Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 85: .Beatrix Schwire, va chạm




Chương 64.5:Beatrix Schwire, va chạm
Chương 64.5:
Góc nhìn của Beatrix Schwire:
Khó chịu, bức bội, đó là những gì cô bé 6 tuổi đang cảm thấy lúc này.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhiều ngày qua, cô bị giam lỏng trong nhà.
Mãi cho đến mấy ngày trước, bằng rất nhiều nổ lực (cụ thể là ăn vạ) cô cuối cùng cũng thuyết phục ông nội mình cho bạn đến chơi.
Vì là người quen, cùng vì đau đầu, ông ấy rốt cuộc cũng cho phép cô bé mời Lin Yühsia, con gái của Lin Grey đến nhà chơi, cũng là bạn
thân nhất của cô bé.
Nhưng suy nghĩ của Beatrix đâu chỉ có thế.
Thông minh từ nhỏ, sau khi mời được Lin Yühsia đến nhà, cô bé bèn tương kế tựu kế, dàn cảnh, đánh lừa người hầu,…
Rạng sáng, hai cô nhóc cuối cùng cũng thành công thoát ra khỏi nhà.
Rồi sau một hồi đắn đo, cuối cùng, hai người nhất trí xin tá túc tại nhà của Lin Grey vì ở trong nội thành rất dễ bị phát hiện.
Thế là nhân lúc mặt trời còn chưa lên hẳn, hai người bắt xe ra ngoài nội thành, rồi đi bộ đến chỗ Lin Grey, ngay lúc Twilight vừa rời khỏi
đó.
Lại thêm một hồi thuyết phục (ăn vạ) cuối cùng, Lin Grey cũng mềm lòng chấp nhận việc cho cô bé ở lại chơi vài hôm, đồng thời giữ bí
mật về điều này (Dù ngay ngày hôm sau Adams Swchire đã biết việc).
Cứ ngỡ, ở đây sẽ được tự do chơi bời, Beatrix cũng rất muốn đi tham quan khu ngoại thành nơi chưa bao giờ lui tới này.
Nhưng không, ngoài Lin Yühsia làm bạn, tình cảnh cũng chẳng khác gì lúc ở nhà.
Vào buổi sáng hôm nay, tại đêm qua ngủ sớm vì quá chán, Beatrix buồn chán kéo bạn mình lên một tòa nhà nằm ngay gần để ngắm bình
minh.
“Oáp, Beatrix này, tớ buồn ngủ quá.”
“Thế cậu cứ việc nằm xuống đây đánh một giấc đi.” Kệ cô bạn mình ngáp ngắn ngáp dài, Beatrix không biết kiếm đâu ra một chiếc ghế, cô
kê nó đứng lên lan can để nhìn rõ cảnh mặt trời mọc.
“Vậy tớ xin phép.”
Ai ngờ, nói giỡn tưởng thật, Lin Yühsia, nằm ngay xuống sàn sân thượng, quay lưng về hướng mặt trời lặn để tránh ánh nắng.
“Ơ, đồ ngốc này, đứng có ngủ ở mấy nơi thế này chứ!” Beatrix cũng cạn lời với bạn mình.
Không nỡ bỏ qua cảnh tượng hiếm thấy này, mặt trời đã dần mọc lên, Beatrix đành kệ bạn mình say giấc, quay sang chăm chú chiêm
ngưỡng vẻ đẹp tự nhiên này.
“Oa!”
Khác hẳn lúc mặt trời lặn, mọi thứ đều có cảm giác ngả màu đi, để lại mọi thứ cho màn đêm sắp bao phủ.
Ánh sáng bình minh như là tia hy vọng phát quang, báo hiệu cho một ngày mới tốt lành sắp đến.
Nhưng có một điều rằng, tiếng thán phục phát ra từ miệng Beatrix không phải dành cho mặt trời.
Mà là vì một vật thể lạ như UFO vừa bay qua trước mắt cô.
Ban đầu, Beatrix chỉ tưởng đó là một con chim, Lin Yühsia từng nói buổi sáng có rất nhiều chim đậu trên những nóc nhà ở đây nên không
để ý lắm.
Nhưng khi để ý kỹ, quỹ đạo bay của nó không giống chim tý nào.
Hơn nữa, thứ đó có tình cờ lướt qua bên này một chút làm cô nhìn thấy hình dạng của nó.
Một khối hình chữ nhật đen với bốn cánh quạy gắn đèn nhấp nháy bốn góc giữ nó bay trên không trung.
Ở bên dưới còn có gắn thứ gì đó mà không nhìn rõ.
Tò mò, bản tính hiếu kỳ dần nổi lên.
Beatrix đăm mê dõi theo thứ đó cho đến khi nó bay đến một góc nào đó rồi biến mất.
“Iuu~ tiếc thật.” Không nhìn thấy gì nữa, cô bé mới nhảy xuống khỏi ghế.
Vừa đừng, vừa tự lẩm bẩm.
“Mình muốn có một cái như thế, nhưng mà không biết tìm ở đâu.”
“Hay là chạy tới đó xem nhỉ?”
“À mà không được, chú Lin đã dặn là không được đi lang thang ở đây, ngoại thành đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.”
“Nhưng mình thực sự muốn có cái đó.”
Vừa tự thoại, Beatrix vừa bĩu môi suy nghĩ.

“Mà kệ đi, mấy gã người lớn thúi ấy luôn làm quá vấn đề lên mình đi một chút rồi về thôi mà. Hình như hôm nay chú Lin lại có việc phải
đến tháp trung tâm thì phải?”
Cuối cùng, suy nghĩ cho bản thân chiếm cứ ưu thế, Beatrix mỉm cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ xíu treo trên miệng.
Cô vui vẻ lung lay chiếc đuôi mèo vằn dài của mình, vừa gõ gõ người bạn của mình.
“Dậy đi chuột con, chúng ta có việc để làm này!”
………
……………
Khoảng giữa trưa.
Hai cô nhóc xuất hiện ở gần biên giới chỗ đặt chân, khu 2 và 3 cách nhau chỉ một con phố nhỏ này.
“Này Beatrix, việc này hoàn toàn không ổn đâu.”
“Đừng có suốt ngày lảm nhảm làm mất tinh thần như thế chứ chuột con.” Beatrix cốc đầu bạn mình.
Bị cốc, Yühsia rơm rớm nước mắt ôm đầu, nhưng cô vẫn còn lo lắng và cô gắng cảnh báo bạn mình.
“Nhưng cha cùng những người khác trong nhà đã nói, toàn bộ khu vực ngoại trừ khu 1 và khu 2 đang được kiểm soát bởi những người
cực kỳ đáng sợ, nếu chúng ta bị tóm ở đây…”
Chưa kịp nói hết, Beatrix đã cốc đầu cô bé một cái nữa.
“Ui.” Lin Yühsia xoa đầu như sắp khóc đến nơi.
“Đồ mít ướt nhát gan này, cậu tự tin lên một chút được không. Hai ta đã qua mặt những bảo vệ trong nhà tớ cùng rất nhiều người của
cha cậu rồi phải không?”
“Mà giờ cho là bị tóm đi nữa, với địa vị phụ huynh chúng ta, cậu nghĩ họ dám làm gì chắc? Có khi còn phải cố gắng lấy lòng như mấy đứa
khác ở lớp nữa đấy.”
Beatrix tiếp tục vỗ ngực tự tin.
“Yên tâm đi, nếu có kẻ xấu xuất hiện, tớ sẽ cắn cho chúng khóc nhè luôn, cậu biết răng tớ chắc như thế nào mà.”
“Nhưng lúc nào cũng là chị Talulah xử lý hết lũ bắt nạt mà, cậu có làm gì .. ui da, đừng gõ đầu tớ nữa mà!”
“Cho chừa, nếu không muốn nếm thử một phát nữa thi im lặng đi. Mà nếu như cậu nói, chúng ta nên đi tìm những người ở đây nhỉ, họ
phải biết thứ chúng ta đang tìm.”
“Này, chuột con, nếu sậu sợ thì cứ đi về đi, tớ sẽ đi một mình.”
Nói xong, Beatrix hớn hở chạy vào trong khu 3.
“Chờ..chờ tớ với!”
Đằng sau, Lin Yühsia thấy bạn mình chạy đi vội vàng đuổi theo.
Cả hai đều không biết rằng, ngay trên tầng hai của tòa nhà mà cả hai đang đứng trước.
Một nhóm kiếm sĩ đang trốn việc đánh mạt chược đã nghe sạch sành sanh cuộc đối thoại ngắn của hai người.
Đợi hai cô bé chạy vào trong, bọn họ đều quay sang nhìn mặt hỏi ý kiến lẫn nhau.
Cuối cùng, một người đứng ra nhận trách nhiệm.
“Mấy chỉ huy đi hết rồi, trước tiên báo cho Crow đi, xem cậu ta nghĩ như thế nào?”
“Đừng, hai con bé kia hình nhưu là con ông cháu cha cả đấy, Crow chưa thông minh đến độ xử lý được vấn đề này đâu.” Một kiếm sĩ khác
phản đối.
“Kệ làm sao thì làm, cứ thông báo mọi người trước đã. Nếu có thể, bảo họ tránh khỏi tầm mắt của hai đứa nó, Twilight-sama sẽ không
muốn có rắc rối đâu.”
Không một ý tưởng nào được đưa ra nữa, cả nhóm đều gật đầu đồng ý.
...............
………………
Một giờ sau.
“Chiết tiệt cậu có chắc về những gì cậu nói vậy không hả chuột con, chúng ta đi từ nãy đến giờ rồi mà có thấy ma nào đâu.”
“Tớ, tớ không biết thật mà, tớ chỉ nghe cha và những người khác nói thôi.”
Sau nửa giờ đi lang thang trong khu 3, Beatrix cùng Yühsia đành tạm nghỉ ở một quán bar bỏ hoang.
Bóp bóp đôi chân ê ẩm của mình, Beatrix buồn chán trách móc Yühsia.
Cô bé cũng không thể chống lại bạn mình, đành ngồi im thút thít chịu trận.

Thấy cô bạn thân mình cứ nhát cáy thế này, Beatrix cũng chẳng còn biết nói gì.
“Hừ, cậu ngồi nghỉ chút đi, tớ đi vào trong xem một chút.” Cô bỏ mặc Yühsia rồi bước vào sâu trong quán.
Thấy Beatrix bỏ đi như vậy, Zalak hoảng hồn vội vàng đuổi theo vào.
Nhưng vừa bước qua cánh cửa, đã không còn bóng dáng ai.
“Beatrix?”
Đằng sau cánh cửa dẫn vào trong, là một hành lang tối ôm không thấy đích.
Nhát gan, Yühsia sợ hãi gọi tên bạn mình.
Nhưng không có ai đáp lại.
“Beatrix?!!”
Vẫn không có ai đáp lại.
Đứng trong hành lang tối, Yühsia cảm thấy như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
Nhưng không thể để bạn mình lại, cô bé đành run rẩy bước về phía trước.
Đột nhiên, một tiếng ‘Cạch!’ bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến cô bé giật mình quay ngoắt lại.
“Á, ai..ai..ai..đó?”
Thì ra, đó chỉ là một cái ly gỗ vừa rơi xuống mặt đất.
“Phù.”
Thở dài một hơi, Yühsia mới yên tâm quay người lại.
“Gào!”
Từ trong bóng tối, Beatrix đột nhiên lao ra, ôm chầm lấy cô.
“Ha ha, bất ngờ không chuột con, thấy trò đùa của tớ thế nào?”
Vừa kết thúc pha hù dọa, Beatris bỏ bạn mình ra đứng thẳng dậy, cười đắc chí nói.
“Chuột con?”
Nhưng khi đứng dậy, cô mới thấy được tác hại của việc mình vừa làm.
Lin Yühsia, miệng sùi bọt mép, b·ất t·ỉnh nằm yên trên mặt đất.
“Chuột con!”
Giật mình, Beatrix vội kéo bạn mình chạy ra trước quán.
Một lúc sau, Yühsia cũng tỉnh lại.
Việc trước tiên cô bé làm là…
Khóc.
“Oaaaaaaaa!”
Beatrix thì ở bên xin lỗi và dỗ dành.
Mọi thứ cuối cùng dừng lại ở việc Beatrix hứa sẽ mua cho Yühsia một món quà mà cô ấy thích.
Lúc đó, Zalak mới ngừng rơi nước mắt.
Nghỉ ngơi đủ, hai cô bé ra ngoài tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
Đợi đến khi tiếng bước chân đã đi xa, đèn đằng sau quán mới được bật lên.
Đằng sau cánh cửa, trong tủ, dưới gầm giường, trên xà nhà, những người lính đánh thuê bắt đầu chui ra từ khắp mọi nơi.
Một người lẻn ra xác nhận hai cô bé kia đã rời đi chưa.
Đến khi ok, bọn họ mới trải chiếu ra tiếp tục cá cược đánh bài.
“Nãy bài sao nhỉ, ai nhớ không?”
“Chịu, chia lại thôi.”
“C·hết tiệt, tao gần thắng rồi mà.” Một người lính tiếc nuối nói, ván bài trước anh thực sự rất đỏ.
“Phát lại, phát lại đê.” Những người khác thì hùa vào cười trên nỗi đau người khác.
“Mà này, tại sao chúng ta phải lẩn trốn vậy nhỉ?”
Trong lúc đợi chia bài, một người lính đánh thuê mới thắc mắc hỏi.
“Lo làm gì, Crow bảo vậy thì làm thôi. Đây rồi, làm lại cuộc đời nào.” Người lính khác cầm bài lên, huýt một cái nói.
……….
…….

Đến chiều.
Công cuộc tìm kiếm của hai cô bé vẫn chẳng có tí tiến triển nào cả.
Vì trời đã sắp tối, hai người đành lủi thủi trở về trước khi Lin Grey phát hiện hai người m·ất t·ích.
“Chán thật.” Vừa đi, Beatrix đá văng một cục đá bên đường.
Còn Yühsia vui vẻ vì cuối cùng cũng được về.
Nhưng đó là lúc.
“Này Beatrix! Đó có phải thứ cậu đang tìm không?”
“Đâu?”
Hai cô bé cùng nhìn lên bầu trời, ở xa, một vật thể lạ đang bay giữa không trung.
Nó đang ở giữa khu 2, tầm nhìn ở đây chỉ thấy được rất nhỏ.
Nhưng giác quan nhạy bén khiến Beatrix nhận ra thứ đó ngay.
“Đúng nó rồi, thứ hồi sáng.”
Ngay lập tức, cánh tay của Yühsia b·ị b·ắt lấy.
Beatrix kéo cô bé chạy như bay về khu 2.
Nhưng khi hai người về đến nơi, nó lại lần nữa biến mất.
“Chúng ta chia ra tìm thôi, nó chắc chắn đang ở gần đây, không thể đi đâu xa được.” Ở giữa khu đi bộ, Beatrix leo lên một chỗ có vài thùng
hàng xếp chồng lên ngó quanh.
“Này, sao chúng ta không đi hỏi mọi người rằng có ai nhìn thấy nó không?” Lin Yühsia giơ tay ý kiến.
Nhưng Beatrix lại lập tức bác bỏ nó.
“Đồ ngốc, nếu hỏi mọi người thì có còn là đi tìm kiếm nữa không? Phải tự mình tìm thấy mới thú vị chứ!”
“Nhưng mà bây giờ chắc là 5 giờ rồi, nếu chúng ta không về ngay thì cha sẽ phát hiện đấy. Mà đây cũng là địa bàn của ông ấy mà, chắc
chắn cha sẽ biết về thứ mà cậu nói tới, sao chúng ta không nhờ ông ấy cho gợi ý nhỉ.”
Lần duy nhất trong ngày, Beatix cảm thấy Yühsia nói đúng.
Nếu Lin Grey về và phát hiện cô dám đi chơi, chắc chắn Beatrix sẽ bị trả về nhà.
Điều đó không được phép xảy ra.
“Thôi được rồi, chúng ta về thôi! Mà bây giờ mấy giờ rồi chuột con?”
“Ờ…” Yühsia không biết câu trả lời, cô chạy đến một cửa tiệm gần đó nhìn vào đồng hồ treo bên trong.
Kết quả là:
17:34
Thời gian Lin Grey nói sẽ về là:
17:30

“Nhanh lên, chuột con, nếu cha cậu phát hiện chúng ta trốn đi chơi, ông ấy sẽ gửi tôi về nhà mất.” Beatrix chạy nước rút đằng trước, vừa
quay ra sau hối thúc Yühsia tăng tốc.
Zalak tóc hồng cũng đang gồng hết sức mình mà chạy, cô biết cha mình nếu tức giận sẽ phạt mình như thế nào, và không hề muốn trải
qua điều đó.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một chiếc xe lăn đang đi ngang qua phía trước đường hai người chạy.
Ở trên xe là một cậu bé đang mặc bộ quân phục nhỏ màu đen, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai không che cặp sừng cong lộ ra phía trước, ở
sau có một chỗ trống cho chiếc đuôi dài lòi ra.
Cậu bé đó đang than thở gì đó nên không nhìn thấy hai người đang chạy tới.
“Beatrix..phù..Đằng trước!” Yühsia vội la lên cảnh báo.
“Hả, phía trước gì hả đồ ngốc?!” Beatrix chỉ nhìn đằng sau nên không chú ý phía trước.
Đến lúc quay lại, mọi thứ đã quá trễ.
Những gì cô bé có thể cảm thấy.
Là trời đất đang quay mòng mòng, mọi thứ trước mắt chỉ còn à một màu xanh dương.
Sau khoảng chừng là vài giây, Beatrix mới lấy lại nhận thức.
Nghe thấy tiếng khóc của Yühsia, cô bé mở mắt ra ngượng bò dậy.
Những thứ trước mắt cô, là người dân đang túm lại xem, Lin Yühsia đang ngồi bệt dưới mặt đường khóc.
Và cậu bé vừa tung phải mình, cũng đồng thời đang cố lết ra khỏi một chiếc xe lăn không còn nguyên vẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.