Triệu Tình thật sự rất chán ghét Nhan Ly người này, nhưng đồng thời cũng không thể không bội phục cô.
Trước đây, lúc mọi người còn ở trong khu an toàn G thị kề vai chiến đấu, kỹ năng của Tần Hiểu Bạc trong thực chiến là vô dụng nhất, rất nhiều lần suýt chút nữa bị thương, đều là Nhan Ly kịp thời cứu vớt.
Người như Nhan Ly, hoặc là không quan tâm mặc kệ, hoặc là một khi tiếp nhận một người trở thành đồng đội của mình, cho dù đối phương thế nào cũng sẽ bảo toàn mạng sống cho đồng đội, người cô chọn, vĩnh viễn sẽ không có ngày từ bỏ đối phương.
Nếu như…… ngay từ đầu người cô ta nịnh bợ là Nhan Ly...
Nếu như cô ta chưa từng cùng Tần Hiểu Bạc đề cập chia tay.
Nếu như cô ta không phải là người trong đội ngũ của Bùi Tư Dạ, mà là thành viên trong đội ngũ của Nhan Ly.
Có phải tất cả đều sẽ trở nên không giống nhau, phải không?
Ít nhất sẽ không giống như bây giờ……
Triệu Tình không biết vì sao mình bị cảm nhiễm virus zombie, nhưng đến bây giờ, ý thức cô ta vẫn không có hoàn toàn tiêu tán.
Cô ta chỉ cảm thấy thống khổ, tra tấn vô tận.
Loại cảm giác kia dùng ngôn ngữ không cách nào miêu tả ra, Triệu Tình chỉ cảm thấy từng giây từng phút trôi qua như một năm, dày vò thống khổ, hận không thể hiện tại đập đầu tự tử.
Chết, thế nhưng vào giờ khắc này lại trở thành một loại giải thoát.
24 giờ trôi qua, khi Sở Tinh Hà và Tần Duyệt đã trở thành một đôi tình nhân zombie, Triệu Tình không hiểu sao vẫn giữ được ý thức của con người.
Điều này khiến Bùi Tư Dạ vô cùng kinh ngạc.
Kiếp trước hắn đã dùng hết mọi cách để tạo ra thứ đó nhưng luôn thất bại, lần nào cũng chỉ thiếu một chút nữa là thành công.
Kiếp này, vậy mà lại thành công dễ dàng như vậy.
"Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm." (Cố ý trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.) Bùi Tư Dạ nhướng mày cười lạnh, bóp chặt cằm cô ta, cưỡng ép nhét thịt thối vào miệng Triệu Tình.
Ý chí con người khiến Triệu Tình cảm thấy ghê tởm và kháng cự, nhưng bản năng của cơ thể zombie lại khiến cảm thấy đây chính là mỹ vị nhân gian, cô ta cứ thế mà nuốt xuống từng ngụm lớn.
Nuốt xong lại nôn khan.
Bùi Tư Dạ lấy viên tinh hạch zombie trên người Tần Duyệt ra, ước lượng trong tay vài cái.
Dị năng giả một khi bị lây nhiễm, khởi đầu sẽ là zombie cao cấp.
Viên tinh hạch cao cấp vô cùng tinh khiết và nhẵn mịn này, đối với một dị năng giả đang khao khát có được sức mạnh mà nói, là vô cùng hấp dẫn.
Bùi Tư Dạ quan sát nó trong tay vài giây, sau đó không chút do dự nhét vào cho Triệu Tình.
Hai phút sau, tinh hạch biến mất không thấy, hoàn toàn bị cô ta hấp thụ sạch sẽ.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Bùi Tư Dạ càng lúc càng cong lên.
Hắn không sợ Triệu Tình sau khi trở nên mạnh mẽ hơn sẽ vùng vẫy bỏ trốn.
Bởi vì dị năng của Triệu Tình có một khuyết điểm trí mạng, đó là phải dùng hai tay để điều khiển.
Mà bây giờ, cô ta đã không còn tay nữa rồi...
"Bi3n thái!" Triệu Tình lúc tỉnh lúc mê, chỉ cần mở mắt ra nhìn thấy Bùi Tư Dạ đứng trước mặt mình, cô ta sẽ mang theo tiếng khóc nức nở mà chửi rủa hắn.
Chửi một lúc lại biến thành tiếng cầu xin, cầu xin hắn hoặc là thả cô ta ra, hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta đi, cho cô ta được giải thoát.
Rõ ràng, Triệu Tình sắp bị tra tấn đến phát điên rồi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sau khi Tần Duyệt bị tiêu diệt, Sở Tinh Hà cũng trở thành zombie và bị tách tinh hạch, sau đó bị Triệu Tình hấp thụ.
Đối với những chuyện xảy ra ở đây, Dương Thanh Y tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng tình hình chung cũng hiểu rõ trong lòng.
Dương Thanh Y không cho rằng chuyện này có gì sai, bây giờ đã là mạt thế, kẻ thích nghi mới có thể tồn tại.
Hơn nữa, muốn trở nên mạnh mẽ không phải là chuyện đáng xấu hổ.
Về điểm này, Dương Thanh Y hoàn toàn ủng hộ Bùi Tư Dạ.
.
Giữa tiết trời mùa xuân tươi đẹp, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán lá rậm rạp, đổ xuống từng mảng sáng loang lổ. Những đốm sáng này như những mảnh kim cương lấp lánh, điểm tô cho mặt đất và cảnh vật xung quanh.
Trong bụi hoa, những cánh bướm chập chờn, nhẹ nhàng bay lượn giữa biển hoa.
Phần lớn zombie trong nhà máy mì ăn liền đều là những nhân viên từng làm việc ở đây.
Bóng dáng bận rộn ngày nào của họ giờ đây trở nên cứng đờ và méo mó, mất đi lý trí và tình cảm của con người.
Dưới sự ăn mòn của virus, họ đã biến thành những con quái vật đáng sợ, chỉ biết tấn công và ăn thịt con người.
Những người may mắn trốn thoát và sống sót đã sớm rời khỏi đây, số lượng người bị lây nhiễm và biến thành zombie ở lại đây là khá nhiều.
Chúng lang thang không mục đích trong các ngóc ngách của nhà máy, tìm kiếm con mồi mới.
Mỗi góc đều tràn ngập hơi thở của cái c.h.ế.t và sự sợ hãi, khiến người ta ớn lạnh.
Vừa bước vào cửa, liền đụng phải ba con zombie hành động cứng nhắc.
Là zombie cấp thấp, Mục Tuyết Ca giơ tay lên liền tiêu diệt sạch sẽ.
Hàn Tiếu Tiếu đặt cây nỏ vẫn chưa kịp sử dụng xuống, cảm thán: "Dị năng hệ tự nhiên quả nhiên có sức tấn công rất mạnh, trong thực chiến quả thực chính là áp đảo tuyệt đối."
Nhan Ly nhìn quanh bốn phía, nói: "Trên bản đồ hiển thị diện tích của nhà máy này rất lớn, kho mì ăn liền phỏng chừng cả đời chúng ta cũng ăn không hết."
"Để em cảm ứng thử xem." Lạc Ninh nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần.
Đối với việc kiểm soát tinh thần lực, Lạc Ninh có thể xem là một trong những người có thiên phú.
Thêm vào đó, trên đường đi, có Nhan Ly tận tình chỉ dạy, cậu bé tiến bộ rất nhanh.
Kiếp trước, Nhan Ly tuy không có dị năng hệ tinh thần, nhưng dù sao cô cũng đã từng sống chung với Bùi Tư Dạ, hơn nữa cô vốn có khả năng quan sát rất nhạy bén.
Ban đầu, Bùi Tư Dạ thỉnh thoảng cũng sẵn lòng nói với cô một số kỹ năng sử dụng tinh thần lực. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do cô không có kỹ năng này nên hắn mới yên tâm nói cho cô biết.
Bùi Tư Dạ là một người đa nghi, hắn không tin tưởng bất cứ ai, trừ phi người đó không có bất kỳ mối đe dọa nào đối với hắn.
Nói với cô một chút kiến thức về phương diện này, thực ra cũng là một cách khoe khoang trá hình về sự ưu việt của mình.
Dù sao thì, lúc đó Nhan Ly vĩnh viễn sẽ không có được tinh thần lực.