Chương 47:Twilight lên trở lại.
Chương 47:
Vút.
Ầm!!!
Liên tiếp dịch chuyển tức thời né tránh đòn t·ấn c·ông của con quái vật, Will xuất hiện đằng sau sinh vật.
“Chậc, ta biết là ngươi không hiểu gì đâu nhưng súc vật thì cũng phải biết bỏ cuộc chứ.” anh cằn nhằn
GÀOOOOO!
Đáp lại anh là tiếng gào giận giữ điên cuồng.
Con quái vật xoay người tiếp tục đâm về hướng của anh.
Và mọi chuyện lại lặp lại lần thứ n.
Con quái vật lao tới, Will biến mất cứ lặp đi lặp lại như vòng lặp vô hạn.
Cho đến khi, tiếng điện đàm vang lên.
“Rẹt..nghe đây.”
“Rẹt..Mọi thứ cậu yêu cầu đã hoàn tất, người của đội hậu cần đang mang nó đến, họ hỏi phải đặt nó ở đâu đây?” Tiếng tay kiếm sĩ mà Will
nói chuyện ban nãy phát ra từ bộ đàm.
“Đâu cũng được..Bíp.” Will nói ngắn gọn thế rồi tắt bộ đàm.
“Được rồi, hết giờ chơi rồi, đến lúc kết thúc rồi.” Anh quay sang chỗ con quái vật.
Trong lúc né đòn, Will cũng đã ngờ ngợ ra được cách làm.
Bước thứ nhất…
Roẹt!
Will lại tiếp tục một lần nữa dịch chuyển biến mất khỏi tầm mắt, con quái vật theo kịch bản nãy giờ xoay người lại.
Nhưng kì lạ thay, Will không xuất hiện ở đó như mọi lần.
Thay vào đó.
“Bên trên này, đồ súc vật.”
Bỗng nhiên, khu vực xung quanh đó tối sầm lại.
Vì ánh sáng đã bị che phủ bởi một thứ.
Lần này, được nhìn tận mắt, đến cả những người lính, hai phe, đang giao chiến cũng phải há hốc mồm.
Ở trên trời, ba tòa nhà gỗ xếp theo thứ tự từ trên xuống với kích thước tăng dần tự nhiên xuất hiện ở đó. Không biết nó từ đâu ra,
nhưng trên mái hiên, Will đang bình thản ngồi ở đó, huýt sáo như mọi chuyện chả liên quan gì đến mình.
“Này, đó hình như là nhà dân đúng không?” Một sứ giả chiến trường buột miểng hỏi.
“Ai quan tâm chứ, ra lệnh rút đi.” Tên sứ giả đứng bên cạnh gõ đầu tên đồng nghiệp.
Là một sĩ quan dày dặn chiến trường, hắn cảm thấy quá đủ rồi.
“Thề! Ở đâu ra mà lắm quái vật thế!” Tên sứ giả văng tục trong khi chỉ huy những người lính rút chạy.
Từ con quái vật, tới chỉ huy của quân địch có thể đánh ngang cơ tướng quân Patriot, rồi giờ đến tên nhóc đang ngồi cười trên kia.
Nhiêu tuổi vậy? 20 chưa? Tên sứ giả không biết, nhưng hắn biết một thứ.
Trận này thắng bằng răng. Đem hết toàn bộ cận vệ hoàng đế (Emperor's Blade) đến đây thì may ra.
Chứ hắn không nghĩ được cách nào khả thi cả.
Quân lực cánh trái đang tụ về trung tâm, nhưng những tên chỉ huy vẫn chưa rời khỏi vị trí.
Chúng vẫn đứng ở đó, tiếp tục chiêm ngưỡng cảnh những tòa nhà rơi xuống, đè lên con quái vật.
Hiển nhiên nó chả vui vẻ gì, dù không biết có biết cảm thấy vui hay không.
Con quái vật không cố gắng bỏ chạy, nó ngồi co cụm lại, dùng cánh tay khổng lồ che chắn cho cơ thể, nhìn như một tảng đá nhọn.
RẦM!
RÀO!!
Tòa nhà roi xuống chạm vào cơ thể bằng đá đó.
Những thanh gỗ, bức tường, sàn nhà vỡ ra gay khi chạm vào, để cơ thể nó xuyên vào trong.
Phần còn lại khi tiếp đất, cũng tan thành mây khói.
Và đó mới chỉ là bắt đầu….còn hai tòa nhà nữa.
Đứng nhìn khung cảnh này, những tên sứ giả cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Ai có thể chống đỡ được một tòa nhà đang rơi thẳng về phía mình?
Patriot? Chắc là được.
Nhiều hơn một tòa thì sao?
Cái tên “Người ái quốc” sẽ trở thành dĩ vãng ngay lập tức chứ đừng có mà cố thử.
Biết đây là những tòa nhà gỗ rẻ tiền, được xây dựng bởi tay nghề thấp, không bền chắc như những căn ở đô thị.
Thì sao?
Nhân loại ai có thể thế chỗ và hứng chịu thứ có thể gọi là t·hiên t·ai này?
Đáng tiếc, sinh vật kia không được gọi là nhân loại.
Khi tòa nhà cuối cùng chạm đất vỡ tan tành.
Mọi thứ còn lại chỉ là một đống vụn vỡ không thành hình.
Và con quái vật vẫn đứng sừng sững ở đó với hầu như không một vết xước.
Nó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng.
Nhưng mọi chuyện giờ mới bắt đầu…từ câu nói của Will khi anh trở lại không chung cùng với một thùng phi gỗ dưới chân.
“Không bất ngờ lắm khi mày có thể chịu được cú đó, nhưng giờ thì kết thúc được rồi nhỉ.”
Vào khoảng khắc con quái vật vừa mở miệng ra, Will nhún mạnh chân đẩy cái thùng rơi thẳng vào miệng nó.
Còn anh bật ngược ra sau rồi dịch chuyển về hướng những Kiếm sĩ.
“Nhắm chuẩn vào đấy.” Will nói trong khi một người trong số họ rút một mũi tên, được quấn vải tẩm dầu tạo thành t·ên l·ửa, nhắm thẳng
vào miệng con quái vật.
Tay Kiếm sĩ không đáp lại, ông hít thở sâu kéo cung.
Phưng!
Mũi tên rời khỏi cán cung bay v·út về phía trước.
Cung là một món v·ũ k·hí thường được sử dụng bởi các hiệp sĩ Kazimierz thời xưa, bây giờ hầu hết đã chuyển sang nỏ vì chúng có uy lực
vượt trội hơn hẳn. Tuy nhiên, vẫn có một số người chọn cung làm v·ũ k·hí chủ đạo vì khả năng cơ động hơn nhiều so với vác một chiếc nỏ
khổng lồ còn nạp tên chậm.
Đó là với Kazimierz, còn những người ở đây đến từ Higashi.
Ở đó, mọi chiến binh ngoại trừ thuần thục sử dụng đao(Katana) họ còn phải biết sử dụng một loại cung mạnh được gọi là .
Có chiều dài lớn cùng dây cứng, loại v·ũ k·hí này đòi hỏi mức độ thuần thục tương đối cao nếu muốn sử dụng. Bởi vậy, những gì nó làm
được cũng tốt hơn hẳn loại cung bình thường.
Khi có thể đứng chính xác cùng lực tay đủ lớn, cộng thêm khả năng điều hướng mũi tên, nó nguy hiểm không khác gì một cây nỏ chính
hiệu.
Mọi chuyện tiếp theo xảy ra rất nhanh.
Mũi t·ên l·ửa vùn vụt bay đến, găm thẳng vào chiếc thùng vừa được thả vào miệng con quái vật.
Con quái vật còn chưa kịp ngậm mồm lại, mũi tên đã găm (Phập!) vào chiếc thùng.
Ngọn lửa phập phùng trên đầu mũi tên tiếp súc với một chất bột màu đen được nhồi vào trong thùng phi.
Những chất bột đó có tên là thuốc súng.
Và khi nó tiếp súc với lửa, sẽ tạo thành một hiện tượng.
Đó là nổ…
BÙM!
Vụ nổ xảy ra trong miệng con quái vật. Thổi bay cả phần đầu của nó.
Mọi chuyện ra khá chớp nhoáng, không có chút gì đặc sắc cả.
Mất đi phần đầu, cùng với v·ụ n·ổ ảnh hưởng.
Cơ thể khổng lồ của con quái vật mất đi thăng bằng, loạng choạng từng bước lùi về sau.
Rồi ngã lăn đùng ra sau, xuống gần vị trí vết nứt.
Nếu con quái vật kết thúc như thế này thì thật nhàm chán, thế nên đó chưa phải kết thúc (ñ_ñ).
Lúc mà con quái vật vừa ngã ra sau.
Ở dưới lớp tuyết, một vừng đỏ bỗng nhiên xuất hiện.
Chỉ trong vài giấy ngắn ngủi, một lượng lớn nhiệt độ phát ra từ dưới lòng đất.
Vừng sáng đỏ đó đục qua mặt đất.
Biến thành một cột lửa khổng lồ xuyên chéo thẳng lên bầu trời, như n·úi l·ửa p·hun t·rào.
Bao phủ toàn bộ cơ thể vốn đã to lớn của con quái vật, thổi bay nó.
Cột lửa xuất hiện một lần nữa khiến toàn thể mọi người lần nữa há hốc mồm.
Đối với họ, hôm nay là một ngày quái quỷ mà quá nhiều chuyện vô lý xuất hiện.
“Đó là Arts, của đội trưởng?” Will phản ứng ngay tức khắc.
Ngay khi cột lử vừa tan biến, anh chạy hết tốc lực về phía khe nứt, những người lính bên cạnh cũng ngay lập tức bám theo.
Cột lửa bắn lên, hủy diệt toàn bộ mọi thứ trên đường nó đi qua. Tạo thành một con đường chéo lên mặt đất.
Từ trong làn khói sau tàn dư của cột lửa.
Một bóng người chầm chậm bước ra từ đó.
Đó mà một Shieldguard.
Không đúng hơn là một bộ giáp của họ.
Trong khi Twilight đang đứng trên bờ vai kia chĩa một tay về phía trước.
Xung quanh cậu còn xót lại một vài q·uả c·ầu l·ửa phập phùng như những đốm ma trơi đỏ thẫm trong khi Twilight đang nắm chắc một khối
tinh thể Originiums trong tay.
Ngay khi vừa bước chân lên mặt đất.
Shieldguard ngay tức thì sụp xuống.
Cơ thể bên trong tan thành cát bụi, chỉ để lại mỗi bộ giáp bên ngoài.
Đây là cái kết của những Infected, đón chịu c·ái c·hết đau đớn nhất và trở thành tro tàn.
Bộ giáp sụp đổ khiến Twilight ngã xuống, viên tinh thể trong tay cậu cũng cùng lúc vụn vỡ rồi tan biến.
Từ khóe miệng của cậu, một dòng máu tươi chảy dọc xuống cổ.
Mặt cậu trắng bệch, cơ thể không còn chút cảm giác nào.
Cánh tay đưa lên giờ buông xuống thõng thoài.
“Khục!” Twilight họ ra một ngụm máu tươi.
Rồi cả người cậu đổ về phía trước.
Chụp.
Trong chớp mắt, Will dịch chuyển bay tới và nhanh chóng giữ được cơ thể cậu.
Twilight giờ đây nhẹ tựa như một đứa trẻ sơ sinh, người cậu lạnh ngắt.
Có một vấn đề hiện hữu trong đội hậu cần, hay trong chính bản thân Twilight.
Sống trong một môi trường không trong lành từ nhỏ.
Thói quen ăn uống không khoa học.
Sinh hoạt bất thường không theo giờ giấc.
Sức khỏe của Twilight cực kì yếu so với bạn bè cùng tuổi.
Cậu còn mắc phải vài căn bệnh ở phổi(sẽ được đề cập sau).
Tóm lại, thân thể Twilight không tốt, và cậu còn vừa mất một lượng lớn máu.
Giờ đây, Twilight đang trong tình trang sắp ngỏm đến nơi(Lần thứ 2 trong 1 tuần).
Quân Ursus đã rút đi, nên không ai hiện tại làm phiền họ.
“Quân y!” Ôm đội trưởng trong vòng tay. Nhận thấy được tình trạng của cậu, Will lo lắng hét lên.
Một người lính đánh thuê vội mang theo hộp cứu thương chạy tới.
Những người còn lại tự giác dàn ra xung quanh bảo vệ khu vực này.
Túi cứu thương được mang tới, người lính vội lấy ra một ống kim tiêm.
“Đừng.” Twilight đang yếu hơn bao giờ hết, nhưng cậu vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Thấy chiếc kim tiêm được lấy ra, cậu hoảng hốt ngăn cản.
“Tôi không sao, nhưng nếu mọi người tiêm thứ đó vào thì tôi sẽ sốc thuốc c·hết ngay lập tức đấy.”
“Vậy giờ..”
“Không cần lo cho tôi. Will! Báo cáo tình hình đi.”
Twilight nhận ra thuộc cấp của mình, cậu vội vàng hỏi.
Trên mặt cậu tỏ ra vẻ lo lắng chuyện gì đó.
“Chuyện đó để sau đi, giờ phải mang ngài về nơi an toàn đã…”
Will ưu tiên sự an toàn của Twilight hơn, đã cứu được người, giờ thì họ có thể rút lui toàn bộ lực lượng.
Ầm!
Anh chưa kịp nói hết câu, một t·iếng n·ổ khác lại vang lên.
Ở phía trước họ, gần miệng hố.
Đó là phần còn lại của con quái vật sau khi lãnh trọn cú bắn của Twilight.
“Không thể nào!” Will mở to mắt, anh không kìm chế được hét lên.
Vì ở đó.
Một cơ thể màu đen xen lẫn đỏ cam rực màu than cháy đứng dậy từ những gì còn xót lại.
Không còn hình thể to lớn, thứ vừa đứng dậy đó có hình dáng giống với con người.
Vì khoảng cách xa, và đang ngồi, Will không thể quan sát rõ ràng.
Nhưng anh biết đó là thứ gì.
Con quái vật vẫn tiếp tục đứng dậy, nó vẫn chưa c·hết.
Điều đó làm anh lạnh sống lưng.
“Will.”
Giọng nói yếu ớt từ Twilight lại vang lên, nhưng tiếng của Will đã át đi lời nói đó.
“Báo hiệu cho toàn quân, mục tiêu đã hoàn thành!”
“Will.”
“Nói cho ngài Hisomaru, chúng ta sẽ rút lui ngay bây giờ!”
“Will!”
Mãi mà Will không nghe mình, Twilight phun ra một ngụm máu nữa rồi hét lên.
“Đội trưởng?!!”
Bất chấp sự ngăn cản từ Will hay người lính quân ý, Twilight cố ngượng đứng dậy.
Cậu dùng chút sức ít ỏi của minh ra lệnh cho những người lính đánh thuê.
“Hộc hộc..Ra lệnh cho tất cả mọi người.”
Mỗi câu nói một, Twilight phải hít mội hơi sâu để lấy hơi rồi mới đủ sức nói tiếp.
“Đây là mệnh lệnh từ đội trưởng đội hậu cần..hộc.. tất cả mọi người, đây là yêu cầu ích kỷ của tôi.”
“Chúng ta sẽ ở lại đây… Và dùng tất cả mọi thứ chúng ta có. Khụ!”
Twilight ho, Will phải đưa tay ra giữ lấy để cậu không ngã.
“Tiêu diệt nó.”
Twilight chỉ tay về hướng cơ thể cháy đen đang đứng dậy, căn răng nói.
“Kết thúc cho anh ấy...”.
“Đội trưởng đội hậu cần, ngài điên rồi à!”
Twilight vừa mới dứt lời, một Kiếm sĩ đã lập tức phản đối
“Tất cả chúng tôi đã làm rất nhiều thứ chỉ để đến đây cứu mạng ngài, rất nhiều người đã phải bỏ mạng. Và giờ đây, ngài còn muốn chúng
tôi phải tiếp tục đương đầu với thứ ấy ư!” Người kiếm sĩ chất vấn Twilight, những người xung quanh cũng có cùng cảm nghĩ với ông ta.
Twilight chỉ có thể yên lặng không nói gì, vì họ nói đúng.
Cậu không có quyền bắt họ c·hết vì mục đích của mình.
Duy nhất ngoại trừ Will.
Anh suy ngẫm kỹ câu nói vừa rồi của Twilight.
Kết thúc..
Cho anh ấy..
Anh ấy là ai?
“Đội trưởng, đó là người quen của ngài à?” Mang theo một suy nghĩ bất thường, Will đưa ra nghi vấn của mình.
Twilight vẫn tiếp tục im lặng.
Nhưng khuôn mặt lại trầm xuống của cậu đã đưa ra đáp án.
Will tiếp tục mạch suy nghĩ của mình rồi đưa ra kết luận.
Anh rất hiểu Twilight, cậu ta luôn đặt sự an toàn của gia đình mình lên hàng đầu.
Và giải thoát, cho một người mà cậu ta quen biết…
Chỉ có thể là một người.
“Đó là Cape? Không thể nào.” Cuối cùng, anh thốt ra một cái tên.
Nghe thấy cái tên đó, khuôn mặt của Twilight càng khó coi hơn nữa.
“Tên nghe quen nhỉ, đó có phải là người thuộc hạ đã m·ất t·ích của cậu đúng không?”
“Hisomaru-sama!”
Không biết từ khi nào, Hisomaru đã đứng trong đội ngũ của họ, ông đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ.
“Nếu như ta nhớ không nhầm, nếu một Infected c·hết đi, họ sẽ tan biến đúng không? Và hình như chưa có ai c·hết đi biến thành quái vật
cả.”
“Hisomaru, ông đến hồi nào vậy?” Twilight lườm mắt nhìn ông.
“Gha gha, vừa mới đến thôi. Bên kia cũng co cụm lại rồi nên ta cũng không tiện đánh tiếp.”
“Và ngài để xổng thứ rắc rối nhất chạy đến đây. Crow mém c·hết còn kế hoạch ban đầu thì gần như tan tành.” Will trầm giọng trách cứ.
Hisomaru gãi mái tóc có điểm bạc của mình cười cười. Ông cũng không biện hộ, ông biết mình thực sự sai trong chuyện vừa rồi.
“Tán nhảm xong chưa, vào vấn đề đi.”
Twilight cắt đứt mạch nói của hai người.
Vì ở bên kia, con quái vật hình như đã hồi phục, hoặc biến hình xong.
Thể hình vốn từ 5m hơn nay đã nhỏ lại chỉ gần bằng Hisomaru.
Hai chân vẫn teo lại so với mặt bằng chung của cơ thể, phần thân trên to lớn hơn với hai tay chống sang hai bên. Toàn bộ cơ thể được
bao bọc bởi những mảnh tinh thể không xác định được ghép lại.
Đằng sau lớp giáp bảo vệ ấy là một cơ thể thịt có cấu tạo giống người vẫn co bóp như đang sống.
Ở giữa ngực trái là trái tim phát ra ánh sáng dữ dội, những tia sáng đi theo những vết nứt giữa lớp giáp trên cơ thể phát ra lượng nhiệt
năng gây sát thương lên những ai dám lại gần.
Phần đầu là đặc biệt nhất. Là một khuôn mặt biến dạng bị nhiều gai tinh thể Originiums đâm xuyên qua nằm trong những mảnh đá bọc
lại như một chiếc mặt nạ chỉ để lộ ra hai hốc mắt sâu hoắm.
Nhưng không còn vô hồn nữa, bây giờ, ở trong khuôn mặt vô hồn đó, là hai con ngươi đỏ như máu liên tục di động nhìn qua xung quanh.
(Tưởng tượng con Tank trong Left 4 dead bọc lớp vỏ đá quý bên ngoài là ra.)
Sinh vật đứng dậy ở trong bãi tro tàn sau đòn t·ấn c·ông của Twilight. Nó chưa di chuyển, nó đang đứng đó, hấp thụ lượng năng lượng còn
sót lại của cột lửa để tăng cường sức mạnh.
Tất nhiên là nhóm Twilight không biết điều đó.
Họ coi đây là khoảng thời gian quý giá để nghỉ ngơi và nhìn nhận lại tình hình.
“Được rồi Twilight, dưới góc nhìn của một người cầm quân đã từng xong qua rất nhiều trận mạc, ta cảm thấy mong muốn của cậu thực
sự ngu xuẩn.” Không một chút khách khí, Hisomaru thẳng thừng nói.
“Nhưng sau khi quan sát quan hệ của cậu với thuộc cấp ta cũng hiểu phần nào.”
“Thế nên ta chỉ muốn hỏi một câu thôi.” Hisomaru đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực nhìn Twilight, phảng phất nếu cậu không
thể đưa ra câu trả lời hợp ý, ông sẽ mạnh tay mang cậu đi bất chấp sự kháng cự của một đứa bé 7 tuổi.
“Nếu chúng ta nghe theo kế hoạch của cậu, có bao nhiêu phần thắng trận này?”
Câu hỏi có thể làm hoang mang người ngoài, nhưng với người trong cuộc.
Ai cũng biết chỉ tiêu “chiến thắng” mà Hisomaru nói tới là gì.
“Chiến thắng…không tới 30 phần trăm.” Twilight nắm chặt tay kiên định trả lời. “Nhưng lỡ may thất bại, tôi có thể đảm bảo cho tất cả
mọi người rời khỏi đây an toàn.”
“Cậu nợ ta một lần đây Twilight.” Biểu cảm của Hisomaru giãn ra, hiển nhiên đã hài hòng với kết quả.
“Nhưng để có thể thuyết phục binh lính, ta muốn nghe trước về cái kế hoạch điên rồ mà chúng ta sắp làm.”
Ông tiến tới nắm lấy cổ áo Twilight, từ tay Will xách cậu lên ngay gần mặt mình.
Twilight cũng không phản ứng để mặc cơ thể treo lơ lửng trước mặt ông.
“Trước khi nói về kế hoạch, tôi muốn ông làm giúp tôi một chuyện trước. Nếu được, tôi muốn nâng con số 30% lên thành 40%.”
“Và bỏ tôi xuống đi, bị xách thế này khó chịu quá.”
….
…