Cuối cùng, cô cũng lấy được sổ điểm danh quay về. Dù có nhìn bằng mắt thường thì cũng biết thầy thể dục đã chờ đến nỗi bực mình luôn rồi. Vì vậy, Thiện Yên Lam vội chạy đến để xin lỗi, cũng may giáo viên không nói thêm gì nữa, điểm danh xong thì bảo từng người thực hiện động tác.
Trước đây, cô vẫn luôn chơi bóng cùng Trần Sảng Nhi. Cô cứ tưởng rằng cô sẽ về lớp học luôn nhưng lại thấy Trần Sảng Nhi đi đến và mỉm cười với cô: “Đi thôi, đến trễ là người khác chiếm sân bóng đấy.”
“Được.” Thiện Yên Lam nở nụ cười.
Khi đang chơi bóng cô mới nhớ đến đã nhận lời làm bánh macarons cho họ nhưng vẫn chưa làm. Bởi vì gần đây đây có quá nhiều việc nên đã khiến cô quên mất chuyện này.
Khi về nhà, sau khi cơm nước xong là cô đã ở trong bếp loay hoay thật lâu, cuối cùng cũng làm xong bánh macarons.
“Sảng Nhi.” Khi kết thúc tiết học đầu tiên, Thiện Yên Lam đưa cái túi nhỏ cho cô ấy và dịu dàng nói: “Trước đây, cậu đã nói rằng cậu thích màu hồng đúng không. Vậy nên, tớ tặng cho cậu toàn là màu hồng đấy.”
Cô ấy há miệng, chắc là hơi kinh ngạc. Sau đó, Sảng Nhi cũng vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn cậu, Yên Lam.”
Sau đó đưa hai túi còn lại cho Ngô Ca và Âu Dương Lộ.
Hai người kia cũng có phản ứng giống như Trần Sảng Nhi. Cứ như chuyện này đã lâu đến mức bản thân bọn họ cũng đã quên mất rồi, nhưng thấy Thiện Yên Lam lại nhớ rõ thì trên gương mặt hiện lên sự vui sướng.
“Ôi, ai mà là người yêu cậu chắc hạnh phúc đến chết mất.” Âu Dương Lộ ôm Thiện Yên Lam vui vẻ nói.
Thiện Yên Lam đột nhiên bị siết chặt như vậy thì bất lực vỗ vai cô ấy.
“Sao rồi, trưa nay còn ăn cơm với ba mẹ của cậu nữa không?” Ngô Ca mở túi đựng ra trước rồi cắn một cái.
Cô không biết hôm nay Tống Túc có đến trường học không. Anh vẫn luôn gửi tin nhắn khi sắp tan học mà lúc này chỉ mới là tiết thứ hai nên cô cũng không rõ. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng không cần phải ăn cơm cùng anh mỗi ngày đấy chứ?
“Hôm nay tớ ăn cùng các cậu.”
Âu Dương Lộ đến ngồi cùng: “Vậy trưa nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
“Ừm, ăn ở nhà ăn nữa là nôn ra luôn đấy.”
Cuối cùng, cả nhóm quyết định đến quán đồ Thái ăn.
Vì đang là buổi trưa nên có rất nhiều học sinh ở bên ngoài, hơn nữa, trường học cũng không hạn chế phạm vi hoạt động của học sinh nên chỉ cần làm đúng việc đúng khung giờ thì không ai nói gì. Trường THPT Sơn Thanh nằm giữa trung tâm thành phố nên xung quanh có nhiều trung tâm thương mại và khu buôn bán nên có rất nhiều quán ăn để học sinh chọn lựa.
Quán đồ ăn Thái đó rất nổi tiếng ở khu này, tuy Thiện Yên Lam cũng chưa từng ăn nhưng nghe Ngô Ca nói thì hương vị cũng khá ổn.
Sau khi vào quán ngồi và chọn món xong thì đột nhiên Ngô Ca giật mình và nhìn sang cửa.
Âu Dương Lộ thấy cô ấy hơi khác thường nên cũng nhìn sang, sau đó lại thốt lên một câu.
“Tống Túc và Lý Hân Vãn?” Ngô Ca khẽ khàng nói, giọng nói chỉ vừa đủ để ba người họ nghe thấy: “Không lẽ bọn họ là thật sao?”
Nhìn thấy Tống Túc xuất hiện tại cửa quán thì Thiện Yên Lam cũng giật mình. Vì cô không nhận được tin nhắn của anh nên cứ cho rằng anh không đến trường. Lúc này, khi thấy anh mặc đồng phục và xuất hiện ở một quán ăn không xa trường học thì cô biết ngay là do anh và lý Vân Vãn có hẹn mà thôi.
“Các cậu nhìn lộ liễu quá đấy.” Thiện Yên Lam bất lực nhìn hai cô ấy.
Khi Tống Túc vừa bước vào cửa, Ngô Ca và Âu Dương Lộ cứ nhìn người ta chằm chằm mà cũng chẳng sợ người ta phát hiện.
“Đây là lần đầu tiên tớ thấy bọn họ đi riêng với nhau, ở trường hầu như tớ không nhìn thấy bọn họ nên tò mò chút thôi.” Âu Dương Lộ chống cằm rồi cố gắng nghẹo đầu không màng đến việc bản thân đang quay lưng về phía cửa.
Chỉ thấy bọn họ ngồi ở một cái bàn đôi cách nhóm họ cũng không xa. Vì hôm qua có gặp Tống Túc nên Thiện Yên Lam cũng không thấy mới mẻ gì. Hai người kia thì lại hiếm khi gặp phải Tống Túc kia nên ngược lại, họ cứ nhìn chằm chằm về phía bên đó, còn Thiện Yên Lam thì chỉ nhấp một ngụm nước chanh. Lý Hân Vãn bèn ngồi ngay ở phía đối diện mà không để tâm đến sự lộ liễu của bọn họ.
Thiện Yên Lam còn thấy tò mò về Lý Hân Vãn hơn cả việc tò mò về Tống Túc.
Cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Lý Hân Vãn đã tự tin hơn hẳn, có nhiều bạn bè để chơi cùng và khác hẳn với bộ dáng trước đây. Thật ra cô cũng mừng cho cô ấy, chỉ là hơi nghi ngờ mối quan hệ giữa cô ấy và Tống Túc.
Cô nhận ra bọn họ không hề thân thiết giống như vẻ bề ngoài, cũng có thể nói không có sự thân mật nào cả, có lẽ có thỏa thuận bí mật nào đó ràng buộc bọn họ với nhau.
Đây cũng chỉ là sự phỏng đoán vì trước mắt thì cô không biết điều gì về bọn họ cả.
Ánh mắt Thiện Yên Lam cũng không hướng về phía đó nhưng mấy câu bình luận của Ngô Ca và Âu Dương Lộ vẫn chảy vào tai cô. Họ cũng nhận ra có lẽ là có bí mật gì đó.
“Rốt cuộc là bọn họ đang nói gì vậy, tớ tò mò quá!”
“Nhìn kìa! Lý Hân Vãn gắp đồ ăn cho Tống Túc!”
Người phục vụ đến che đi tầm mắt của bọn họ: “Mọi người cẩn thận, tôi lên món đây.”
Vì đột nhiên bị làm gián đoạn nên cuối cùng hai người họ cũng ngừng lại, cứ lấp đầy cái bụng kêu đang reo lên trước đã.
Cuối cùng họ cũng đổi đề tài. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ nói đến chuyện khác nhưng hình như mấy cô nàng chỉ thích nói chuyện thiên hạ. Chẳng qua là họ đổi nhân vật chính mà thôi nên Thiện Yên Lam yên lặng ăn hết phần của mình rồi đứng dậy: “Tớ đi nhà vệ sinh đây. ”
“Đi đi.”
Quán đồ ăn Thái này vừa mới sửa chữa lại, có diện tích lớn gấp rưỡi ban đầu nên nhà vệ sinh hơi khó tìm. Cô phải hỏi vài người phục vụ thì mới tìm ra, khi cô đi vào còn tranh thủ chiêm ngưỡng đồ dùng mới một chút. Xử lý xong xuôi, cô đứng trước gương rửa tay thì sau lưng truyền đến tiếng ‘ken két’ rồi cửa mở ra.
Cô nhìn người vừa bước ra khỏi phòng, ngơ ngác một lát rồi chào hỏi: “Hân Vãn, trùng hợp thế.”
“Yên Lam, cậu cũng đến đây ăn sao.” Lý Hân Vãn nói với vẻ bất ngờ.
Sau khi rửa tay xong, cô lấy một tờ khăn giấy để lau tay. Thiện Yên Lam dựa nửa người vào bồn rửa tay, mỉm cười: “Ừ, đồ ăn của quán này cũng ngon lắm.”
“Bạn tôi cũng giới thiệu quán này, trước đây tôi còn chưa kịp thử, may mà cuối cùng hôm nay A Túc cũng rảnh rỗi.” Lý Hân Vãn tập trung rửa tay, giọng nói mang theo vài phần sung sướng.
Cô nhìn cô ấy một cái.
“À đúng rồi quên hỏi cậu nữa, cậu và Chung Việt như nào rồi?” Lý Hân Vãn nhìn cô qua tấm gương: “Cậu và Chung Việt…”
Vẻ mặt Thiện Yên Lam vẫn bình tĩnh, khoanh tay lại và cười nhẹ: “Lần trước tôi đã nói là không có gì cả.”
“Vậy thì tốt, tôi biết cậu không phải kiểu người như vậy, kể cả các cậu có xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể là Chung Việt ép cậu thôi.” Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hiểu cảm giác đó, bị người khác đổ oan rất khó chịu đúng không nhưng may là bây giờ tôi đã có A Túc nên sẽ không phải chịu đựng những điều đó nữa.”
Thiện Yên Lam nhìn cô ấy chăm chú để không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào trên gương mặt cô ấy. Sau đó, cô cười nói: “Cậu vui là được rồi.”
“Cảm ơn cậu, Yên Lam.” Lý Hân Vãn nở nụ cười: “Nhưng tôi có thể hỏi cậu về việc mối quan hệ giữa cậu và A Túc là gì không?”
Cô nói đúng sự thật: “Bạn bè.”
Lý Hân Vãn im lặng một hồi rồi mở miệng: “Tôi cũng xem như là hiểu con người anh ấy. Anh ấy không dễ dàng giúp đỡ người khác đâu, huống chi là một bạn nữ. Anh ấy giúp tôi có lẽ là do thương hại tôi nhưng cậu lại không thiếu thứ gì, ai cũng biết nếu cậu có bị tẩy chay thì cậu vẫn có thể sống tốt.”