bị chọc cười nên càng liếm mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng cô sâu hơn. Sau đó, anh lại ngậm lưỡi của cô mút mạnh, Thiện Yên Lam bị đè trên cánh cửa. Vì một bên chân của anh chen vào giữa hai chân cô nên khiến cô không thể không tách chân ra nửa ngồi trên đầu gối của anh, nửa thân dưới bị chạm vào cực kỳ khó chịu. Cô không chịu được mà dịch người nhưng lại bị đầu gối của anh chọc lên trên khiến cô phải phát ra tiếng rên khe khẽ vô cùng xấu hổ.
“Đờ mờ, tiếng gì vậy?”
Cô bị người ở bên ngoài cửa, không biết đã vào từ lúc nào, làm giật mình. Vậy nên, cô có hơi căng thẳng nắm chặt cánh tay của Tống Túc, liều mạng lắc đầu với người còn định tiếp tục là anh.
Nhưng Tống Túc lại như thể không nhìn thấy, cánh môi chuyển xuống phần cổ của cô và mút một cách chậm rãi. Khi nam sinh ở bên ngoài cho rằng mình nghe nhầm thì lại phát ra một tiếng chậc.
Cả người Thiện Yên Lam đã cứng đờ, cô không dám dùng sức đẩy anh ra vì lo hễ sơ ý sẽ bị người bên ngoài phát hiện. Bây giờ, không khí cứ như đã đông cứng lại, người cô dựa sát vào cánh cửa nên nghe thấy tiếng chửi thề của nam sinh rất rõ ràng.
Cô tức giận trừng Tống Túc, trông anh cứ như đang cực kỳ hưởng thụ.
“Cậu ta không biết người bên trong là ai.”
Cô đọc hiểu khẩu hình miệng của anh, nhưng điều này cũng không trấn an được cô.
Nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống, lần này chỉ là cái chạm nhẹ chứ không có bất kỳ hành động đi sâu vào nào cả. Chóp mũi của Thiện Yên Lam tràn ngập mùi hương nhàn nhạt trên người anh, giống hệt như mùi hương cô ngửi được vào lần trước cho cô mượn áo khác. Chuyện này khiến cô không khỏi lơ đãng nhưng sau đó một bàn tay chui vào trong áo đã kéo mạch suy nghĩ của cô trở lại.
Cô gần như lập tức bắt lấy bàn tay đó, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Nụ cười của Tống Túc càng sâu hơn, đầu ngón tay khẽ đụng chạm trên làn da ở phần eo của cô. Cánh môi chuyển đến sau tai cô, chậm rãi kích thích dái tai nhạy cảm của cô khiến cô không kìm được mà phát run, vành tai nóng bừng, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Bàn tay bỗng nhiên mạnh dạn di chuyển lên trên, làm cho Thiện Yên Lam không kịp trở tay. Cô cảm thấy trước ngực thoải mái, cúc gài ở phía sau dường như đã bị cởi ra.
Lúc này, cô không quan tâm bên ngoài có người hay không mà vội vàng dùng sức hất tay anh ra. Móng tay suýt đâm vào cổ tay anh, kéo anh về phía trước, cô kiễng chân hạ thấp giọng nói bên tai anh: “Tống Túc, tôi sắp nổi giận rồi.”
Anh hơi nghiêng đầu qua, cười hói: “Quá trớn rồi sao?”
Ở khoảng cách rất gần, Thiện Yên Lam kỳ thực rất thích mùi hương trên người anh. Lúc trước, cô cũng từng tò mò anh dùng sữa tắm của thương hiệu nào, sự bực tức nhất thời cũng giảm bớt, cô khẽ hừ một tiếng: “Cậu biết là tốt.”
Bên ngoài không có tiếng động, xem ra nam sinh kia đã đi rồi. Cô thả lỏng, sửa sang lại áo và váy rồi kéo cửa ra.
Cô nhìn mình trước gương, Tống Túc đang dựa vào cánh cửa ở phía sau và nhìn chăm chăm vào cô: “Ghét tôi như vừa rồi sao?”
“Nếu tôi nói ghét thì cậu vẫn tiếp tục hay sao?”
“Đương nhiên là không.” Anh khoanh tay, hơi cong khóe miệng.
Cô nhìn anh thông qua chiếc gương, Thiện Yên Lam xoay người lại và hôn lên môi anh khi đôi mắt anh co lại. Cô dịu dàng nói: “Từ từ thôi.”
Anh không nói gì, nhìn cô rời đi.
Nhà vệ sinh vô cùng yên tĩnh, trong không khí chỉ có tiếng tí tách của những giọt nước chảy ra từ vòi. Cơ thể anh động đậy rồi đột nhiên anh bật cười thành tiếng, giọng nói trầm thấp lộ ra sự kỳ lạ trong môi trường vắng vẻ.
“Ôi... Đáng yêu thật đó.”