Chương 71 Trúc Nguyên Đan.
Vũ Kim Phi nghe được Kỳ Tĩnh Vân nói vậy cũng thả lỏng một hơi.
Thế gian có câu lo quá tất loạn đúng là không sai.
Cho dù là trúc cơ hạt giống của nhị lưu thế lực, cũng chỉ có 30% nắm chắc đột phá trúc cơ.
Mà Kỳ Tĩnh Vân có đến 40% tỷ lệ đột phá thành công, hắn còn có gì lo lắng.
Với lại đúng như vừa nãy Kỳ Tĩnh Vân nói qua, có Hộ Mạch Đan phụ trợ thêm, cho dù thất bại cũng sẽ không b·ị t·hương tổn đến căn nguyên, dưỡng thương vài năm lại có tiếp theo cơ hội.
Vũ Kim Phi từ nhỏ là một phàm nhân xuất sinh, may mắn một lần đạt được cổ tu sĩ truyền thừa bước vào con đường tu hành.
Vị kia cổ tu sĩ là một vị tam giai luyện đan sư, trong truyền thừa của hắn có thêm rất nhiều loại đan dược thất truyền, ví dụ như Trúc Nguyên Đan.
Trúc Nguyên Đan là một loại nhị giai đan dược, tác dụng tương đối giống với Trúc Cơ Đan, nhưng tỷ lệ lại kém hơn khá nhiều.
Trúc Cơ Đan gia tăng thêm 30% tỷ lệ đột phá trúc cơ, còn Trúc Nguyên Đan chỉ có vỏn vẹn 10%.
Tuy kém hơn nhiều như vậy, nhưng Trúc Nguyên Đan có một ưu điểm cực lớn, đó là tài liệu luyện chế không hiếm như Trúc Cơ Đan.
Trong thời gian này Vũ Kim Phi đã thu thập được 3 phần luyện chế Trúc Nguyên Đan, nhưng do vượt cấp luyện đan, khiến hắn chỉ xuất phẩm được một lò.
Hắn quyết định để cho mình đạo lữ sử dụng đột phá trước, còn bản thân hiện tại mới luyện khí bảy tầng, cũng chưa sử dụng được.
Lúc này Kỳ Tĩnh Vân tiếp tục hướng về Vũ Kim Phi vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng.
"Lúc nãy ta bước vào sân, có lẽ Hàn đạo hữu đã phát hiện được của ta kiếm ý hình thức ban đầu".
Vũ Kim Phi nghe được câu này liền biểu lộ kinh ngạc lên tiếng.
"Nàng nói là thật?".
Phải biết ngay cả trúc cơ tu sĩ, không cẩn thận dò xét cũng không thể phát hiện được đạo kia kiếm ý.
Trần Nguyên chỉ là luyện khí tầng bảy, làm cách nào có thể cảm nhận được kiếm ý trên người đạo lữ của hắn.
Kỳ Tĩnh Vân lúc này cũng có chút hồ nghi lắc đầu.
"Ân, cái này ta cũng không quá chắc chắn, chỉ là trực giác thôi".
Lúc nàng cùng Trần Nguyên chạm nhau ánh mắt, liền thấy được Trần Nguyên có chút kinh ngạc nhẹ.
Đạo kia ngạc nhiên ánh mắt, rất nhanh liền không có, thậm chí khiến nàng cảm thấy mình đã nhìn lầm cũng nên.
Vũ Kim Phi hơi bật cười lắc lắc đầu.
"Ân, vị này Hàn đạo hữu đúng là không phải tầm thường người".
Kỳ Tĩnh Vân nghe mình phu quân cảm thán, cũng tán đồng gật đầu.
Nàng cũng cảm thấy Vũ Kim Phi nói đúng, từ khi nàng có kiếm ý hình thức ban đầu, trực giác cũng nhạy bén hơn rất nhiều.
Vừa nãy chạm mặt, vậy mà Trần Nguyên đem lại cho nàng cảm giác bất an.
Cái này bất an cũng không phải Trần Nguyên có cái gì ác ý, mà chỉ đơn thuần là trực giác cảm nhận được Trần Nguyên có thể gây nguy hiểm cho nàng mà thôi.
.
Hai tháng sau, Trần Nguyên đang ở tầng hai nghiên cứu khôi lỗi, thì cảm nhận được Lâm Túc chạy hồng hộc lên.
Hắn thấy vậy khẽ cau mày trách cứ.
"Có chuyện gì cứ từ từ nói, làm gì phải hấp tấp như vậy chứ".
Thấy Trần Nguyên trách cứ, Lâm Túc cũng có chút xấu hổ sờ sờ mũi, cười hì hì lên tiếng.
"Hì hì, cái này không phải ta nghe được một cái tin tức động trời, liền không nhịn được muốn ngay lập tức bẩm báo Hàn trưởng quỹ ngài sao".
Tới đây Trần Nguyên ánh mắt hơi động, cũng có chút hứng thú hỏi lên.
"Ồ, là chuyện gì khiến ngươi vội vàng như vậy? nói ra ta nghe thử".
Lâm Túc nghe vậy, liền bắt đầu giảng giải chi tiết sự tình lên.
Chuyện cũng không có gì dài dòng, chỉ đơn giản là ở nơi này địa phương, lại xuất hiện một vị tân tấn trúc cơ tu sĩ.
Mà người này lại vừa hay cùng Trần Nguyên có quen biết, chính là gia chủ Ân gia, Ân Nguyên Hải.
Trần Nguyên sau khi nghe được cái này tin tức, thần sắc cũng hơi biến ảo không chắc chắn.
Phất tay kêu Lâm Túc lui đi, còn bản thân thì rơi vào trầm tư.
Chuyện Ân Nguyên Hải tấn thăng trúc cơ ở bình thường dai đoạn, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Chỉ là nơi này địa phương may mắn ra thêm được một vị trúc cơ thôi.
Nhưng ở lúc này tình thế đang căng thẳng thì lại khác.
Ân gia chỉ là một cái tiểu gia tộc, trong tộc chỉ có hơn mười tên tu sĩ, nói là tiểu gia tộc đã là đánh giá cao.
Cả gia tộc chỉ có một cái nhất giai trung phẩm linh mạch làm trụ sở.
Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng nay Ân Nguyên Hải đã đột phá trúc cơ, như vậy sao có thể cam tâm ở nhất giai trung phẩm linh mạch tu hành chứ.
Chắc chắn sẽ chuyển ánh mắt tới nhị giai linh mạch.
Nhưng nhị giai linh mạch ở gần đây chỉ có vài cái, đều trở thành trúc cơ thế lực trụ sở, làm gì còn dư thừa.
Mà vừa hay lúc này Triệu Gia lại đang bị nhiều thế lực xung quanh chèn ép, có nguy cơ rơi vào trạng thái người diệt tộc vong xu thế.
Nếu Ân Nguyên Hải có dã tâm, như vậy đây chính là tốt nhất cơ hội nhúng tay để chia một chén canh.
Trần Nguyên cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
"Cái này lại sắp loạn a".
Than nhẹ một câu xong, hắn cũng quyết định chuẩn bị sẵn sàng rời đi Thanh Huyền phường thị, tránh cái chỗ này chuẩn bị xảy ra chiến hoả nơi.
"Chỉ trên dưới hai tháng nữa, thần hồn pháp tướng liền có thể hoàn thành".
"Vậy thì quyết định hai tháng nữa rời đi".
Mà lúc này tin tức Ân Nguyên Hải đột phá trúc cơ cũng lan dần ra toàn phường thị, mọi người đều đang bàn tán xôn xao.
Những thứ Trần Nguyên nghĩ tới, đương nhiên người khác cũng có thể nghĩ ra được.
Mọi người lúc này đều đang nghị luận, xem Ân Nguyên Hải có liên thủ với Khương gia, cùng nhau liên thủ lật đổ Triệu Gia hay không.
Mà sau khi tin tức Ân Nguyên Hải đột phá trúc cơ chuyền tới tai Triệu Gia người, cao tầng Triệu Gia cũng có chút xao động đứng ngồi không yên.
.
Hai tháng sau, trong tĩnh thất.
Ngay tại lúc này, một cỗ linh thức khủng bố trong cơ thể Trần Nguyên tùy ý phát tác ra bên ngoài.
Cỗ này khí tức dao động thình lình đã là trúc cơ sơ kỳ cấp độ.
May mắn trong tĩnh thất có trận pháp ngăn chặn lại ba động, nếu không động tĩnh này e rằng sẽ gây ra chú ý.
Mãi đến một lúc sau, Trần Nguyên thu lại linh thức, hai mắt mở ra, toàn thân cũng thả lỏng một hơi.
"Thiên Huyền Dưỡng Thần Thuật tầng thứ nhất thành!".
Mới vừa nãy, hắn đắp nặn xong hoàn chỉnh thần hồn pháp tướng, cũng ngay lúc đó, công pháp phản hồi lại một số lớn tinh thuần tinh thần lực.
Khiến linh thức của hắn trực tiếp tự luyện khí viên mãn đột phá rào cản, bước vào trúc cơ cấp độ.
Bây giờ linh thức của hắn, lấy bản thân làm chung tâm, có thể phóng thích ra ngoài phạm vi 100 mét xung quanh.
Vui mừng qua đi, Trần Nguyên lại một lần nữa chăm chú quan sát thần hồn tiểu nhân, bên trong thức hải mình.
Pháp tướng toàn thân hư ảnh màu vàng kim, hình dạng của một đứa trẻ hai tuổi, đôi mắt nhắm chặt, toàn thân y phục rộng thùng thình, được tạo bởi thuần túy tinh thần lực.
Hiện tại nhìn cái này tiểu nhân thần hồn pháp tướng, hắn cảm thấy có chút đáng yêu.
"Hiện tại linh thức của ta đã là trúc cơ cấp độ, không biết sử dụng thần hồn công kích, có gây được gì tác dụng cho trúc cơ tu sĩ không nhỉ?".
.
Một tháng sau, Trần Nguyên xuất hiện ở Mê Vụ Sơn Lâm, hắn quay lại nhìn lại nơi mình đã sinh sống hơn 30 năm.
Nhìn cái này địa phương có chút hồi ức không nỡ quên, sau đó lại tiến về sau núi, tới trước mộ của sư phụ hắn trầm tư nửa ngày.
Lần này Trần Nguyên cũng không nói bất kỳ lời nào, chỉ im lặng ngồi xuất thần một thời gian rất lâu.
Thanh âm thở dài vang lên.
"Có lẽ chuyến này rời đi Mê Vụ Sơn Lâm, rất lâu nữa mới có thể quay trở lại".
Hắn ở lại thêm hai ngày, sau đó cũng rời đi.
Trước khi đi, hắn ra tăng thêm linh thạch cho vài cỗ khôi lỗi, chủ yếu là định kỳ chăm sóc Hoàng Linh Thảo, sau đó bố trí xuống một toà ẩn nặc trận pháp.
Tòa này trận pháp là loại mê huyễn, nhất giai thượng phẩm cấp độ.
Trận pháp phòng ngự không cao, chủ yếu là che dấu đi nơi này đặc thù, kèm theo sương mù phụ trợ, luyện khí hậu kỳ không để ý, đi ngang qua cũng không phát hiện được.
Chỉ thấy Mê Vụ Sơn Lâm chỗ, trở thành một khu phổ thông không gì nổi bật rừng cây mà thôi.
Dù sao chuyến này hắn rời đi dự định sẽ rất lâu, mà nơi này lại có chút đặc thù, chỉ cần có tu sĩ đi ngang qua đây, nhất định sẽ tò mò mà vào xem thử.
Cho nên hắn mới tìm mua một toà ẩn nặc trận pháp, vì là đơn nhất công năng, cho nên giá cả tương đối rẻ, chỉ 800 linh thạch.
Với tài lực hiện tại của hắn, mua xuống không khó.
Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất, Trần Nguyên nhắm chuẩn mục tiêu, khởi hành đi tới Ly Hoả Tiên Thành.
.
Một năm sau, trong một Sơn Cốc nằm trên đường di chuyển từ Thanh Huyền phường thị, tới Ly Hoả Tiên Thành.
Bên trong nơi này có một đầu nhất giai trung phẩm linh mạch, sau đó được một tên luyện khí hậu kỳ chiếm lấy, dựng lên một toà sơn trang.
Tòa này sơn trang tên Bình An.
Trang chủ là An Viễn, năm nay đã 70 có hơn, luyện khí tầng chín tu vi.
Xung quanh nơi này cũng có một chút tu sĩ cấp thấp tán tu, cho nên cứ nửa năm, An Viễn sẽ tổ chức một buổi giao lưu hội tại Bình An Sơn Trang.
Nhân mạch người này tương đối rộng, mỗi khi giao lưu hội bắt đầu, sẽ có tương đối đông người nể mặt đi tới.
Với lại cho dù là không quen biết An Viễn, chỉ cần là tu sĩ biết tin chạy tới, đều có thể tham gia giao lưu hội.
Trần Nguyên trên đường đi tới Ly Hoả Tiên Thành, thỉnh thoảng cũng sẽ dừng chân nghỉ tạm ở những phường thị nhỏ để bổ xung tiêu hao.
Nghỉ ngơi, mua tài nguyên tu hành, bán ra một chút phù lục trên đường đi tiện tay vẽ.
Vừa vặn khi đi ngang qua nơi này, hắn nghe được tin tức sắp diễn ra một buổi trao đổi hội, cho nên cũng muốn tới xem thử.
Buổi giao lưu hội, hai ngày nữa mới bắt đầu, Trần Nguyên cũng không vội đến sớm.
Hắn tìm một chỗ hang động, làm tạm thời chỗ bế quan, sau đó điều chỉnh một chút tài sản của bản thân.
Thả Đại Hắc cùng Tiểu Kim trong túi linh thú ra ngoài, dặn dò hai tiểu gia hỏa không lên đi quá xa, chỉ ở quanh này khu vực chơi liền có thể.
Hết chương !.