Thiện Yên Lam nhìn nữ sinh ở trước mặt, không biết từ khi nào đôi mắt nhút nhát luôn trốn tránh kia lại trở nên thản nhiên, đàng hoàng nhìn thẳng vào người khác. Tuy đây là chuyện tốt, nhưng cô có thể cảm nhận được trong ánh mắt của Lý Hân Vãn mang theo sự dò xét.
“Ý cậu là tôi không đủ đáng thương, không đáng được người khác giúp đỡ sao?” Giọng cô có phần lạnh nhạt.
“Hoàn cảnh của cậu và tôi không giống nhau. Yên Lam, tôi không ba không mẹ, mặc dù trước đây tôi cũng được ở trong nhà cậu tôi, được miễn phí học phí nhưng tôi vẫn phải tự kiếm tiền sinh hoạt, những ngày như thế kéo dài rất lâu. Đến khi A Túc xuất hiện thì tôi thấy được hóa ra mình còn có thể cảm nhận sự ấm áp, anh ấy đã giúp tôi thoát khỏi nhà cậu tôi, cho tôi nhà để ở và còn tìm việc làm cho tôi. Cho nên tôi không thể mất anh ấy.” Lý Hân Vãn cúi đầu nói, ngón tay bắt đầu nắm lấy tà váy. Một lúc sau, cô ấy ngẩng đầu lên: “Yên Lam, cậu từng nói sẽ luôn đứng về phía tôi đúng không?”
Thiện Yên Lam gật gật đầu: “Đúng.”
“Vậy cậu với anh ấy...”
“Tôi có thể hỏi cậu về việc mối quan hệ giữa cậu và cậu ấy là gì trước được không?” Cô hỏi thêm: “Người yêu à?”
Sắc mặt Lý Hân Vãn cứng đờ.
Thiện Yên Lam đã hiểu. Cô đứng thẳng lên, nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Hân Vãn, nếu cậu ấy mà rời đi là cậu mất tất cả.”
“Yên Lam, cậu biết bây giờ tôi không muốn nghe cậu dạy đời.”
“Tôi cũng không có ý đó.” Cô lui về phía sau một bước, bỏ lại một câu trước khi xoay người rời đi: “Cậu nên thử biến trải nghiệm của quá trình này thành của riêng cậu chứ không phải của cậu ấy.”
Khi ra khỏi WC, lúc Thiện Yên Lam đang định rẽ trái để đi ra ngoài thì bỗng nhiên cánh tay bị nắm chặt. Cô còn tưởng rằng đó là Lý Hân Vãn đuổi theo sau nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì cô bất ngờ vô cùng.
“Trùng hợp quá.”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trên, Thiện Yên Lam vừa ngẩng đầu lên thì nụ cười của Tống Túc đã lọt vào mắt.
Cô còn chưa mở miệng nói chuyện thì một cái ôm mạnh mẽ kéo cô vào lòng. Tống Túc hôn đỉnh đầu cô, không quan tâm đến những người xung quanh mà má ấp môi kề với cô.
“Yên Lam, Yên…”
Lý Hân Vãn đi theo phía sau rồi xuất hiện ở cửa. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cô ấy lập tức ngơ ngác.
Tống Túc vẫn đang ôm ấp cô. Khi anh nhìn thấy cô ấy thì nhướng mày với vẻ bất ngờ, rũ mắt nhìn Thiện Yên Lam: “Hai người gặp nhau rồi?”
Thiện Yên Lam ‘ừ’ một tiếng, vội vàng thoát khỏi lồng ngực anh và trừng mắt liếc anh một cái.
Nhưng anh không hề buông tay mà còn thuận tiện đưa tay xuống ôm lấy eo cô. Giống như Tống Túc không hề nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Lý Hân Vãn, anh hơi nâng cằm: “Về chỗ ngồi trước đi.”
“Hai người…” Lý Hân Vãn nhìn chằm chằm vào bàn tay trên eo cô: “Là thật…”
“Về đi.” Giọng nói của Tống Túc càng thêm lạnh lẽo.
Cô ấy cắn môi rồi đi ngang qua bọn họ.
“Mối quan hệ giữa cậu và cậu ấy là gì?” Thiện Yên Lam không nhịn được mà hỏi.
Tống Túc cúi người hỏi: “Ghen à?”
Chắc là do anh thấy bộ dáng ngại ngùng của cô rất buồn cười nên anh dựa vào tường. Vì tâm trạng đang vui nên anh bèn kéo cô dựa vào người mình: “Không phải cậu đã biết rằng giữa bọn tôi không có gì cả từ lâu rồi sao?”
Cô im lặng một chút, nương theo tay anh và đứng thẳng lên: “Tôi về trước đây.”
Anh ừ một tiếng, nâng cằm cô lên và cúi đầu hôn một cái: “Đi đi.”
Dựa vào thái độ của Lý Hân Vãn thì giữa bọn họ không phải kiểu yêu đương giày vò nhau. Bởi vì khi nhìn thấy cô và Tống Túc thân mật thì phản ứng của Lý Hân Vãn cũng không hề ghen ghét hay tức giận mà lại giống như lo lắng cho bản thân.
Cậu ấy sợ cái gì? Sợ chuyện này bị lộ thì cậu ấy phải quay về với cuộc sống trước đây, Tống Túc sẽ lấy lại tất cả những thứ đã cho cậu ấy sao?
Vậy là Tống Túc đã biết lòng cậu ấy nghĩ gì! Nếu không thì trước đây Tống Túc cũng sẽ không nói một câu không khó tin đến như vậy, ‘không thể đồn ra ngoài’ chính là ý này sao?
“À đúng rồi, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?” Thiện Yên Lam đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại và quay đầu hỏi.
Tống Túc cười nói: “Nói nghe thử xem.”
“Cô gái lần trước đó, cho tôi mượn dùng một chút.”
Khi quay về chỗ cũ, Ngô Ca hỏi: “Sao cậu lại đi lâu như vậy, tớ thấy bọn họ không có ngồi ở đó. Không lẽ các cậu gặp nhau rồi?”
Thiện Yên Lam cũng không muốn giấu giếm: “Ừ.”
“Vậy cậu có hỏi bọn họ về chuyện họ ‘có từng hôn môi nhau chưa’ không?”
Âu Dương Lộ cười to rồi đánh cô ấy một cái: “Cậu đừng có giỡn nữa.”
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc nên bọn họ vội chạy về. Cuối cùng mấy cô nàng cũng đến lớp trước khi giáo viên đến.
“Các em, sắp bước vào kỳ thi giữa kỳ rồi nên không thể chủ quan được, có hiểu không?” Cô Ngô đứng trên bục giảng, trên giáo án trình chiếu có ghi rõ thời gian: “Thiện Yên Lam, em phát bài thi ra đi.”
Khi cô đứng lên thì cô giáo vẫn giảng tiếp, cô vừa nghe vừa phát. Đến khi cầm bài thi của Trần Sảng Nhi thì cô lại phát hiện cô ấy không có ở chỗ ngồi nên chợt thấy nghi ngờ, cho đến khi tan lớp cô ấy vẫn chưa về.
Lúc sắp tan học, Trần Sảng Nhi vội sàng quay về lớp. Vì đây là lúc lớp học ồn ào nhất nên không ai để ý đến cô ấy, nhưng trong khoảnh khắc cô ấy bước vào lớp học thì ánh mắt Thiện Yên Lam lại nhìn vào cô ấy. Bởi vì cô nhìn thấy trên mặt cô ấy có vết đỏ như bị người ta đánh.
Đầu ngón tay cô khẽ động đậy, lập tức đứng dậy định đến xem tình hình của cô ấy, nhưng hình như Trần Sảng Nhi không muốn ở lại một giây nào. Bởi vì cô ấy đã vội vàng cầm lấy cặp và đi ra ngoài.
Thiện Yên Lam đứng trước bàn của cô ấy. Trên bàn có đặt một bài thi, khi cô phát bài thi thì chỉ nhìn tên chứ không để ý gì khác nhưng bây giờ, khi cô cầm lấy tờ giấy thi bị vứt bỏ thì cô cũng hiểu lý do mà cô ấy trở nên khác thường.
Tuy thoạt nhìn hình thức của bài thi rất gọn gàng, sạch sẽ nhưng nét bút lại thể hiện sự nóng nảy và gấp gáp của người viết. Đây là một bài kiểm tra toán nho nhỏ, không quá khó nên nếu xét theo trình độ của Trần Sảng Nhi thì sẽ không đến nỗi sai sót nhiều như vậy.
Sau khi tan học, lúc đến văn phòng cùng cô Ngô để lấy đồ thì cô nghe thấy tin tức mẹ Trần Sảng Nhi đến trường.
Dấu tay kia có lẽ là mẹ cô ấy đánh.
Cô buông bài thi xuống, tiếng chuông vang lên nên học sinh rộn ràng thu dọn tập vở và rời khỏi lớp học.
“Yên Lam, đi cùng không?” Âu Dương Lộ đã mang cặp xong.
Thiện Yên Lam gật đầu: “Tớ đi rửa tay đã.”
Nhà vệ sinh ở cách lớp học không xa nên chỉ cần đi vài bước là đến. Lúc này có rất nhiều học sinh nên đi WC còn phải xếp hàng, cô đi thẳng đến trước bồn rửa tay, chỉnh tóc tai lại một chút.
Khi cô lấy khăn giấy lau tay rồi dùng chân dẫm vào thùng rác chuẩn bị ném vào thì ánh mắt cô khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào thùng rác, không nói lời nào.
Mặc dù giấu rất sâu nhưng cô vẫn nhận ra góc của cái túi. Cô rất quen thuộc với nó vì đó là túi đóng gói mà Phác Ngọc Các tặng, hơn nữa sáng nay cô có gói macaron tặng cho bạn mình.
Cô mặc kệ việc dơ bẩn mà lập tức vươn tay lấy nó ra.
Nó vẫn còn nguyên, macarons còn đưa bị động vào và thậm chí còn chưa xé bao bì.
Còn Ngô Ca và Âu Dương Lộ đã ăn hết cả phần trước mặt cô rồi.
Vậy thì người ném còn có thể là ai?