Vạn Biến Hư Ảo

Chương 59: Sự Thật Phũ Phàng




Chương 59: Sự Thật Phũ Phàng
Trong lúc đó, Walter ra lệnh hệ thống trục hạm mạnh mẽ tiến bước tạo hình vòng cung, đồng thời sáu chiếc tàu ngầm phóng ra t·ên l·ửa gây nổ và nhiễu sóng toàn bộ vùng biển rộng hơn 100Km.
...
- Báo cáo tư lệnh, có biến.
- Cái gì?
Itsunori đập bàn, chỉ vào mặt viên tướng phụ trách hệ thống radar:
- Làm sao bọn chúng vừa vào vùng quét chiến thuật lại đột nhiên biến mất được?
Kawaki mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng nhưng không dám cãi, chính hắn cũng muốn biết tại sao lại có chuyện kì quái như vậy, cẩn thận chọn lời rồi nói:
- Hệ thống radar đã được kiểm tra, hoàn toàn không có vấn đề. Dưới biển là do chúng dùng một
loại t·ên l·ửa phá sóng cực mạnh thì không nói, trên không đột nhiên 36 chiếc tiêm kích đột ngột biến mất thì chưa rõ.
- Vô dụng. Thế này chẳng khác nào có k·ẻ t·rộm lẻn vào nhà lấy tát vào mặt chủ nhà một cái rồi nghênh ngang mang đồ rời đi?
Itsunori nghiến răng ken két, hắn không ngờ đối phương lại có thủ đoạn này, nhưng kinh nghiệm lâu năm lập tức trấn tĩnh lại, nghĩ một chút rồi ra lệnh:
- Oyashio, Sōryū lập tức phá sóng cùng các trục hạm tạm thời lùi lại 100Km, nhóm tiêm kích hoạt động cùng nhau, tuyệt không được cách nhau qua 100Km, hệ thống t·ên l·ửa đối không sẵn sàng đối phó kẻ địch.
- Rõ!
...
- Tên này...

Phong lão lắc đầu cười, nhìn bộ dạng hết sức ngạc nhiên của các lãnh đạo khi chứng kiến hạm đội của địch đột nhiên đứng yên rồi có chút lúng túng lùi lại thì ngỡ ngàng, không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì. Ngược lại, hệ thống tiêm kích, tàu trục hạm và tàu ngầm của chúng ta đều tự tin tiến tới, hàng ngũ chỉnh tề.
Lê Quân thấy Phong lão cười thì khóe miệng hơi giật giật, đấy chắc là trò mà tên Cường đó bày ra rồi.
Nhìn đoàn quân mạnh mẽ tiến tới, áp sát kẻ địch tới 100Km mà đối phương hoàn không hay biết thì ông đã rõ trận đấu tập này vậy mà chúng ta lại áp đảo. Ông hiểu rõ đây không hẳn là do chiến thuật vượt trội, không phải do quân lực hùng mạnh, từng chiếc máy bay, từng chiếc trục hạm Lê Quân đều giành phần lớn thời gian nghiên cứu tỉ mỉ không kém bất cứ người kĩ sư máy nào, hỏa lực chúng ta ra sao ông hiểu rõ.
Việc này cứ như vậy cho tới khi đột nhiên Thịnh Thế nhúng tay vào phương diện quốc phòng, họ đem đến các loại tính năng mà cho dù là người lạc quan nhất cũng không tưởng tượng ra được. Và ngày hôm nay, các tính năng này đã không chỉ nằm trên giấy, nó đã cho thấy sự vượt trội ở lần diễn tập này.
Ánh mắt lóe tinh quang, chòm râu bạc trắng khẽ lẩm bẩm:
- Chúng ta thực sự có khả năng giữ được lãnh thổ rồi!
Sự xuất hiện bất thình lình các chiến đấu cơ hiện đại, uy thế mạnh mẽ trong phạm vị cực kì nguy hiểm khiến đám tướng sĩ phía Nhật Bản suýt nữa nhấn nút phóng đạn. May mắn họ bị một tiếng quát lớn làm trấn tĩnh lại buông ra khỏi nút bấm, mồ hôi thoáng cái đã ướt đẫm lòng bàn tay. Đôi mắt ai cũng trợn lên, tại sao đối phương có thể làm được? Công nghệ quốc phòng của Việt Nam từ bao giờ đã trở nên khủng bố như vậy?
Vô vàn câu hỏi nổ ra trong khoảnh khắc làm bất cứ ai cũng thấy khó tin vào sự thật.
Itsunori cay đắng, hắn biết trận diễn tập này đã xong rồi. Mặc dù các tin tức này tuyệt đối được giữ bí mật cấp quốc gia, nhưng điều này là đòn đả kích nặng nề cho sự tự tin về bản thân. Lúc đi ai cũng nghĩ phe mình sẽ thắng áp đảo, thế giới sẽ trầm trồ khen ngợi, các đơn hàng ùn ùn kéo đến, nhưng không, niềm tự hào vào máy móc hiện đại đã sụp đổ.
Tiếp theo sau đó là màn hai bên cùng khai hỏa về phía mặt biển trống, nhìn chiến thuật dàn trận thác đổ của Việt Nam càng làm Itsunori trầm trọng.
Việc bố trí song song hai hệ thống tiêm kích thế hệ cũ và mới, cũ khai hỏa trước, mới khai hỏa sau nhưng cả hai đều tới mục tiêu cùng lúc, phong tỏa hoàn toàn khả năng né tránh của tiêm kích đối phương.
Trong thời gian đó, tiêm kích thế hệ cũ Su-27 kịp thời làm mát nòng phóng lại tiếp tục nã đạn, theo ngay sau là Su-30. Việc luân phiên nhả đạn như vậy giúp hạn chế tối đa nhược điểm của chiến đấu cơ lỗi thời, mà hiệu quả đạt được lại rất đáng khen ngợi.
Chỉ tiếc là họ chưa thấy con quái thú lầm lì Điện Biên Phủ nhả đạn, không rõ hỏa lực cụ thể ra sao khiến lòng người ta cảm thấy ngứa ngáy. Tác dụng duy nhất của nó trong cuộc diễn tập này lộ ra chính là khả năng được gọi với cái tên “Dòng thác tàng hình”.
Không phải ngẫu nhiên Walter lại chỉ huy chiến ĐBP bay lên cao nhất, còn các chiếc khác như chim non nấp dưới bóng mẹ. Hệ thống làm nhiễu và phản sóng đạt được tối ưu xung quanh 500Km, nhưng mạnh mẽ nhất vẫn là vị trí nấp dưới bóng của nó. Chính điều này khiến radar phía Nhật Bản chịu c·hết không phát hiện ra được đối phương đang áp sát mình. Chỉ tới khi khoảng cách rút xuống rất gần (100Km) chiếc ĐBP tháo xuống lớp áo tàng hình mới làm cho đối phương giật mình kinh hãi.
Việc này cũng làm cho các chiến sĩ của chúng ta vô cùng căng thẳng, nhưng đây chính là thứ mà Walter cần, hắn muốn cho họ cảm nhận được cảm giác t·ử v·ong ngay trước mắt, rèn cho họ sức chịu đựng mạnh mẽ để sau này khi mọi thứ không chỉ là trò chơi diễn tập, những người lính này vẫn gan dạ làm chủ được bầu trời.
Đương nhiên, một phần cũng là vì Walter rất tự tin vào hệ thống phòng không đối không của dàn tiêm kích này. Chiến thuật thác đổ giúp các máy bay có thể bất cứ lúc nào đều có thể san sẻ áp lực, cùng nhau loại bỏ các loại t·ên l·ửa t·ấn c·ông của địch. Không kể đến ĐBP vẫn còn chưa thực sự xuất chiêu cơ mà.

Thông qua hệ thống camera theo dõi chứng kiến quá trình tác chiến, Phạm Văn Quý và Lê Vĩnh đều gật đầu hài lòng, người thanh niên này có con mắt nhãn quan chiến thuật rất đáng khen. Điều này họ đã được kiểm chứng từ trước cho nên mới có màn trao quyền điều binh vừa rồi.
Nhìn màn mưa đỏ chói phá tan các con sóng lớn, Itsunori như già thêm vài tuổi, công nghệ t·ên l·ửa đối không, t·ên l·ửa hành trình của họ thậm chí còn có vài điểm nổi bật và tính chính xác vượt trội hơn họ. Khoảng cách sai lệch chỉ là 3m sao? Họ đã âm thầm vượt qua chúng ta rồi.
Đột nhiên mắt hắn sáng lên, mọi chuyện dù không tốt nhưng chưa tới mức xấu. Kẻ lật thuyền trong mương không phải là họ. Cứ theo đà này chỉ vài năm nữa thôi, cái lưỡi bò chín đoạn còn có thể nuốt trọn vùng biển Đông sao? Lần này có vài nước sẽ ăn quả đắng nhớ đời rồi.
Ngược lại, Việt – Nhật đã hình thành quan hệ song phương khá mật thiết, hai quốc gia ở xa nhau không có t·ranh c·hấp lãnh thổ, lại hợp tác ở nhiều lĩnh vực.
“Công nghệ mới lần này ...” Cơ mặt hắn khẽ giãn ra, đôi mắt nhiều hơn sự tinh quái.
...
Cuộc diễn tập kết thúc, hình ảnh lộ ra bên ngoài chỉ là các bức ảnh tượng trưng, cũng có vài đoạn clip về sự hoạt động linh hoạt của tiêm kích, đặc biệt hình ảnh con đại bàng đen có chút kì quái- Điện Biên Phủ càng khơi dậy sự tò mò trong lòng người.
Nhân dân xem qua màn ảnh nhỏ đều rất phấn khích khi thấy hỏa lực của chúng ta chẳng hề kém cạnh dàn t·àu c·hiến với số lượng lớn của Nhật Bản thì tinh thần theo đó càng dâng cao.
Vân Tú nhìn quảng trường đầy người đang vỗ tay rào rào, mặt ai nấy đều phấn khích đỏ bừng thì trong lòng cũng vui vẻ. Cô chợt nhớ tới người đứng sau tất cả, hắn cứ ở đó, nấp trong bóng tối, dùng bàn tay, khối óc của mình chi phối toàn bộ cục diện. Anh nếu được tận mắt chứng kiến cảnh này có lẽ sẽ rất vui.
Bên má chợt nhột nhột, Vân Tú thoáng trong thất thần tỉnh lại nhìn xuống thấy Hân Hân đang cười toe toét, bàn tay nhỏ bé véo véo má cô thì nở nụ cười hiền từ, khẽ vuốt tóc con:
- Mẹ biết mà, mẹ không buồn đâu, con đừng lo. Chưa gì đã bảo vệ ba ba thối của con rồi.
- Khanh khách!
Tiếng Hân Hân cười vang khiến lòng Vân Tú rất vui, hai mẹ con trêu đùa nhau một hồi.
- Reng Reng!

- Đợi mẹ chút.
Vân Tú véo cái má phúng phính, với điện thoại, nhìn dãy số này hơi cân nhắc một chút rồi bấm nhận:
- Alo, ông ạ, cháu đang ở Poseidon.
Đầu dây bên kia có chút khó xử, nhưng nhìn ánh mắt kì vọng của mọi người hướng về phía mình thì đành phải nói:
- Làm khó cháu rồi, giờ cháu qua Hà Đô một chuyến được không? Ông cho người tới đón.
- Dạ. Vâng.
- Ừ. Thế nhé. Ngoài trời gió lạnh, nhớ mặc ấm.
- Cháu biết rồi.
Vân Tú cúp máy, trong lòng ấm áp. Cô mặc chiếc áo bông cho Gia Hân và mình rồi gọi điện báo với mọi người trong nhà trước một tiếng, sau đấy xuống sảnh đợi xe.
...
Trong phòng họp các lãnh đạo cấp cao hai nước bây giờ không khí có chút kì quái, đó cũng là do sự xuất hiện của người phụ nữ lạnh nhạt tuyệt mỹ cùng tiểu thiên thần với đôi mắt long lanh xinh đẹp, khiến áp lực, căng thẳng theo đó giảm đi mấy phần.
Âu cũng là bất đắc dĩ, Gia Hân nhất định đòi đi theo, rời cô liền khóc um lên không ai dỗ được, nhưng khi được bế trong lòng mẹ thì miệng lại cười toe toét, rất ngoan. Nhìn thiên thần khả ái, mọi người đều châm chước cho phép nhóc vào bàn họp bí mật này.
Ngay sau khi cuộc tập trận kết thúc, phía Nhật Bản không ngờ mạnh mẽ muốn hợp tác, nói đúng hơn là muốn có được công nghệ tân tiến của chiến đấu cơ Việt Nam. Toàn bộ cao tầng chính phủ chấn động, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới điều này, quá gấp.
Vốn chính phủ có thể toàn quyền quyết định có bán hay không, nhưng đồ vật là do Thịnh Thế tự bỏ tiền ra làm, bản thân chính phủ cũng là mang tiền đến mua, đương nhiên, giá người nhà được ưu đãi rất nhiều, tiền cũng chỉ cần trả trước một phần nhỏ. Nếu không, cho dù chính phủ có muốn thì cũng không thể trong hai năm mua nhiều máy móc chiến đấu hiện đại như vậy được. Nên biết, lộ trình mua v·ũ k·hí thường kéo dài từ 5 tới 10 năm, thậm chí là 20 năm.
Vì vậy mới có chuyện mời Vân Tú tới tham dự buổi họp quan trọng này. Mặc dù đang nghỉ sau sinh, nhưng người tinh mắt đều biết các quyết sách lớn của tập đoàn đều do người phụ nữ xinh đẹp này xử lý.
Vân Tú ngay từ khi thấy số Phong lão gọi đến đã lờ mờ đoán được rồi, Walter tung ra thứ tốt đương nhiên người Nhật không từ bỏ. Họ rất kiêu ngạo nhưng đối với cái mới lại rất nhiệt tình. Đối với họ, mua được thì tốt, không mua được thì coi như đánh tiếng trước để sau này tiếp tục đàm phán.
Khi bước vào cuộc họp, nhìn gương mặt mọi người cố tỏ vẻ tự nhiên Vân Tú đã nắm được quyết định của cao tầng, cách nhìn người mà Tuấn Vũ đã dạy cô chưa bao giờ sai.
Tận mắt chứng kiến mỹ nhân quyền lực này ai cũng cảm thấy cảm khái. Cô ấy mới qua 30 tuổi đã có thể ngồi lên chức vụ tổng giám đốc kiêm quyền chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thế. Tài phú nắm trong tay nhiều hơn bất cứ người nào ngồi đây, một tiếng nói đều đủ sức chấn động một bầu trời kinh tế, và mấy năm gần đây, việc lấn sân sang quân sự càng làm người ta kh·iếp sợ, kính nể.
Người với người sao có sự khác biệt lớn thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.