Chương 53: Mười Năm Một Lần Đấu Giá Hội.
Ba người sau khi rời khỏi cửa hàng được một đoạn, lúc này Triệu Trúc Lâm cũng không tiếp tục nhịn được nữa, lên tiếng phàn nàn.
"Hạ Tỷ ! Tỷ cần gì phải hạ thấp bản thân để mời chào một tên không biết tốt xấu như vậy chứ".
"Tỷ không thấy tên đó không cho Triệu Gia chúng ta chút mặt mũi nào sao ?".
Triệu Hạ Hạ lúc này cũng có chút tức giận lên tiếng răn dạy.
Trước khi nói nàng cũng không quên thi pháp, tạo một luồng cách âm bên ngoài.
"Triệu Trúc Lâm ! Muội có biết hiện tại Triệu Gia chúng ta đang lâm vào dạng gì nguy hiểm tình cảnh sao?".
"Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại chúng ta đang bị các thế lực xung quanh chèn ép".
"Muội có biết chỉ trong một tháng này, đã có bảy tộc nhân bị á·m s·át bỏ mình rồi không?".
Nói đến đây trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng đã có chút không nhịn được tức giận.
Triệu Trúc Lâm lúc này cũng cúi gằm mặt không lên tiếng.
Trẻ tuổi nam tử một bên thấy Triệu Hạ Hạ đã có chút tức giận, cũng lên tiếng khuyên giải.
"Đường tỷ, Trúc Lâm muội vẫn còn nhỏ, muội ấy chưa hiểu chuyển, tỷ không cần phải chấp nhặt với muội ấy làm gì".
Nói xong quay sang phía Trúc Lâm ra hiệu.
"Mau xin lỗi".
Trúc Lâm tuy trong lòng vẫn có chút không chịu phục, nhưng vẫn mở lời xin lỗi.
"Hạ Tỷ ! cho muội xin lỗi, lần sau ta sẽ không làm càn nữa, nhất định nghe lời".
"Tỷ bớt giận".
Nói xong cũng ôm trầm lấy một bên cánh tay của Triệu Hạ Hạ, không ngừng làm nũng bán manh.
Nàng biết vị này đường tỷ, tuy bình thường đối xử với mọi người đều rất ôn hòa, nhưng một khi đã tức giận lên, chính là không dễ chọc.
Nếu giờ nàng còn cố chấp không nghe lời, rất có thể sẽ bị đem về gia tộc cấm túc.
Nàng cũng không muốn vừa mới xin phép Cha được ra ngoài đi chơi, đã ngay lập tức bị kéo trở lại gia tộc.
Triệu Hạ Hạ tuy là một nữ tử, nhưng dựa vào tuổi trẻ xuất chúng, mới 25 tuổi đã đột phá luyện khí tầng tám, cho dù so với đệ tử nội môn của Thanh Hà tông, cũng được xếp vào thiên tài hàng ngũ.
Trong tộc đồn rằng, nàng rất có thể là người tiếp theo nhận được cơ hội xung kích trúc cơ, cho nên quyền lên tiếng trong gia tộc cũng rất cao, chỉ ở sau hai vị trúc cơ lão tổ.
Nếu vị này đường tỷ, thật sự tức giận, muốn đem nàng về gia tộc cấm túc, như vậy cho dù là Cha cùng Mẹ nàng có lên tiếng bảo vệ cũng vô dụng.
Triệu Hạ Hạ sau khi thấy Trúc Lâm đã biết sai, cũng hơi nguôi giận, sau đó thanh âm dễ nghe lại vang lên.
"Ân, nếu còn có lần sau, nhất định ta sẽ kêu Lục thúc cấm túc muội".
"Còn bây giờ thì tạm thời quay lại phòng trọ trước, sau đó chúng ta sẽ tới mục tiêu cần lôi kéo tiếp theo".
Sau khi nói xong, nàng cũng tán đi lớp màng cách âm, sau đó cất bước rời đi.
Trúc Lâm thấy tỷ tỷ mình đã bớt giận, nàng cũng thở phào một hơi, sau đó nhìn sang đường huynh bên cạnh cảm ơn một cái, sau đó chạy đuổi theo Triệu Hạ Hạ.
Tuổi trẻ nam tu thấy cảnh này, cũng cười khổ bất đắc dĩ một cái, cả hai cô nàng này đều không dễ hầu hạ.
"Một người là thiên chi kiêu nữ, có gia gia là trúc cơ lão tổ, một người khác cha mẹ đều là luyện khí hậu kỳ".
"Hắn cha mẹ đều là phàm nhân xuất thân, không thể so với hai người, cho nên trong lúc ăn nói cũng có chút cẩn thận, rất sợ đắc tội ai".
Trong các đại gia tộc, cũng không đoàn kết như bên ngoài nghĩ, vẫn có đấu đá lẫn nhau, nhưng có một ưu điểm là khi có ngoại lai địch nhân, cả tộc sẽ đều đồng lòng đối địch.
Cái này gần như là quy tắc bắt buộc của hầu hết các gia tộc, để có thể tồn tại trước cường đại địch nhân.
Nửa ngày sau, trong Vân Các.
"Hàn trưởng quỹ ! Hay là ngài nhận ta làm đệ tử đi".
Lúc này Lâm Túc vẻ mặt hâm mộ nhìn Trần Nguyên vừa tiễn một vị khách ra cửa.
Hắn đã ngồi đây hai canh giờ, nhìn vị này Hàn trưởng quỹ đã bán ra hơn 700 linh thạch giá trị vật phẩm.
Hiện tại chỉ hận không thể ngay lập tức quỳ xuống làm lễ bái sư, học một chút bản sự, như vậy hắn cũng không phải vất vả chạy ngược xuôi.
Cả ngày mới kiếm được một hai viên linh thạch, có khi còn không được viên linh thạch nào.
Trần Nguyên nhìn tên này hâm mộ bộ dáng, cũng bước chậm tới, sau đó cốc nhẹ vào đầu Lâm Túc một cái.
"Tiểu tử thối, ngươi nghĩ rất đẹp đi".
Lúc này mới ung dung ngồi xuống rót cho mình một ly trà.
Lâm Túc bị Trần Nguyên cốc một cái, cũng ôm đầu kêu đau, sau đó lại cười hì hì nịnh nọt.
"Hàn trưởng quỹ ! Cái này không phải tiểu tử thấy ngài kiếm linh thạch quá nhanh, lên mới có chút hâm mộ sao".
"Ngài không nhận ta làm đệ tử cũng được, vậy ngài nhận ta làm học đồ đi".
Khẽ liếc tên này một cái, Trần Nguyên cũng không nhận tên này bợ đít.
"Ngươi hiện tại một tháng cũng kiếm không dưới 20 linh thạch đi ? Như vậy còn không biết đủ ?".
"Theo ta biết ở tán tu khu nhà lều, rất nhiều tu sĩ một tháng mới kiếm được năm bảy viên linh thạch, miễn cưỡng mới đủ tiền thuê nhà".
"Còn làm tạp dịch ở các cửa hàng lớn, một tháng mới miễn cưỡng được năm viên linh thạch tiền công".
"Ngươi hiện tại lại muốn đến đây học miễn phí bản sự kiếm linh thạch của ta ? Mơ đẹp lắm".
Lâm Túc sau khi bị Trần Nguyên nói vậy, cũng có chút ngượng ngùng.
"Hì hì, ta đây không phải đang lo xa sao".
"Ngài cũng biết, 20 linh thạch một tháng, đối với luyện khí sơ kỳ thì đúng là có chút dư giả, nhưng đến luyện khí hậu kỳ thì lại có chút không đủ".
"Nhưng nếu ta học được ngài một tia bản sự, sau này đột phá luyện khí trung kỳ cũng không sợ thiếu linh thạch".
Nói đến đây Lâm Túc như làm ra cái gì quyết định.
"Với lại ta cũng không định để ngài không công dạy ta".
"Mỗi tháng ta sẽ hiếu kính Hàn trưởng quỹ 10 viên linh thạch, chỉ hi vọng thỉnh thoảng ngài có thể chỉ dạy ta một chút".
Sau khi nói xong, vẻ mặt Lâm Túc cũng có chút thịt đau, nhưng rất nhanh liền bị hắn ép xuống.
10 linh thạch đối với hắn hiện tại tuy rất nhiều, nhưng nếu có thể khiến bản thân học được một môn chế phù, hoặc luyện khí từ Trần Nguyên, như vậy sau này chính là tiền đồ sáng lạn.
Trần Nguyên thấy Lâm Túc khẩn cầu bộ dáng, hắn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn bật cười lắc lắc đầu.
"Tiểu gia hỏa, 10 linh thạch đối với ngươi chính là số tiền lớn, nhưng đối với ta chính là tiện tay có thể lấy".
"Nếu như ngươi thật sự muốn học, như vậy có thể thử bỏ ra 100 linh thạch, tìm tới một vài cấp thấp chế phù sư, hỏi mua vài loại nhất giai hạ phẩm phù lục cách chế tác".
"Sau đó nếu cảm thấy bản thân có thiên phú, như vậy tiếp tục học cũng không muộn".
Trần Nguyên cái này cũng không phải nói dối.
Bình thường muốn biết một người có thiên phú tu hành bách nghệ hay không, như vậy cần phải tự tay làm sơ qua mới có thể biết chính xác.
Nhưng hầu hết tán tu đều giống nhau, rất ít người có cơ hội tự tay làm qua, bởi vì điều này cũng không đơn giản.
Ví dụ muốn nếm thử vẽ nhất giai hạ phẩm phù lục.
Trước tiên cần phải bỏ số lớn linh thạch đi mua truyền thừa phù lục, sau đó chi thêm hơn trăm linh thạch mua phù mực với phù bút, cùng với số lớn trống không lá bùa để nếm thử.
Nhưng sau khi bỏ ra rất nhiều linh thạch nếm thử vẽ phù, mới phát hiện ra bản thân không có thiên phú, lúc đó hối hận cũng đã muộn.
Phải biết, tỷ lệ có thiên phú tu hành bách nghệ là 1% đương nhiên không có thiên phú cũng có thể vẽ phù, chỉ cần bỏ ra cực lớn tài nguyên đắp vào liền có thể.
Có câu quen tay hay việc là như vậy.
Quay trở lại. Lâm Túc thấy Trần Nguyên nói như vậy, hắn cũng có chút nghẹn lời, sau một lúc cũng ủ rũ lên tiếng.
"Hàn trưởng quỹ nói đúng, là ta có chút ngu dốt".
Trần Nguyên thấy tên này ủ rũ, suy sụp tinh thần bộ dáng, hắn cũng không cảm thấy đồng cảm hay có chút lòng thương gì.
Ở bên ngoài còn rất nhiều tu sĩ có hoàn cảnh éo le hơn, gặp nhiều cũng liền cảm thấy bình thường.
"Thôi được, tuần này có cái gì tin tức mau nói đi, cũng sắp tới giờ ta đóng cửa tiệm rồi, tiểu tử ngươi còn tiếp tục ủ rũ nữa là tới sáng mai mất".
Vì thường ngày Trần Nguyên cũng có chút bận rộn tu hành, hắn cũng ít chú ý đến chuyện bên ngoài, cho nên mới để Lâm Túc mỗi tuần đến đây một chuyến, kể cho hắn một vài tin tức lớn nhỏ xảy ra trong phường thị.
Mỗi một lần kể xong tin tức, Trần Nguyên đều đưa một linh thạch, coi như phí dịch vụ.
Lâm Túc sau khi nghe Trần Nguyên lên tiếng, hắn cũng bắt đầu giảng giải về chuyện lớn nhỏ bên trong phường thị.
Sau vài tin tức nhảm nhí, cuối cùng cũng có một tin tức Trần Nguyên muốn nghe.
"Hàn trưởng quỹ ! Ba ngày sau chính là cố định 10 năm một lần, Thanh Huyền phường thị tổ chức buổi đấu giá lớn".
"Ta nghe nói mỗi một lần tổ chức buổi đấu giá, đều sẽ có trúc cơ linh vật xuất hiện".
"Đương nhiên ngoài trúc cơ linh vật ra, cũng sẽ có rất nhiều loại thiên tài địa bảo, hoặc công pháp truyền thừa, được gửi bán".
Nói đến đây Lâm Túc vẻ mặt có chút đáng tiếc cùng hâm mộ.
"Đáng tiếc, điều kiện để tham gia buổi này đấu giá hội cũng có chút khắc khe".
"Yêu cầu tối thiểu là luyện khí trung kỳ, hoặc trong túi phải có trên 200 linh thạch mới được tham gia, sau khi đạt đủ điều kiện còn phải giao 5 linh thạch vé vào cửa nữa".
Trần Nguyên nghe được bốn chữ trúc cơ linh vật, hắn vẻ mặt cũng không nhịn được có chút dao động, nhưng rất nhanh liền bị hắn bỏ đi ý nghĩ.
Trúc cơ linh vật cũng không quá đắt, chỉ tầm bốn nghìn linh thạch trên dưới, hắn nhịn đau vẫn có thể đem ra được.
Nhưng tám chín phần những người ra giá, đều là luyện khí chín tầng cùng viên mãn tu sĩ.
Thực lực hiện tại của Trần Nguyên, nếu thành công đấu giá được, như vậy cũng sẽ có rất cao nguy hiểm.
Với lại bây giờ bản thân mới luyện khí tầng sáu cảnh giới, cũng không cần vội vã như vậy.
Hết chương !.
Một chút thông báo nhỏ, về sau mình sẽ hơi hạn chế dùng từ hán lại.
Sẽ không ngay lập tức chuyển qua thuần Việt, nhưng cũng sẽ pha thêm đôi chút lời việt vào.
Nói thật ngay từ đầu mình định viết thuần Việt luôn, nhưng sợ nhiều người đọc cảm giác không quen, cho nên mới dùng nhiều từ ngữ tiếng hán.
Với lại từ ngữ Việt cũng có nhiều câu rất hay.
Mình con dân Việt Nam mà, cũng không thể bị ảnh hưởng quá nhiều bởi văn hoá TQ được :)).
Đương nhiên, hiện tại mình cũng chỉ thay đổi một phần nhỏ về các câu chữ trước thôi, còn ngay lập tức thuần Việt thì bản thân mình viết cũng cảm thấy hơi cấn cấn xíu.