Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 75: "Ta cần thời gian để suy nghĩ về vấn đề này."




Chương 58: "Ta cần thời gian để suy nghĩ về vấn đề này."
Chương 58:
“Mơ tưởng!”
ẦM!
Yêu cầu vừa mới được đưa ra, đã có tiếng gào lên phản đối. Chủ nhân của nó, không ai khác ngoài Wei Yenwu.
Ông dộng tay xuống bàn tức giận đứng phắt dậy.
Vì cấu tạo khuôn mặt Lung (Rồng phương Đông) cổ xưa, sự tức giận hiện cực kỳ rõ ra trên mặt. Nụ cười dường như không bao giờ mất
đi trên khuôn mặt ấy đả chuyển sang vặn vẹo tới đáng sợ.
Động tĩnh khiến cả hai người bạn của Wei sửng sốt, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để ngăn ông lại. Vì bên kia, dù có ân tình nhưng Hisomaru
không thể để Twilight bị hại, thanh đao đã dần ra khỏi vỏ.
Không khí trong phòng bỗng dưng trở nên nóng đến cực điểm.
Ngay lập tức, Twilight nhận thấy mình kích thích hơi quá, thành phố này dường như là một thứ rất quan trọng với người kia.
Cậu dừng chuyện này lại bằng cách đưa hai tay lên kiểu đầu hàng.
“Xin lỗi, có vẻ như ngài hiểu sai ý của tôi rồi, mà quả thật, cách dùng từ của tôi cũng không đúng lắm, xin được thứ lỗi.”
“Nhưng nếu ngài có thể ngồi xuống tiếp tục nói chuyện, tôi tin chắc rằng nhiêu đó là xứng đáng với những gì tôi có thể đưa ra cho
Lungmen.”
Lời xin lỗi kịp lúc đã góp phần làm mọi thứ dịu lại.
Vẫn khuôn mặt giận dữ, Wei phất áo ngồi xuống ghế, nhưng độ hảo cảm đã hoàn toàn xuống con số 0.
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.
Với tình trạng như vậy, nói chuyện bình thường là rất khó khăn, nên Adams đứng ra thay thế ông.
“Được rồi cậu nhóc, hãy diễn tả kỹ càng hơn ý nghĩ của cậu đi.”
“Vâng, theo ý các ngài. Về phần thù lao, một mảnh đất vẫn là không đổi.”
“Cút! Cút ngay!” Bất chấp Lin Grey đang giữ chặt ông, Wei không bình tĩnh nổi liên tục gào.
“Nhưng đất đai mà tôi nói không phải 100% thuộc về tôi, nó kiểu là bất động sản ấy, tôi muốn các ngài tổng hợp và trao cho tôi giấy tờ về
quyền sỡ hữu khu vực đấy. À, là hai quận ở ngoại ô hay khu ổ chuột ngoài trung tâm thành phố đấy nhé, nếu là hai quận trung tâm, tôi
không biết phải làm gì với nó đâu.”
“Khu ổ chuột?” Nghe đến cụm từ này, Adams nhìn sang Lin Grey. Sau sự cố nổi loạn, ông hiện đang là người quản lý nói đó.
“Cậu muốn làm gì?”
Không chỉ ông, cả Hisomaru cũng thấy kỳ lạ. Làm lính đánh thuê, công việc của họ đòi hỏi di chuyển rất nhiều, nếu lấy thù lao, lấy tiền sẽ
tốt hơn không phải sao?
Về chuyện này, Twilight chỉ cười hì hì.
Lần đầu tiên đến Lungmen, cậu để lộ ra một tý ‘trẻ con’ của mình.
“Tôi muốn làm gì sao? Hì hì, tất nhiên là để thỏa mãn đam mê của mình rồi, tôi muốn thành lập một doanh nghiệp của riêng mình.”
“Tự lập, không dựa giẫm vào người khác, kiếm một đống tiền và cuối cùng là kiếm cho mọi người một chỗ để sinh nhai. Đó là lý tưởng
của tôi!”


“Khụ khụ, xin lỗi, tôi có hơi quá khích khi nói về ước mơ của mình.” Thấy mình mất kiểm soát Twilight hẵng giọng ho để khỏi xấu hổ.
Còn Adams, ông không biết nói gì cả.
“À..ờm..ước mơ thú vị đó, nhưng cậu có biết cách để tạo dựng một doanh nghiệp không?”
Một đứa trẻ 7 tuổi nói về chuyện này, ai chắc là cũng nghĩ như là đang đùa.
Nhưng Twilight thì không.
“Nguồn đầu tư, một người đủ năng lực lãnh đạo, một mặt hàng có thể bán chạy và đủ nguồn quan hệ. Nếu tương lai có phát sinh cái gì thì
tôi sẽ xử lý nó, có vấn đề gì không?”
Câu trả lời rành mạch khiến Adams á khẩu, mặc dù có gì đó không hề đúng tí nào nhưng ông chỉ có thể thốt ra hai từ “Cố lên.”
“Nhưng nói gì thì nói, hai quận Lungmen vẫn là quá lớn, ta không thể chấp nhận được.” Adams lắc đầu. “Cậu vẫn phải thuyết phục ông ấy
mới được.”
Nói chuyện một hồi, mọi thứ đều chúng quy trở lại từ đầu.
Và người duy nhất có quyền quyết định bản hợp đồng này, không ai khác ngoài Wei Yenwu.
“Đó là chỉ khi, tôi không thể đưa ra một cái giá mà ông ta có thể từ chối.”
“Nó là gì?”
“Lungmen sẽ đứng vững trước móng vuốt của Ursus.”

…….
………
Căn phòng trở nên yên tĩnh, đến mức cả tiếng những tiếng vọng từ sâu dưới chân tòa tháp cũng có thể lờ mờ nghe thấy.
“Twilight, nhóc luôn làm ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cứ vào lúc không còn biện pháp nào khả quan, sự tồn tại của nhóc luôn
làm người khác cảm thấy an tâm.” Hisomaru vo mày cảm thán.
“Nah, đây cũng là may mắn thôi, vì cũng phải tình cờ lắm tôi mới biết về mấy thứ đó.” Twilight nhún vai đáp.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, ba người của Lungmen đã hoàn toàn im lặng. Không một tiếng trao đổi nào phát ra, cả ba đều suy
nghĩ về vấn đề khác nhau.
Nhưng chung quy, vẫn là Wei Yenwu.

“Nói ra kế hoạch của ngươi, nếu nó thật sự có thể làm được điều đó, ta sẽ xem xét yêu cầu.” Cuối cùng, ông trầm giọng nói ra.
“Hư.”
Cắn câu rồi, giờ là đến bước cuối cùng.
Đầu tiên, Twilight hỏi xin một bộ giấy bút, rất nhanh nó được gửi tới.
Cậu đặt tờ giấy lên bàn, viết thử vài chữ, rồi lật mặt sau, bắt đù cặm cụi viết vào nó.
Đợi tờ giấy đã kín chữ, cậu mới mỉm cười chuyền nó qua cho Wei.

Cầm tờ giấy lên, liếc qua nhìn, ban đầu Wei chỉ xem qua loa, nhưng càng đọc về sau, đồng tử ông dần co thắt lại.
“Ngươi, từ đâu có được thứ này.”
“Như tôi đã nói, đó chỉ là ngẫu nhiên. Và bây giờ, ngài có thể bình tình nghe tôi trình bày kế hoạch của mình chưa?”

“Như thông tin trong mảnh giấy kia, nội bộ chính trị Ursus đang cực kỳ bung bét hết sức, đây là một lổ hổng cực kỳ lớn trong một quốc
gia hùng mạnh. Nhưng nó hoàn toàn không có quá nhiều giá trị với chúng ta, và cũng không đủ để đẩy lùi quân Ursus.”
“Tuy nhiên, nó có thể làm áp lực lên các đội quân của họ, bằng cách truyền thứ này ra ngoài, các quốc gia lân cận mất lãnh thổ vào tay
Ursus sẽ không bỏ qua cơ hội béo bở này đâu.’
Ba người Lungmen gật đầu, trong bất giác, không ai coi cậu ta là trẻ con nữa.
“Nhưng như ngươi nói, thứ đó không thể đẩy lùi quân xâm lược.” Đây là một thông tin chiến lược cực kỳ hữu ích, nhưng sẽ không đủ để
tiêu diệt dã tâm của con rắn, Wei Yenwu đánh giá như vậy.
“Tất nhiên, nhưng nó sẽ tạo áp lực về thời gian với số lượng q·uân đ·ội ở ngoài biên cảnh, đặc biệt là ở mặt Tây Bắc. 1 tuần, 2 tuần nếu
chúng ta có thể cầm cự được nhiêu đó thời gian, các người sẽ thắng, không còn phải chiến đấu trong mù mờ. Hơn nữa, thông tin này còn
có thể động viên binh sĩ. ‘Cố lên, chỉ còn xx ngày nữa thôi là chúng ta sẽ thắng’ nghe tốt hơn hẳn ‘Cố lên, chiến đấu để thoát khỏi cơn ác
mộng không biết khi nào mới kết thúc’ đúng không?”
Nghe đến đây, Wei Yenwu đã bắt đầu bị lung lay, ông lấy tay che mặt suy nghĩ dữ dội.
Đã đến lúc đưa ra đòn chí mạng, Twilight nhếch mép.
“Nhưng nhiêu đó mới chỉ là một phần, dù không thể kháng lệnh hoàng đế nhưng một đại quý tộc vẫn có thể trì hoãn thêm thời gian, nếu
thực sự hắn làm được, sĩ khí Lungmen sẽ có dấu hiệu sụt giảm theo thời gian. Các người cần một thứ gì đó có thể chắc chắn về thời gian
phải phòng ngự.”
“Và chìa khóa cho điều này?”
Hít một hơi, Twilight bật ra hai chữ.
“Viện binh.”
“Tiếc là hiện giờ không có ai ở Lungmen có thể kêu gọi một lực lượng đủ sức đe dọa Ursus, nhưng tôi thì khác, tôi có thừa cách để kéo tới
đây 5, 6 ngàn quân, cho dù chỉ là lời tuyên bố xuông nhưng cũng đủ để quân địch rén chứ.”
“Vậy câu trả lời của ngài là thế nào đây, thưa ngài lãnh đạo?”
Kết thúc phần trình bày, dù không thể đứng dậy, Twilight cúi đầu như vừa kết thúc một tiết mục, và dành thời gian chờ đợi câu trả lời từ
khán giả.
Chỉ một câu nói.
Đồng ý, Twilight sẽ trao bản hoàn chỉnh tập tài liệu cho Wei Yenwu và Bloody Lines sẽ trở thành dàn chắn trước Lungmen.
Từ chối, Twilight sẽ rời đi, có cậu ta mới biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Một phút trôi qua, mọi người đều nghiêm túc nhìn về phá người quyết định vận mệnh.
Hai phút, căn phòng không còn tiếng động phát ra.
Ba phút, ai cũng đều nín thở chờ đợi câu trả lời.
Bốn phút, …

Năm phút, …
…..
………..
Cuối cùng, Wei Yenwu cũng không thể quyết định.
“Ta cần thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.”
“Cảm ơn mọi người đã dành thời gian, ta sẽ sớm có câu trả lời rõ ràng, tạm biệt.”
Nghe vậy, Hisomaru đứng dậy, cúi đầu chào rồi đưa Twilight rời đi.
Lần lượt hai người bạn cũng từ ghế đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Để lại một mình Lung ngồi trong đó.
Cô độc, trăn trở.
-----------------Đường phân cách----------
Rời khỏi căn phòng, Hisomaru đẩy Twilight trở lại phòng chờ.
“Yelena, về thôi!”
Cậu hô to gọi Yelena người vẫn ở yên trong phòng tận hưởng chiếc ghế hàng xin dành cho khác.
Được gọi, cô bé lật đật chạy lại, dành lại quyền hỗ trợ từ tay Hisomaru, rồi ba người cùng nhau đi đến thang máy.
Lúc này, Lin Grey cùng Adam Schwire cùng nhau đi tới.
“Cậu nhóc, những gì cậu vừa thể hiện thật sự rất ấn tượng, nếu có thể, ngày nào đó đến dinh thự của ta chơi đi, ta cũng sẽ dạy cho cậu
vài cách để bắt đầu kinh doanh.” Feline già nở nụ cười hiền dịu chìa tay ra.
“Rất vinh hạnh, thưa quý ngài.” Twilight bắt tay với ông ta, qua buổi họp và lời nói, Twilight cũng hiểu hơn về người đàn ông này.
Chào hỏi xong, ông rời đi trước.
Còn lại Twilight và Lin Grey.
“Luke Luckbolt, nhóc có muốn đến chỗ ta dùng bữa không, con gái ta xin đến tá túc ở nhà một người bạn chơi một thời gian nen dùng
bữa một mình khá là nhàm chán, tất nhiên, người bạn nhỏ này cũng có thể theo cùng.”
“Được vậy sao? Vậy xin phép được làm phiền ngài.”
Được một sếp lớn mời dùng bữa là vinh hạnh, và cậu cũng ngấy mấy món thịt khô của nhóm Hisomaru rồi. Đây là cơ hôi rất tuyệt vời.
“Tôi có thể xin phép chứ, tướng quân?” Twilight đồng ý, Lin nhìn đến Hisomaru, như để xin ý kiến của phụ huynh
“Cứ tự nhiên đi, ta cũng đâu phải cấp trên của cậu ta đâu.”
“vậy xin chào tạm biệt.”
Lin từ biệt rồi chống gậy rời đi, Yelena đẩy Twilight chạy theo.
“Còn lại mình à.”
“Vậy để nói lại với Crow rồi chắc là đi kiếm một quán nào đó thôi, lâu rồi cũng không được uống thỏa thích.”
Nghĩ vậy, rồi ông cũng đi khỏi.
Lưu ý từ tác giả:
Theo những gì tác tìm hiểu được, con người và phong cách làm việc của Wei Yenwu chỉ thực sự trở nên tàn nhẫn hơn sau sự kiện ông mất đi Taluah vào tay Kaschey, tức sau sự kiện này. Để những sự việc đó không xảy ra một lần nữa, để bảo vệ gia đình và thành phố của mình, ông mới trở thành một chính trị gia mưu mô, thâm hiểm.
Còn bây giờ, Wei Yenwu vẫn chưa thoát khỏi cuộc sống giang hồ chưa lâu, vẫn còn coi trọng tình nghĩa, ông chưa phải là Wei Yenwu các bạn được thấy trong game. Còn về sau có hay không thì chưa biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.