Vạn Biến Hư Ảo

Chương 53: Động Lòng?




Chương 53: Động Lòng?
- Không sao? Người ta vẫn nói không phong lưu không phải nam nhân, ai mà biết được ngoài mặt các người cứ nói vậy nhưng chỉ một lúc sau hai tay chẳng phải đều ôm một giai nhân.
- Anh thề tuyệt đối anh không phải loại người như vậy.
Quách Kiến Hoa cuống lên, giới giải trí đích thị rất phức tạp, đàn ông trong giới này nhìn thì hào nhoáng nhưng bên trong có bao nhiêu thối nát đều không phải điều gì xa lạ. Chỉ có điều hắn tuyệt đối không hề có tâm tư làm chuyện xấu. Ấy vậy mà còn bị cô gái đang đi bên cạnh xa lánh, nếu mà thực sự làm rồi bị phát hiện, với tính cách của nàng e rằng ngày cả nhìn mặt hắn hàng ngày cũng lười.
- Tôi có nói anh đâu mà anh vội vàng như vậy? Ngày mai chẳng phải còn phải đi Paris ký hợp đồng đại diện H&M sao? Giờ vẫn không về đi còn tới đây?
- Ừ. Anh tới chia vui cùng gia đình một chút rồi sẽ đi. Giờ cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi đi, anh xin phép.
- Ừ. Chào anh.
Nghe thái độ có khoảng cách rõ ràng trong lời nói, ánh mắt Quách Kiến Hoa thoáng buồn, hắn hít sâu một hơi áp chế tâm trạng rồi lên xe.
- Không mời cậu ta vào uống cốc trà sao?
Mẹ Lan chợt tới làm Tuyết Yên hơi giật mình, cô nhìn ánh đèn xe khất dần rồi lắc đầu:
- Anh ấy là một người tốt.
- Sao? Động lòng rồi? Mặc dù nói sự nghiệp quan trọng nhưng phụ nữ vẫn nên tranh thủ tìm cho mình một người đàn ông tốt. Ngoài kia nhiều người lắm, nhưng người thực sự thuộc về mình chỉ sợ không hơn được một. Con lớn rồi, làm gì mẹ cũng ủng hộ.
Tuyến Yên lòng run lên, cô cắn chặt môi, định nói nhưng may mắn dừng lại kịp thời, cô sợ, rất sợ, nếu nói ra mọi thứ ấm áp mà mọi người cố gắng chung tay giữ gìn sẽ theo đó mà tan biến hết. Cô đã lớn nên càng hiểu có những thứ rất rất quan trọng, một khi đánh mất vĩnh viễn không thể tìm lại được.

Thấy tâm trạng con hơi lạ, mẹ Lan thở dài kéo còn vào lòng, tay khẽ vỗ vỗ lên lưng:
- Con bé ngốc. Nếu mệt rồi thì đi nghỉ đi. Thời gian này sắp tốt nghiệp, lại còn vừa quản lý công ty, vừa đi diễn, mẹ thấy con gầy đi rồi đấy, chịu khó tranh thủ nghỉ ngơi biết không? Con đường này đã liệu trước vất vả gian nan, nếu đã chọn thì phải kiên trì, nhưng như mẹ vẫn dặn, sức khỏe phải đặt lên trên hết.
Mặc dù không nên nói vậy, nhưng tiền anh con đã kiếm được không ít, ham mê tiền bạc quá làm gì, tới vợ sinh con cho nó cũng không thấy tăm hơi đâu, một cuộc điện thoại an ủi không có, mẹ nói thật, mẹ thất vọng vì nó. Tiền nhiều tiêu không hết thì sao? Còn con nữa, không cần liều mạng kiếm thêm. Hiểu không?
- Dạ. Con nhớ rồi.
Vũ Tuấn Phong đang đứng bên lan can nói chuyện với Giang Tấn, hai người mặc dù nói nhỏ nhưng hắn tai thính không phải bình thường nên cũng loáng thoáng nghe hiểu nội dung. Người khác có lẽ không hiểu, nhưng kể từ lần hắn nghe được mấy câu nói lúc cô ngủ mơ nên phần nào đoán được tâm tình của cô gái này.
Mặc dù nói tình cảm không phân biệt đúng sai, bản thân hai người cũng chỉ là anh em nuôi, không có máu mủ ruột già gì, nhưng sống cùng nhau trong một ngôi nhà suốt hai mấy năm lại có thứ tình cảm kia khiến ai cũng cảm thấy khó chấp nhận.
Nhất là khi Vân Tú đã là vợ của anh trai, mặc dù còn chưa chính thức cưới nhưng nhẫn đã đeo, con đã sinh, giờ chỉ cần cô dám nói ra chắc chắn sẽ chịu sự đả kích lớn vô cùng. Mọi thứ, ánh mắt vui vẻ, nụ cười ấm áp, tình cảm thân thiết này liệu còn tồn tịa được nữa những thành viên trong gia đình không?
Chỉ mong tên nhóc Kiến Hoa kia có tài, có nhẫn làm Tuyết Yên động lòng, nhưng cứ nghĩ về Boss của mình, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai phong độ, sức mạnh tuy không dám nói vô địch nhưng mấy ai đấu được với hắn? Tay trắng lập nghiệp, Thịnh Thế càng không phải nói, nó đã trở thành con quái vật càn quét rất nhiều các thương hiệu lớn ngoài thế giới.
Một người quá sáng chói như vậy, muốn tìm được người vượt lên cái bóng ấy chỉ sợ không thể. Tên nhóc Kiến Hoa kia ngoài một chút danh tiếng trong giới trẻ, tấm lòng ấm áp một chút thì không còn gì. Càng so sánh càng khập khiễng mà thôi. Nghĩ về tình cảm phức tạp của mấy người này hắn có chút đau đầu.
...
Không thể không nói sự ra đời của Gia Hân đã làm không khí gia đình tốt hơn rất nhiều, bản thân đã chính thức làm mẹ khiến Vân Tú vơi đi phần nào nỗi nhớ chồng. Cô biết lo lắng cũng không thay đổi được gì, Tuấn Vũ m·ất t·ích làm cô cảm thấy như c·hết đi sống lại khó khăn vô cùng, tìm kiếm đã tìm kiếm, cô không thể đi khắp nơi một cách vô phương vô hướng được. Lau không ngừng huy động GoS dò xét từng địa điểm trên trái đất, có tin tức cậu ta sẽ lập tức thông báo với cô.
Có một điều kì lạ, đó là, cô luôn tin rằng chồng mình còn sống, niềm tin này rất lớn, lớn tới mức cô hoàn toàn tin tưởng.

Vuốt ve gương mặt non nớt của Hân Hân, Vân Tú mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Đây là kết tinh tình yêu của hắn và cô, cả đời này sự lựa chọn sáng suốt nhất chính là lấy được anh, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc. Nằm nhớ lại những ký ức của riêng hai người, cô không khỏi cười mãn nguyện.
...
- Khanh khách!
Tiếng Gia Hân cười giòn tan làm tâm tình mọi người như mềm ra, gương mặt ai cũng nở nụ cười vui vẻ.
Cả nhà đều ngạc nhiên vì màn “ảo thuật” của Rivi, vừa làm. Cô biến một cành cây hơi héo úa trở nên xanh tốt, trên đó nhanh chóng xuất hiện mấy bông hoa nhỏ nhắn màu hồng khiến Gia Hân thích thú không thôi.
Rivi kể từ khi rời khỏi bộ lạc đã được hai năm, cô được Vân Tú xin vào học ở hệ thống trường Quốc Tế Thịnh Thế. Ở đây ngoài kiến thức, các hoạt động đều rất sôi nổi, học sinh vừa giỏi vừa năng động là thứ mà các lãnh đạo khen ngợi không dứt. Ai mà ngờ được ở Việt Nam còn có thể thành lập được một môi trường đào tạo tốt không thua kém các trường Đại Học, Học Viện nổi tiếng trên thế giới?
Cũng theo danh tiếng đi lên, các gia đình có điều kiện đều muốn đi cửa trước cửa sau muốn xin cho con vào học. Nhưng hệ thống trường học này rất đặc biệt, con anh đủ năng lực, văn hóa tốt sẽ được nhận.
Mặc dù hệ thống được mở rộng tới bảy cơ sở, nhưng con em trong tuổi đi học nhiều hơn nhiều lắm, bánh ít người nhiều, cạnh tranh khốc liệt là điều không thể tránh khỏi.
Rivi dù mới đầu không hiểu rõ lắm, nhưng khi bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ của bạn cùng lứa tuổi khi nhìn vào logo của trường trên áo thì cũng đoán được ít nhiều. So về kiến thức cô không dám nói, nhưng về sự trải nghiệm cô hơn hẳn đám bạn bè, đùa à, ngay cả việc chém g·iết, dã thú hung tợn t·ấn c·ông cô cũng đã nhìn thấy, cuộc sống yên bình này dù thi thoảng có vài đứa trẻ gây gổ, đánh nhau nhưng so sánh với quá khứ thì không đáng sợ chút nào.
Jet là con báo hóa hình thành người, theo như nó nói thì Rivi chính là người kế thừa của Amazon, nó cần đi theo để bảo vệ Rivi. Vì thế, từ sau khi rời khỏi rừng rậm, hai người luôn đi cùng nhau như hình với bóng.
Báo dù có hóa thành bộ dạng người, sống trong môi trường hòa bình nhưng sự hung hăng và kiêu ngạo luôn ẩn giấu trong cơ thể. Vì thế, nhiều tên muốn trêu chọc, bắt nạt hoặc tán tỉnh cô bé, dù biết Rivi hoàn toàn có thể đánh gục chúng nhưng Jet vẫn nhanh hơn một bước đánh cho mấy đứa nhóc khóc không ra tiếng.
Đám con nít nhìn Rivi thì đều phấn khích lao tới nói chuyện, nhưng khi đi đứng thì đều cố gắng cách xa tên lạnh lùng kiêu ngạo kia một chút. Jet người Rivi thì không ai dám kết bạn với hắn. Nhưng điều này lại rất hợp tâm tình của hắn, càng ít người tiếp xúc hắn càng đỡ đau đầu. Cứ nhìn Rivi bị vây quay cười cười nói nói, hắn chỉ muốn thốt lên: Ôi sao thật mệt.

...
Rivi sau hai năm đã trưởng thành hơn không ít, cô bé sống trong môi trường mới, gương mặt không bị các lớp màu mè vẽ lên nhìn càng thêm xinh đẹp. Vẻ đẹp của thiếu nữ dần bộc lộ. Còn nhớ ngày đó cô mới cao chưa tới vai của Dương Tuấn Vũ thì giờ đảm bảo đã cao tới tai hắn, con gái tuổi dậy thì một thời gian không gặp có khi còn không nhận ra.
Đôi mắt to long lanh, cặp đồng tử màu xanh biếc hút hồn, mi cong, mày dài, sống mũi cao thẳng, da mịn căng tràn sức sống, dáng ngưới trước sau đã có nhiều biến hóa. Người ta thường nói, con gái phương Tây thường trưởng thành sớm hơn con gái Á Đông quả thực không phải nói đùa.
Rivi từ cô bé ngày nào còn được Dương Tuấn Vũ cõng trên lưng vượt qua rừng sâu nước thẳm giờ đã trở thành một thiếu nữ mới lớn vô cùng xinh đẹp, các nét trời sinh của những cô gái Latin cũng manh nha theo từng ngày thêm quyến rũ, động lòng người.
Chỉ có điều, tính cách của Rivi vẫn rất ngây thơ, vui vẻ, mọi người nói với cô đều rất vui vẻ như tắm gió xuân, ở cạnh cô khiến người khác có cảm giác thoải mái vô cùng kì diệu. Không ai biết, chỉ có Jet hiểu đó là do Mộc Linh khiến khí chất của Rivi thay đổi càng thêm hấp dẫn người khác.
Ngay cả bản thân Jet mặc dù khó gần, nhưng thú thực vẫn có nhiều ánh mắt lấp lánh của nhiều cô nàng mạnh dạn ném tới, chẳng qua hắn ngay cả liếc mắt cũng không để ý khiến bọn họ thất vọng.
Vân Tú nhìn Rivi trong lòng hơi cảm khái, ai mà biết được cô bé tưởng chừng vô hại này lại sở hữu năng lực vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Vân Tú cũng không dám chắc bây giờ mình có thể đấu lại cô bé không.
Một năm qua, Vân Tú tập trung hầu hết tinh lực vào phát triển và củng cố tập đoàn. Đừng nhìn Thịnh Thế hào nhoáng đầy tiếng vang, chỉ có ngồi lên cái chức quản lý cao cấp mới hiểu càng lên cao thì gió càng lớn, chỉ một bước đi sai lệch có thể làm cả con thuyền đâm vào đá ngầm mà chìm nghỉm.
Liên tục cải thiện hình ảnh, thái độ nhân viên, đào tạo nhân tài.
Liên tục mở rộng thị trường, đứng vững chân ở những khu vực đã tới, cạnh tranh với các tập đoàn khác. Ở cái thời điểm mà công nghệ phát triển theo từng giây, không ai dám chắc mình luôn dẫn đầu, khách hàng sẽ luôn mua sắm và tin dùng sản phẩm của mình. Phải thay đổi giá, thay đổi ngoại hình, hoàn thiện và nâng cấp thêm các tính năng hữu ích mới giúp một sản phẩm có thể tồn tại ở thị trường.
Cứ nhìn tốc độ một năm ra cả mấy trăm loại điện thoại là biết, trí tuệ con người là thứ khó đánh giá và phán đoán nhất. Vân Tú còn chưa dám tự tin hô lớn các phát minh của chồng mình là tân tiến, vượt trội, là thứ tồn tại trường tồn cùng thời gian.
Thịnh Thế không còn là công ty nho nhỏ buôn bán điện thoại cũ giá rẻ như hồi đầu nữa, giờ gần như lĩnh vực nào con quái vật khổng lồ cũng thò một cái chân cắm sâu xuống. Đa ngành nghề, đa dịch vụ, dù có nhiều trợ thủ đắc lực, nhưng công việc cần cô quyết định và xử lý là nhiều vô kể.
Vì thế thời gian dành cho tập luyện không có bao nhiêu, mấy tháng cuối sợ ảnh hưởng tới Hân Hân cô cũng không dám tập các bài nguy hiểm, theo thời gian trôi đi, vô hình khoảng cách của cô với những thành viên cấp Tướng trong tổ chức DE càng lúc càng bị thu hẹp. Mọi người đều liều mạng tập luyện, nếu không theo kịp cô mới chính là vô lý.
Rivi cũng vậy, cô bé càng lớn càng nắm vững hơn thứ sức mạnh to lớn ẩn giấu trong mình. Theo suy nghĩ của Vân Tú, Rivi nếu đi tới tận cùng rất có khả năng đạt tới cấp độ trong truyền thuyết như chồng cô từng có lần nói: Cấp Nữ Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.