Chương 47.5:Hầm mỏ cuối-Leo núi
Chương 47.5:
Ràooooo!
Bộ giáp Shieldguard nặng nề trồi lên khỏi đống tuyết, bước tới trước vách đá, đặt tay chầm chậm leo lên.
Twilight cũng không chần chừ, lập tức bám vào lưng bộ giáp, Crow dùng dây thừng buộc cậu chắc chắn để không bị rơi lúc đang leo.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, công việc cuối cùng hiện tại là chờ Undead Shieldguard này mang mình lên.
Người ta có câu, khi con n·gười c·hết đi, họ có thể sử dụng đến hơn 200% sức mạnh của mình.
Vách núi có độ nghiêng nhất định. Hơn nữa, Twilight có nhìn ra được một chỗ leo lên được.
Thế là cậu lên kế hoạch này, không triệu hồi dậy hết để chiến đấu mà để lại một người.
Dây thừng buộc chặt vào, mọi bước đều đã ok.
Twilight chào tạm biệt mọi người.
“Vậy tôi lên trước nhé, mọi người cứ ngồi chơi một lát đi. Lát nữa lên tôi sẽ gọi cứu viện ngay.”
“Cẩn thận đấy, kế hoạch này có mwucs độ khả thi cao, nhưng không thể loại trừ tình huống xấu nhất.”
Shieldguard nhắc nhở rồi lấy ra một tấm huy chương trong túi.
“Cầm lấy nó, thứ này có thể khiến mấy lão đồng đội của ta nghe nhóc nói.”
Nói rồi, ông vác tấm khiên đi ngược lại về hướng lối đi sâu vào hầm mỏ, Crow cúi đầu chào rồi cũng đi theo ông.
Hai người hình như đạt được thỏa thuận gì đó.
Chỉ còn người lính của Will ở lại.
“Mới đấy mà trở thành bạn rồi nhỉ, nắm đấm quả là công cụ kết thân nhanh nhất.” Anh nhìn theo hai người kia đi thầm cười với Twilight.
“Chỉ mấy gã cuồng chiến mới thế thôi.” Twilight méo miệng trả lời.
Người lính cười thầm thêm hai tiếng nữa rồi đưa một túi vải vào tay Twilight trước khi cậu rời khỏi tầm với.
“Thứ ngài cần.”
Cầm lấy túi, xóc nhẹ nó.
Bên trong phát ra tiếng lách cách nhẹ.
Twilight gật đầu nói cảm ơn.
“Tôi đi đây, cuối tháng tôi sẽ cân nhắc tăng lương thưởng cho anh.”
“Thế thì tốt quá.”
Người lính cười vẫy tay tạm biệt khi Twilight dần bị cõng cao lên.
----------------------
----------
Nắm.
Đặt chân.
Leo lên.
Rồi lặp lại Undead Shieldguard máy móc đưa Twilight lên cao dần.
Thi thoảng, vài cơn chấn động nhẹ được truyền tới, mém làm cả hai trượt chân rơi xuống. Chuyện này khiến Twilight thực sự khó hiểu.
Chuyện quái gì đang xảy ra trên kia vậy?
“Thử giãn đi Twilight, mày biết là mày không còn đủ sức để sử dụng Arts nữa rồi mà. Yên lặng trèo lên rồi an phận kiếm một chỗ nghỉ ngơi
đi.” Twilight thừa nhận với chính bản thân mình.
Liên tục sử dụng Arts, thậm chí một vài loại cấp cao chỉ trong một thời gian ngắn.
Cơ thể của cậu thực sự đã đạt tới giới hạn.
“Đôi khi mình cũng chả hiểu sao mình trâu đến thế này nữa, trong khi ngày thường lại chẳng đủ sức làm gì nhiều.”
“Hay là mình có một loại thể chất đặc biệt nào đó khiến cứ mỗi khi sắp tèo thì lại mạnh hơn nhỉ.”
“Ai biết được? Hoặc có lẽ đó chỉ là bản năng cầu sinh của con người.”
Twilight cứ thế nói.
Không biết có phải nói với Shieldguard hay không mặc dù ông ta không nghe được.
Hoặc là cậu chỉ đang chán vì không có gì làm nên mới suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng chưa giải lao được bao lâu, tâm trí lại đưa cậu trở về với những việc cần xử lý.
Và nghĩ đến đây, Twilight lại càng phát mệt.
Tâm trí mớ vửa phát tiết ra giờ lại trở nên căng thẳng.
“Kế hoạch ban đầu giờ coi như bỏ được rồi.” Kết luận ban đầu giống với những người khác đã nhận định.
Họ đã chính thức giao chiến với q·uân đ·ội Ursus ở đây, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua vấn đề này đâu.
Giờ cho dù ông bạn gì đấy của Boss có gửi giấy thông quan đến thì cũng không thể cứu vãn được nữa.
“Mong là lão tướng trên kia chịu đàm phán rồi để chúng ta đi khỏi đây.”
Đây là cách ổn nhất Twilight nghĩ ra.
Nếu đàm phán được, cậu còn có thể rảnh tay đi làm những chuyện của mình.
“Ừ, giờ thì lên, thuyết phục hai quân ngừng chiến, mang lão lính dưới kia lên đi qua đàm phán.”
Ông ta nói Patriot thuộc loại người có thể nghe hiểu người khác nói gì, mong là chuyện này thành công.
“Rồi thì phải đi kiếm Cape.”
Đến đây, Twilight lại cảm thấy tức giận, nhưng là với chính mình.
“Là lỗi của mình, mình đi mà không suy tĩnh kỹ càng.”
“Và khiến anh ta trở thành như thế.”
“Haizz.” Twilight chán ngán thở dài trước số phận của mình.
Bỗng nhiên.
Một chấn động nữa truyền tới.
Tưởng chừng như nó chỉ nhẹ nhàng giống ban nãy, nhưng không.
Đi qua một lần, Twilight thở dài vì nó đã qua đi.
Một cơn khác nối liền với chấn động trước đó, khổng lồ hơn hẳn, khiến cả vách núi rung chuyển.
Đất đá bên trên lở ra, sụp xuống.
Àoo.
Tuyết cùng đất tràn xuống, phủ trắng người Twilight.
Cậu chỉ kịp nhắm mắt quay đầu đi để không bị thứ gì rơi vào mặt.
Mặc dù vậy, bàn tay của Undead Shieldguard vẫn nắm chặt vào vách đá không ngừng leo lên.
Phủi đi lớp đất cùng tuyết lấm lem trên đầu, Twilight mở mắt nhìn về phía trước.
Lớp tuyết nhỏ này không đẩy họ rơi xuống, đây là điều may khi hai người chỉ còn cách mặt đất khoảng 50m nữa.
Ầm!
Đúng lúc này, cơn chấn động thứ ba vang lên.
Cơ thể của Undead Shieldguard cũng bị rung lắc theo, Twilight vội vàng bám chặt vào bộ giáp theo bản năng.
Nhưng giây tiếp theo, cậu sững sờ.
Phần đất gần bề mặt bị nứt ra, chuẩn bị s·ạt l·ở.
Mặt Twilight cứng lại, trong một giây, cậu thật sự không biết mình nên làm gì.
Trận đất lở đang trào tới gần.
Không còn may mắn, chắc chắn sẽ bị đảy xuống.
Và lần này.
Nếu rơi xuống, không còn đường sống.
Cho dù áp dụng lại cách lần trước, tuyết cùng đất này cũng sẽ đè c·hết cậu.
“AGHHH! Phắc! Đáng c·hết! Đồ c·hết tiệt! Đồ chó má!”
Lần này, không còn giữ nỗi bình tĩnh, Twilight cắn răng.
Ngọn lửa vốn không thể c·háy n·ổi lần nữa bùng lên trên người Twilight.
Trong thoáng chốc, cái túi vải mới được người lính đưa cho được nắm trong tay.
Twilight vạch nó ra, thọc tay vào, nắm lấy một nắm thứ ở trong đó vung ra ngoài.
Những mảnh tinh thể màu đen văng tung tóe. Nhưng dưới sự tác động Arts, chúng không rơi xuống mà trôi nổi bên người cậu.
Rồi, Twilight móc ra mảnh to nhất nằm trong túi nắm chặt nó trong tay, kẹp với cây gậy phép, để chiếc túi bay tự do trong không khí.
“Đây là đường sống duy nhất, bị để lại di chứng, b·ất t·ỉnh vài ba ngày còn đỡ hơn c·hết!”
Cậu gào lên.
Viên tinh thể nằm trong tay sáng lên, những viên bay xung quanh cũng vậy.
Rắc!
Vòng hào quang lửa bao bọc lấy cậu, những viên tinh thể bay xung quanh bị nứt ra từng cái một.
Choang!
Viên tinh thể đầu tiên bị vỡ nát.
Đôi mắt hổ phách của Twilight dường như sáng lên.
Răng nghiến chặt. Cậu cảm thấy cả cơ thể mình đang bị căng ra.
Tất cả mọi sức lực dường như bị hút trọn.
Và xen lẫn trong đây, có cả những tia sinh mệnh.
Choang!
Choang!
Choang!
Những viên tinh thể liên tiếp vỡ vụn theo.
Nguồn năng lượng từ chúng tràn vào trong người Twilight rồi hội tụ ở lòng bàn tay.
Cây gậy phép rất nhanh không chịu nổi áp lực này, nó cũng nứt toác ra rồi gãy mất.
Không cần thiết!
Twiight vẫn còn một chất xúc tác nữa còn mạnh hơn trong tay.
Nắm chặt viên Originiums, Twilight truyền năng lượng vào nó, đọc lên chú ngữ. (Thằng cu vẫn đeo bao tay.)
Ánh lửa sáng lên từ đầu viên đá.
Twilight cảm thấy mắt mình mờ dần, cậu không dám cố gắng kéo dài chú ngữ mà chọn một phép đơn giản nhất để thực hiện.
Choang!
Lại thêm những viên đá nữa nứt vỡ.
Nhưng năng lượng đã nặp đầy viên đá chỉ thẳng bắn về phía trước.
Đúng lúc này, Twilight cảm thấy một thân nhiệt quen thuộc hiện lên phía đằng trước.
Đó là một người rất quen thuộc.
Trong một giây, Twilight đã chần chừ.
Nhưng cuối cùng, cậu đành nhắm mắt.
Nguồn năng lượng tích tụ bộc phát ra, tạo thành một tia sáng quét về phía trước*.
Chíu!
Xèoooo.
Luồng sáng đâm về phía trước, xuyên qua mặt đất.
Bao phủ lấy một cơ thể khổng lồ đang ngã xuống.
…..
Đường lên đã bị dọn sạch sẽ, Undead Shieldguard không còn phải leo núi nữa mà có thể đi bộ lên mặt đất.
Ánh sáng, mùi không khí trong lành sau khi thoát khỏi mặt đất.
Twilight không càm thấy bất kỳ thứ gì.
Trong mắt cậu, là hình dáng người ấy.
Ầm..
Undead Shieldguard hoàn thành nhiệm vụ, cộng thêm Twilight thực sự đã hoàn toàn khô kiệt không còn có thể duy trì Arts nữa, lặng lẽ
tan rã thành cát bụi, để Twilight rơi xuống.
Mùi tanh trào lên từ cổ họng, Twilight không nín được mà phun ra một ngụm máu.
Mọi chức năng đình chỉ hoạt động, cơ thể bé nhỏ của cậu gục xuống.
Ngay lập tức, một vòng tay ôm lấy người cậu.
Lại thêm một khuôn mặt lâu chưa gặp.
Cơ thể đau nhức, toàn thân nặng trĩu.
Khóe mắt như muốn sụp xuống, tinh thần không chịu nỗi nữa.
Nhưng Twilight dùng sự điên cuồng cùng cố chấp cưỡng ép đại não ra lệnh cho cơ thể.
Đồng đội đang vây quanh mình, cậu cố gắng gạt cây kim tiêm ra rồi cố gắng gọi.
“Will! Tôi có việc cần anh làm.”