Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 74: Lại là người quen? Yêu cầu quá phận.




Chương 57: Lại là người quen? Yêu cầu quá phận.
Chương 57:
Chiếc xe chở Twilight chạy nhanh trên đường cao tốc Lungmen.
Píp píp.
Cạch.
“Mã hiệu LM7412, sẵn sàng nhận lệnh.”
“Vâng, cậu ta đang ở đây, ngài muốn chuyển máy? Vâng, vâng.”
Người cảnh quan quay đằng sau, chuyển bộ đàm cho Twilight.
“Cậu nhóc, có người muốn trao đổi với cậu.”
Cảnh quan một tay cầm lái, một tay đưa bộ đàm nối dây ra sau.
“Ai?”
“Không biết.”
Cảnh quan chỉ nói đơn giản thế rồi quay lại lái xe, để cho Yelena nhổm dậy cầm lấy bộ đàm đưa cho Twilight.
Cầm lấy chiếc bộ đàm, Twilight thử nghĩ xem ai lại có thể gọi mình bằng bộ đàm của cảnh quan Lungmen.
À mà khoan, không cần nghĩ nữa.
Bắt lấy chiếc bộ đàm từ tay Yelena, bấm nút.
“Twilight, ta đây.”
“HISOMARU!!!”
Như đã doán trước, người trả lời đúng hệt như Twilight dự đoán.
Cậu hét vào chiếc bộ đàm như thể nó là Hisomaru.
Tiếng hét lớn làm Yelena đang ngắm cảnh giật mình quay bặt lại, cảnh quan đang lái xe cũng bị tiếng hét làm bất ngờ dẫn đến chiếc xe trật vô lăng, lạng lách dữ dội.
Hai người dều hướng ánh mắt khó hiểu đến Twilight, nhưng cậu không quan tâm mà liên tục hét ra những lời chất vấn.
“Ông đang ở đâu! Mà thôi không cần nói tôi cũng đoán lờ mờ ra rồi! Có mấy gã cớm đột nhiên đến tìm tôi và nói lãnh đạo của thành phố này muốn tìm tôi! Nghe này, mọi chuyện chẳng ổn tí nào hết! Đừng có làm điều gì dại dột lúc này!”
Liên tục những tiếng hét vang ra khiến Hisomaru cũng phải để bộ đàm ra xa, đợi cho nó giảm âm lượng bớt, ông mới tiếp tục trả lời Twilight.
“Bình tĩnh đi Twilight, ta gọi cậu là có chuyện muốn bàn. Đó là về 1 hợp đồng…”
“Bình tĩnh cái Peep Peep Peep Peep nhà ông!” Những tiếng chửi tục liên tục tiếp tục văng ra từ bộ đàm, buộc Hisomaru phải để nó ra xa một lần nữa.
“Nghe ta nói Twilight, cậu cần phải bình tĩnh nghe ta nói đã.”
“KHÔNG CÓ BÌNH TĨNH GÌ HẾT! TÔI KHÔNG BIẾT ÔNG ĐÃ LÀM CÁI GÌ NHƯNG NẾU NÓ ẢNH HƯỞNG TỚI TÔI, CHO DÙ HẬU QUẢ NHƯ THẾ NÀO, TÔI CŨNG SẼ THIÊU ÔNG MỘT TRẬN!!!!”
“GIỜ THÌ ĐỪNG CÓ LÀM BẤT CỨ TRÒ NGU NGỐC NÀO VÀ ĐỢI TÔI ĐẾN ĐÓ!”
Cách!
Tiếng bộ đàm ngắt.
Thở hồng hộc sau tràng thét liên hồi, Twilight mới nhận thấy ánh mắt kỳ lạ nhìn về mình, cậu mới nhận ra mình thất thố, vội vã xin lỗi và không quên dặn Yelena không được học theo.
Còn về phía Hisomaru, sau khi bộ đàm ngắt đi, ông hướng ánh mắt ngại ngùng về phía những người lãnh đạo.
“Người bạn của ông…có vẻ nóng tính.” Mãi một lúc, Wei Yenwu mới tìm được một từ để thốt lên.
“Xin lỗi vì cảnh tượng vừa rồi, thật ra cậu nhóc ấy là người tốt.” Hisomaru xin lỗi, ba người lãnh đạo đều tỏ ra chẳng sao cả, vì tình trạng này không phải hiếm.

Chỉ duy nhất Wei Yenwu phải bắt đầu suy nghĩ.
Khi nghe người chỉ huy thứ hai ở đây chỉ là một đứa trẻ con, ông đã ngỡ mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.
Nhưng chỉ với cuộc nói chuyện vừa rồi, kịch bản về cuộc gặp mặt thân thiện đã bị xé tan nát trong đầu ông.
Không phải Hisomaru, không phải một người coi trọng tình nghĩa.
“Một người nóng tính, theo cách nói chuyện thì có vẻ như những kẻ đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu. Và những kẻ như thế sẽ không bao giờ nhảy vào vũng bùn này.”
Ca này thực sự khó khăn rồi đây.
“Mình muốn lời khuyên nào đó từ Fumizuki, có nên gọi cho nàng ấy không nhỉ?”
“Haizz, vẫn là chờ một lúc đi.”

……..
Đường đi không ngắn cũng chẳng xa, chẳng mấy chốc sau, chiếc xe chở Twilight cũng đến tòa tháp trung tâm.
Quá trình, thủ tục di chuyển vẫn y hệt Hisomaru, nhưng với Twilight thì rườm rà hơn đôi chút.
Thứ nhất, ở trạm gác kiểm tra, thân phận Infected của Yelena bị lộ.
“Thì sao, mấy người nghĩ tôi sẽ đủ tin tưởng để giao cô ấy cho mấy người chắc?”
Twilight, người đã được kiểm tra kỹ càng vì tiềm ẩn nhiều nguy cơ khi tiếp súc với nhiều Infected lại được chuẩn đoán không mắc bệnh đanh thép lên tiếng.
Lại một lần nữa, các cảnh quan phải liên lạc lên cấp trên để hỏi ý kiến.
Kết quả sau cùng, sau hàng loạt các cam đoan như có người giá·m s·át, người nhiễm bệnh phải mang trang phục c·ách l·y, ….
Hai người cũng có thể vượt qua trạm gác.
Vấn đề thứ hai, Twilight vẫn chưa thể tự đi bằng chân được, cậu cần phải được đẩy xe lăn.
Chiếc xe lăn cũng được mang tới, nhưng ở cầu thang lối vào thác, lại không có đường dành cho xe lăn.
Không còn cách nào, vì mới chỉ được chuẩn đoán chứ chưa xét nghiệm cụ thể, không ai dám đụng vào người Twilight vì sợ mắc bệnh.
Hết cách, Twilight đưa ra ý kiến sao không kiếm một ván gỗ kê trên cầu thang, thế là cậu có thể dễ dàng đi lên.
Ý kiến đơn giản lại có thể khiến những gã người lớn như được khai sáng, một viên cảnh quan vội chạy đi tìm tới một tấm ván gỗ.
Vượt qua hai vấn đề tồn tại ấy, Twilight cũng có thể thuận lợi bước vào trong thang máy.
Tiếp theo không còn gì để nói, thang máy chuyển động lên, đến đúng tầng, Twilight theo chân thư ký đến phòng chờ, đợi báo cáo.
Cùng khoảng thời gian, thư ký trở lại, mang theo Twilight vào phòng họp, còn Yelena ở lại phòng chờ.
“Ngồi yên đây, nếu có chuyện gì thì cứ la to lên, anh mài sẽ nghe thấy.”
“Vâng!”
Dặn dò cô bé kỹ càng, Twilight mới đưa ánh mắt nghi ngờ sang cho phép vị thư ký chạm vào xe lăn của mình.
Lọc cọc lọc cọc.
Chiếc xe được đẩy chậm rãi tới trước phòng họp.
“Mang cậu ta vào.”
Vì tình huống tương đối đặc thù, không cần gõ cửa báo cáo lần nữa, giọng nói uy nghiêm từ trong phòng phát ra.

Vị thư ký cẩn thận mở cửa, đưa chiếc xe lăn vào.
Cùng lúc, Twilight bắt đầu lườm chặt đánh giá ba người đàn ông không quen mặt trong phòng.
Ngược lại, ba người họ cũng đánh giá cậu.
“Quá trẻ! Hẳn chỉ hơn hai đứa nó vài tuổi.”
Đây là ấn tượng đầu tiên của Yei Yenwu. Lúc đầu, Hisomaru đã nói trước là cậu ta rất trẻ, nhưng theo tưởng tượng của ông, Twilight cũng đã phải bước vào độ tuổi thanh thiếu niên (Khoảng 17,18).
Nhưng mà nhìn kìa, cậu ta bao nhiêu chứ, được 10 tuổi chưa. Cái ánh nhìn đó, nó không từ một đứa trẻ, đó là từ một tay lính đã s·át h·ại hằng trăm người mới có thể rèn luyện ra nó.
Thử nghĩ, đưa một đứa bé như thế này ra chiến trường, thế giới này đã hủ bại đến mức nào rồi?!!
Không chỉ Wei Yenwu, cả Adams Schwire cũng kinh ngạc không kém. Ông có một đứa cháu gái, và chính tay ông đã chăm sóc và quan sát nó lớn lên từng ngày. Nhưng đứng trước Twilight, ông không hề cảm nhận chút dấu vết nào từ một đứa trẻ nữa.
Cảm giác này Twilight đã quen.
Hai vị người lớn tuổi há hốc mồm kinh ngạc trước đứa bé được đẩy xe lăn vào, chỉ ngoại trừ một người.
Cũng há hốc mồm, nhưng không phải là bất ngờ, mà là vì ông ngờ ngợ mình đã gặp cậu ta ở đâu.
Twilight cũng chú ý tới người đặc biệt đó.
Cậu đã nhận ra ông ta, đối với những người khắc sâu ấn tượng vào mình, Twilight chẳng bao giờ quên được.
Biết Lin Grey không nhận ra mình, cậu nhắc khéo một câu.
“1094, thành phố Calabri, cuộc họp mặt thường niên.”
“Cậu là quý tử nhà Luckbolt?”
“Vâng, tôi tin rằng chúng ta đã ăn tối cùng nhau một lần.”
Là một người đáng được kính trọng, Twilight cúi đầu hãnh lễ nhẹ để thể hiện sự tôn trọng.
“Ra vậy, ra vậy, vậy ra mọi chuyện là thế.” Lin Grey ngẩng đầu lẩm bẩm gì đó, rồi ông quay lại nhìn Twilight thái độ nhẹ nhàng hơn.
“Boss nhà cậu vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, ngài vẫn khỏe, mặc dù bà ấy là mẹ nuôi của tôi hơn là Boss, tôi không phải Mafia.”
Twilight đính chính tin tức, tuyên bố mình không phải là một Mafia.
“Cậu vẫn như vậy, kể từ lần đầu ta gặp cậu 3 năm trước, chỉ có khí tức là thay đổi, trưởng thành hơn.” Lin Grey thở dài ra nói, ông có vẻ biết gì đó.
“Nhiều chuyện đã xảy ra, ai rồi cũng phải thay đổi.”
Dù không thuộc về thế giới Mafia, Twilight được nuôi sống nhiều năm cũng bị ảnh hưởng đôi chút, cậu thể hiện lễ nghi vì theo vai vế, Lin Grey là một gia chủ, ông lớn hơn cậu rất nhiều.
“Ta biết, nếu có dịp thì hãy đến chỗ ta ăn tối, Yühsia cũng rất nhớ cậu.”
Zalak già rất muốn ôn chuyện xưa, nhưng ông biết đây không phải lúc. Lin Grey mời Twilight đến dùng bữa cùng mình một ngày nào đó.
Tất nhiên, Twilight rất vinh hạnh.
Dạo đầu thế là đủ, cảm thấy Wei, người ngồi ở giữa, là người đứng đầu đã quan sát mình đủ, Twilight mới bắt đầu nghiêm túc.
Vị thư ký đẩy xe Twilight đến trước bàn họp rồi lập tức rời khỏi.
Hisomaru ở bên cạnh đưa ra ánh mắt áy náy, muốn nói gì đó để bắt đầu.
Nhưng giọng nói lanh lảnh đã vang lên trước.
“Tên hiệu Twilight, có người sẽ biết đến tôi với một cái tên khác, nhưng xin hãy gọi tôi với cái tên đó. Lãnh đạo bộ phận hầu cần và hỗ trợ của lực lượng lính đánh thuê Bloody Lines, tôi mạn phép trở thành người đàm phán về hợp đồng hỗ trợ Lungmen.”
Giọng nói máy móc lạnh lùng, không chút cảm súc nào, khác hẳn thái độ kính trọng ban nãy dành cho Lin Grey.
Nhưng vẫn vì lễ nghi, Twilight nhè nhẹ đưa tay trước ngực, cúi đầu.

“Thứ lỗi cho sự thiếu lễ phép này, nhưng tôi tin chắc rằng, tình hình hiện này thì nên dành nhiều thời gian vào việc chuẩn bị thì hơn.”
Nó hoàn toàn không giống một đứa trẻ tý nào.
Cánh ăn nói của Twilight hoàn toàn chỉ ra điều quan trong nhất, cậu không muốn làm lãng phí thời gian.
Được khách yêu cầu điều như vậy, Wei cũng không lòng vòng chào hỏi, ông chỉ giới thiệu tên và cho biết mình là người đại diện cho Lungmen.
Sau đó, tình trạng hiện tại cũng được phổ cập cho cậu.
“Tôi hiểu rồi.” Twilight nói, tình hình tệ hơn cậu nghĩ.
“Ta đã yêu cầu sự trợ giúp từ tướng quân đây, nhưng ông ấy muốn có sự ủng hộ từ lực lượng của cậu.” Wei Yenwu.
“Ý nhóc thế nào?” Hisomaru.
“Thứ cho nói thẳng, tôi chẳng nhìn thấy bất kỳ cửa thắng nào từ vị trí của Lungmen cả. Và tôi cũng không muốn đưa người của mình vào chỗ c·hết.” Đan hai tay lại với nhau, Twilight nghiêm túc ngồi thẳng dậy, đưa ra lời từ chối với đề nghị của Wei Yenwu.
Hành động này cho thấy điều ngược lại với câu nói trước, vì nếu thật sự từ chối, người bàn bạc đã đứng dậy cáo từ.
Còn đây, Twilight vẫn ngồi lại, tức là cuộc đàm phán vẫn tiếp tục. Đây là một thủ đoạn ép giá thường thấy, ngoài miệng thì từ chối trong khi chờ đợi cái giá tốt hơn được đưa ra.
“Nhưng không giống như Hisomaru, các phần tử hoạt động vì tôi đều xuất phát từ lính đánh thuê, kể cả tôi cũng vậy.”
Thấy Wei không phản ứng gì trước lời từ chối giúp đỡ, Twilight dám chắc ông ta nhìn ra mánh khóe rồi, nên cậu đẩy nhanh tiến độ luôn.
“Mà lính đánh thuê, những kẻ chiến đấu, xả thân vì tiền, dù nhiệm vụ nguy hiểm thế nào chúng tôi vẫn sẽ nhận, ngài hiểu ý tôi chứ?”
Giải thích ngắn gọn câu vừa rồi, muốn giúp thì cũng được thôi, nhưng quan trong là mấy người sẽ cho tôi thứ gì để đổi lấy sự giúp đỡ đó.
Câu hỏi khiến căn phong tạm rơi vào im lặng.
Ý nghĩa câu vừa rồi ai cũng hiểu, nhưng họ không biết thứ mà Twilight muốn là gì.
“Tốt thôi, cậu muốn gì, chỉ cần trong phạm vi có thể làm được, ta sẽ đáp ứng.” Người nói là Adams Swchire.
Wei Yenwu là thành viên hoàng thất, ông tất nhiên rất giàu, nhưng tất cả chỗ tiền đó đều đã được đưa vào phát triển Lungmen. Lin Grey là một ông trùm Mafia, nhưng cũng không giàu có là mấy.
Nên người duy nhất ở đây có thể chi trả các khoản tiền mà Lungmen phải gánh chịu hiện tại, không ai khác ngoài ông, Adams.
Giọng nói tự tin của một kẻ vừa có tiền, vừa có quyền.
“Ngài là quý ông Swchire nhỉ?” Ông ta trùng tên với cha Yelena, điều này làm Twilight cảm thấy kỳ lạ, nhưng cảm giác đó biến mất rất nhanh.
Cậu cần phải tập trung, ở đây toàn là những kẻ trải đời gấp 10 cậu, nguyên nhân duy nhất họ tỏ ra vẻ khách khí với một đứa trẻ là do sự có mặt của Hisomaru. Và nguyên nhân họ chấp nhận đàm phán thế này, là vì thời thế không cho phép lãng phía bất kỳ tài nguyên nào lúc này.
Chứ nếu bình thường, chắc phải chục cái bẫy được giăng ra rồi.
Twilight biết điều đó.
Cậu biết họ để cậu ép giá là vì đã cùng đường.
Nhưng cũng không thể ép quá cao vì cùng đường không phải là họ ngốc. Hơn nữa, vời thân tình, Hisomaru sẽ lên tiếng nói giúp.
“Nhưng nếu đã dâng đến tận cửa rồi thì không ăn cũng tiếc nhỉ.” Đường cong tà tà hiện lên trên miệng.
“Xin thứ lỗi, quý ông Swchire. Nhưng thứ tôi muốn ngài không thể cho được..” mỉm cười đáp trả Adams, cậu từ từ chuyển ánh nhìn sang Wei Yenwu.“..Mà chính người lãnh đạo ở đây mới có thể đáp ứng nó.”
“Hô.” Cũng hơi bất ngờ khi bị hướng đến, nhưng ông không biết Twilight muốn gì từ mình.
Wei Yenwu mới tò mò hỏi lại.
“Cậu nhóc, cậu muốn gì ở ta?”
Thứ ông có thể cho hiện tại là không nhiều, không biết Twilight muốn gì, nhưng nếu không quá mức, tranh thủ sự trợ giúp cho Hisomaru cũng không sai.
Nhưng, những lời tiếp theo phải khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.
“Tôi muốn một mảnh đất ở Lungmen, diện tích cụ thể, một quận là ít nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.