Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 63: Chương 63




Bảo cô không đau lòng là nói dối.

Thiện Yên Lam không biểu lộ cảm xúc gì mà đặt mọi thứ về chỗ cũ, như thể chưa nhìn thấy chúng bao giờ. Bạn cùng lớp cũng vào nhà vệ sinh, khi thấy cô họ bèn chào hỏi một tiếng, cô cũng mỉm cười đáp lại.

Cô ngồi xe buýt về nhà lấy hộp cơm trước rồi lại đi từ nhà đến bệnh viện.

Ba cô luôn bận bịu, không có thời gian nghỉ ngơi nên cô lại tiếp tục công việc mang cơm cho ông như trước. Có thời gian thì cô đưa cho ông, không thì để ông tự gọi đồ ăn ngoài.

Chút thời gian như vậy thì cô vẫn có, nhưng điều quan trọng nhất là cô muốn gặp cái người tên Chung Sổ kia.

"Yên Lam lại đến rồi à." Tiểu Tiêm ngồi trước quầy y tá, thấy bóng dáng Thiện Yên Lam thì hơi ngạc nhiên: "Em đến tìm viện trưởng à? Chị vừa thấy ông ấy ở văn phòng đấy."

Thiện Yên Lam mỉm cười chào lại: "Em đến tìm ông ấy ngay đây."

Trên đường đi, Thiện Yên Lam gặp vài bác sĩ và y tá mà cô quen biết. Bọn họ biết cô đến để đưa cơm cho viện trưởng nên cũng không kéo cô lại trò chuyện. Cô đi thẳng một mạch đến trước cửa văn phòng, gõ cửa rồi vào sau khi được ba cho phép.

Khi ba cô thấy cô tới, ông cười nói: “Con đến nhanh vậy à.”

Cô “vâng” một tiếng, ánh mắt cô vô tình lướt qua chàng trai đang ngồi trên ghế sofa.

Trước đây, cô đã nghe ba bảo rằng sau này tuần nào Chung Sổ cũng sẽ dành thời gian đến đây.

Ánh mắt của chàng trai rất lạnh lùng, khi thấy cô thì chỉ gật đầu lịch sự. Thiện Yên Lam đặt đồ lên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện cậu. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Chào cậu, tôi là Thiện Yên Lam.”

“Chung Sổ.” Giọng nói của cậu như chính con người cậu vậy, vừa trầm thấp vừa lạnh nhạt.

“Tiểu Sổ, chắc em chưa ăn cơm đúng không?” Ba cô đột nhiên lên tiếng: "Có muốn ăn một chút không?”

Cậu lắc đầu: "Không cần đâu thầy, em không đói.”

Dường như bọn họ chỉ trò chuyện một chút ở trong văn phòng nên chưa có sắp xếp cụ thể gì, vừa hay giúp Thiện Yên Lam có thêm thời gian để trò chuyện. Cô liếc nhìn ba mình đang vội vã ăn cơm rồi chuyển ánh mắt sang chàng trai ở phía đối diện.

Cậu trông khá giống với Chung Việt, với cặp kính màu đen dày cộp nằm trên sống mũi, trang phục vừa nghiêm chỉnh vừa gọn gàng, trông cậu như một học sinh ngoan. Hơn nữa, cách cậu đối xử với người lớn cũng rất lễ phép, khác hoàn toàn so với Chung Việt.

“Cậu là học sinh của trường THPT Lăng Duyệt phải không?” Thiện Yên Lam chủ động bắt chuyện: "Tôi học ở trường THPT Sơn Thanh, ngay cạnh trường của cậu.”

Dường như Chung Sổ có chút ngạc nhiên khi thấy cô bắt chuyện, đôi mắt đen kịt của cậu liếc nhìn cô, sau đó gật đầu.

“Anh trai cậu, Chung Việt, là đàn anh của tôi.” Cô hơi chống cằm, mỉm cười dịu dàng: "Tôi khá thân thiết với cậu ấy, không biết cậu ấy có nói cho cậu biết tôi là ai không?”

Cậu nhẹ nhàng chỉnh lại cặp kính, động tác ấy vô tình che đi ánh mắt của cậu: "Lúc ở trường anh họ tôi như thế nào?”

Thiện Yên Lam giả vờ suy nghĩ một chút: "Khá dễ gần, chỉ là có hơi bất cần nhưng các cô gái lại rất thích điểm này ở anh cậu.”

Cô liếc thấy ánh mắt ba mình vô tình lướt qua chỗ này rồi thản nhiên nói tiếp: “Cậu ấy khá thú vị nhưng vẫn có phần hơi độc đoán, cậu có biết mấy chuyện này không?”

“Chuyện gì vậy?” Chung Sổ hơi ngừng lại.

Thiện Yên Lam mỉm cười: "Thôi, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.”

Cậu nhìn cô chằm chằm, có vẻ như đang suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói này, nhưng chỉ thấy Thiện Yên Lam quay đầu nói với ba mình đang ngồi trước bàn làm việc: “Ba ăn xong rồi, vậy con về trước đây.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.” Ba cô đậy nắp hộp, bỏ vào túi rồi đưa cho cô: "À, con bảo cô giúp việc làm thêm một phần cho Tiểu Sổ đi, nhỡ đâu em ấy lại đói.”

Chung Sổ ngồi thẳng người lên: "Thầy Thiện, không cần phải vậy đâu…”

“Vâng ạ.” Thiện Yên Lam nhận lời, cô cầm lấy cặp sách đứng dậy rồi đưa điện thoại cho Chung Sổ đang có chút ngạc nhiên. Cô mỉm cười nói: “Chúng ta có thể thêm bạn trên WeChat không? Cậu muốn ăn gì thì cứ nói với tôi nhé.”

Cậu thở dài, như thể đã nhượng bộ: "Cảm ơn, tôi ăn gì cũng được.”

Thiện Yên Lam càng cười tươi hơn khi nhận được WeChat của cậu, vẫy tay chào tạm biệt hai người.

Khi ra khỏi bệnh viện, cô gọi điện cho mẹ, báo rằng mình sẽ đến nhà bạn để học bài.

Mẹ cô đồng ý ngay lập tức nhưng sau khi cúp máy, Thiện Yên Lam cảm thấy có chút áy náy trong lòng vì đây là lần đầu tiên cô nói dối gia đình. Thấy mẹ tin tưởng như vậy, cô lại càng cảm thấy bối rối hơn.

Taxi dừng lại trước cổng khu chung cư quen thuộc. Có lẽ nhờ lần trước đã tới đây học bài nên bảo vệ nhanh chóng cho phép cô vào. Thiện Yên Lam dựa vào trí nhớ khi trước, đi vòng quanh trong khu chung cư và cuối cùng tìm thấy tòa nhà muốn đến.

Đi thang máy thẳng lên tầng, cô lặng lẽ quan sát xung quanh. Nhìn tổng thể thì đây là một khu chung cư rất riêng tư và cao cấp, gần như không thấy người nào trên đường. Cô ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng từ trong thang máy, thang máy từ từ dừng lại ở tầng trên cùng.

Cô và ba mẹ đã từng đến xem căn hộ ở đây nên cô biết rằng tầng trên cùng thường có ba hoặc bốn căn hộ, nhưng tòa nhà này là tòa nhà cao cấp nhất nên ở tầng trên cùng chỉ có hai căn hộ. Cô nhìn thấy biểu tượng chỉ có một nhà ở trước mắt thì biết ngay có lẽ đây là hai căn hộ đã được thông với nhau.

Cô vừa nhấn chuông cửa thì không lâu sau, cửa mở ra.

Dường như anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, mùi hương tỏa ra nồng nặc hơn bình thường khiến Thiện Yên Lam hơi ngẩn người mà hít một hơi sâu.

“Sao chưa vào?”

Giọng nói của anh kéo cô về thực tại, cô nhận ra mình vừa làm gì thì hơi xấu hổ nên mặt hơi đỏ lên rồi theo anh vào trong.

Bên trong còn rộng hơn cô tưởng.

Thiết kế của căn nhà rất đơn giản, kết hợp với nội thất tông màu tối giản, mọi thứ đều giống như chủ nhân của nó, vừa tùy ý vừa giản dị.

“Lát nữa, cô ấy mới đến nhà cậu à?” Cô ngồi ngay ngắn trên sofa, hỏi anh.

“Cô ấy?” Tống Túc đứng trước tủ lạnh và nhướng mày, sau khi anh nhìn sang chỗ cô thì mới nhớ ra: "À, cô ấy không đến đâu.”

Thiện Yên Lam sững sờ: "Không đến?”

“Ừ, cô ấy không có thời gian.” Anh đưa một chai nước cho cô.

“Chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau ở nhà cậu sao?”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.